Tân An Quỷ Sự

Chương 487: Chương 487: Hương vị




Tưởng Tích Tích vốn đang định bày tỏ phẫn nộ với nàng ta, lại thấy nàng ta như thế thì vội tiến lên hỏi, “Mất tích ư? Từ khi chúng ta tách ra mới chưa đến một canh giờ, một người đang sống sao tự nhiên lại không thấy?”

Nàng kia cũng không ương ngạnh như vừa rồi nữa mà thút tha thút thít nức nở nói, “Ta gọi là Chung Mẫn, là nữ nhi của môn hạ thị lang Chung Chí Thanh, Hoàn Thúy là nha hoàn bên người của ta. Đã nhiều ngày nay ta tới nhà cữu công ở Tân An ở. Mới vừa rồi ta cùng Hoàn Thúy đi dâng hương xong liền ra khỏi chùa, đi được nửa đường thì ta thấy trong rừng có hoa dại nở, liền cùng nàng đi vào đó chơi. Ai ngờ đi tới đi lui lại thấy áng sáng càng ngày càng tốt, chung quanh cây cối cùng càng ngày càng dày đặc, lúc này chúng ta mới phát hiện mình đã đi vào trong rừng sâu, đưa mắt trông về phía xa lại chẳng thấy con đường vừa đi đâu cả. Lòng ta sợ hãi, liền kéo Hoàn Thúy sờ soạng đi về phía trước, nhưng vừa đi được vài bước thì lại nghe thấy sau lưng vang lên vài tiếng quái âm, lúc quay đầu lại thì cái gì cũng không thấy rõ, chỉ ẩn ẩn nhìn thấy một bóng dáng màu đen đứng sau cây đại thụ. Hoàn Thúy sợ tới mức la lên một tiếng, bỏ ta lại mà chạy về phía trước, ta ở đằng sau gọi vài lần nàng cũng không quay đầu lại. Lúc ấy tình huống nguy cấp, ta cũng chẳng thể để ý nhiều, tự mình chạy trốn, không biết bao lâu ta lại thấy mình đã về đến đường chính, còn Hoàn Thúy lại chẳng biết đi đâu. Ta biết chỉ bằng một mình ta thì chẳng thể tìm thấy nàng nên muốn xuống chân núi gọi người, sau đó cùng lên núi tìm nàng,” nói đến đây, hai mắt nàng ta đẫm lệ nhìn về phía Trình Mục Du, “Đại nhân, Hoàn Thúy cùng ta lớn lên, tình như tỷ muội, nếu đại nhân giúp ta tìm được nàng thì Chung Mẫn ta vô cùng cảm kích.”

Tưởng Tích Tích nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng ta, hừ một tiếng, đem bím tóc trên đầu buộc chặt hơn, tay áo cũng xắn lên, làm ra bộ chuẩn bị lên núi, “Mặc kệ nàng là gì của ngươi, chúng ta đều sẽ tìm. Người của Tan An phủ, trước nay đều không coi thường người khác, về điểm này thì cô nương yên tâm.”

***

Trong rừng cây âm u lại yên tĩnh, cây đại thụ chọc trời, che hết ánh mặt trời, đem một thân quần áo ướt mồ hôi của Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích tẩm đến lạnh lẽo.

Tưởng Tích Tích đi ở phía trước, vừa khẩn trương nhìn bóng cây trước mặt, vừa dùng dùng trường kiếm đẩy đám cỏ cao hơn người trên đường ra, đôi mắt nhạy bén lướt qua mọi chỗ, không để sót chỗ nào. Trình Mục Du đi theo phía sau nàng, cùng nàng dựa lưng vào nhau, cứ thế mà đi. Hai người thu hết bốn phương tám hướng mà đi, không để người khác có cơ hội đánh lén.

Như thế im lặng tìm trong một nén nhanh, Tưởng Tích Tích nhịn không được nói với Trình Mục Du, “Đại nhân, nơi này cây cao, cỏ dày, nếu thật sự có người mai phục bên trong thì hai vị cô nương kia hẳn không thể phát hiện ra được, sợ là kẻ cắp đã sớm theo dõi bọn họ, một đường đi đến chỗ này, sau đó ra tay với Hoàn Thúy.”

Trình Mục Du gật đầu, “Ta cũng nghĩ giống ngươi, bất quá ta không tin lời vị cô nương kia. Nha hoàn kia đối với nàng ta là nói gì nghe nấy, sao dám bỏ lại nàng ta lúc nguy cơ trùng trùng mà chạy chứ. Hơn nữa kể cả có thế thật thì nàng ta coi Hoàn Thúy như tỷ muội, sao có thể cũng một mình đào tẩu, nếu không phải ta hỏi nàng ta từ đầy thì có khi nàng ta cũng chẳng nhắc đến chuyện của Hoàn Thúy.”

