Từ Tử Minh thấy hắn thần sắc tự nhiên, thì không nhịn được vội la lên, “Đại nhân, ngài biết ta có ý gì, vì sao ngài còn bình tĩnh được như vậy chứ?” Nói xong, hắn nắm chặt quyền, dậm chân, xoay người định quay về, “Không được, ta vẫn cảm thấy chuyện này không ổn, không bằng hiện tại ta liền trở về, quỳ xuống nhận sai, có lẽ nàng kia sẽ không bực, cùng sẽ không gây phiền toái cho Tân An phủ.”
Hắn cứ thế quay đầu liền đi. Thấy thế, Tưởng Tích Tích vội đuổi theo bắt lấy cánh tay hắn, “Từ đại ca, ngươi nghe ta, thành Tân An này tuy không phải Biện Lương, nhưng cũng là nơi ở của không ít quan viên, phú hào, hơn nữa còn có gia quyến và tùy tùng của bọn họ, họ hàng gần xa cũng không ít, nhân số đông đảo. Chúng ta lại là quan phủ, lúc phá án khó tránh sẽ đắc tội với người ta, nếu mỗi lúc như thế đều phải quỳ xuống xin khoan dung thì đầu gối chúng ta không cần nữa cũng được?”
Từ Tử Minh nghe nàng nói thì ngẩn ra, ngốc đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên nghe theo nàng hay không. Trình Mục Du đi tới, hướng Tưởng Tích Tích ném ánh mắt tán dương, sau đó nhìn Từ Tử Minh, “Tích Tích nói không sai, nếu ngươi đang ở quan phủ, thì phải chuẩn bị tốt để ứng đối với những tình huống này, gặp chuyện không phải sợ, càng không thể không có nguyên tắc mà chịu thua. Chỉ cần chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm là được, đạo lý này ngươi hiện tại còn chưa nghĩ cẩn thận sao?”
Những lời này khiến Từ Tử Minh như cởi được nỗi lòng, hắn trầm tư trong chốc lát, sau đó gật đầu với Trình Mục Du, “Đại nhân, là Tử Minh ngu dốt, đã biết chỗ sai.”
***
Việc này được giải quyết, tâm tình Từ Tử Minh cũng vui hơn nhiều, trên đường xuống núi lời hắn nói cũng nhiều hơn, đem những chuyện năm đó mình gặp qua mà moi hết ra giảng cho Trình Mục Du cùng Tưởng Tích Tích nghe. Hắn có một đặc điểm, đó chính là khi miêu tả việc gì đó thường không bắt được trọng điểm, thường xuyên nói được một nửa thì lại lan man sang cái khác, rồi quên mất mình vốn muốn nói cái gì. Hắn nói đông tây nam bắc không biết đến chỗ nào rồi, nếu không phải Trình Mục Du nhắc