Tưởng Tích Tích nghi ngờ nói, “Ý đại nhân là, vị cô nương kia tự mình chạy, đem Hoàn Thúy để lại chỗ nguy hiểm sao?” Nàng ta quay đầu lại hỏi, “Nhưng vì sao nàng ta phải nói dối chứ?”

Trình Mục Du lạnh lùng cười, “Người ta đều là muốn lợi trách hại, nếu Hoàn Thúy chết thì nàng ta có thể nhân việc đó tự giải vây cho mình, trón tránh trách nhiệm. Nếu nàng ta không chết, lấy thân phận kia chẳng nhẽ lại có người dám trách tội nàng ta chắc?”

Tưởng Tích Tích bừng tỉnh, lắc đầu cảm thán một phen thế gian hiểm ác, chợt nghe phía trước vang lên tiếng “Khen lạp khen lạp” kỳ quái, ngay sau đó, vài miếng lá cây từ chỗ cao rơi xuống, nhẹ rơi trên góc áo nàng.

“Ai?”

Nàng khẽ quát một tiếng, trường kiếm chợt hoành để trước người, mũi kiếm đối diện với vùng bóng cây đen tối, đôi mắt híp lại thành một đường, cẩn thận phân biệt đống cây cối phía trước, muốn nhìn ra cái gì đó.

“Rầm rầm……”

Lại một trận tiếng vang kỳ quái, nhưng lần này tiếng vang đến từ trên đỉnh đầu, hình như có người nào đó đang đạp trên tán cây, tạo ra một trận cuồng phong đột ngột, nhưng trừ bỏ thân cây kịch liệt lay động thì không có chút manh mối gì.

Tưởng Tích Tích lắp bắp kinh hãi, nàng lớn như vậy mà chưa ừng gặp người nào có khinh công tinh vi như thế, tốc độ của người nọ cực nhanh, quả thực như một cơn gió mạnh, nàng thậm chí còn không kịp nhìn thấy bộ dáng hắn, thậm chí một mảnh góc áo cũng không thấy thì hắn đã rời đi rồi.

Trong lòng nàng quýnh lên, mặc kệ có đuổi kịp không, đôi tay bám lấy thân cây định trèo lên nhưng chân chưa rời đất thì lại bị Trình Mục Du gọi lại, “Đừng đuổi theo, cứu người quan trọng hơn.”

Tưởng Tích Tích quay đầu lại, nhìn thấy Trình Mục Du đang nhìn chằm chằm vào bụi cỏ bên cạnh: Nơi đó có một người đang nằm, mặc váy màu vàng nhạt, tên đầu là hai búi tóc nhỏ, không phải Hoàn Thúy thì là ai?

***

Cũng may Hoàn Thúy chỉ bị ngất đi cũng không bị sao, nhưng sau khi tỉnh lại thì chuyện thứ nhất không phải quan tâm mình đang ở đâu, có bị thương không mà là trừng đôi mắt mê mang mở to mà nhìn xung quanh, thẳng đến khi thấy Chung Mẫn đứng một bên thì nàng tựa hồ như dỡ được gánh năngk, không màng cơ thể còn yếu, vội đứng lên túm lấy tay Chung Mẫn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, ngài không sao chứ? Vừa rồi đúng là dọa chết Hoàn Thúy rồi.”

Trình Mục Du thấy nàng ta như thế thì biết mình suy đoán không sai, hơn nữa nghe ngữ khí của Hoàn Thúy thì nàng ta không phải thực sự quan tâm Chung Mẫn, mà là cực kỳ sợ hãi vị tiểu thư này. Vì thế, hắn hắng giọng nhẹ hỏi, “Hoàn Thúy cô nương, ngươi rốt cuộc vì sao lại té xỉu? Mới vừa rồi ở trong rừng, ngươi có nhìn thấy gì không?”

Hoàn Thúy nghe thấy hắn đặt câu hỏi thì thoáng sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Chung Mẫn liền ở một bên nói, “Vị này chính là Tân An huyện lệnh Trình đại nhân, Hoàn Thúy, ngươi đem chuyện phát sinh lúc cùng ta đi lạc kể một năm một mười ra cho đại nhân nghe.”

Nghe tiểu thư nhà mình lên tiếng, Hoàn Thúy lúc này mới nói với đám người Trình Mục Du, “Ta lúc ấy rất sợ hãi, chỉ nghe được phía sau có lả tả tiếng bước chân đi theo, liền không quan tâm gì mà chạy về phía trước, không nghĩ đến phía trước lại dốc, ta không cẩn thận liền ngã xuống, đầu giống như đụng phải cục đá, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.”

Trình Mục Du hỏi tiếp, “Cô nương không nhìn thấy người theo dõi kia bộ dáng thế nào ư?”

Hoàn Thúy chậm rãi lắc đầu, sau đó lại cứng lại, “Tuy ta không rõ bộ dáng hắn, nhưng lại ngửi thấy mùi thuốc súng rất nặng, có chút thối, ngửi là muốn buồn nôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.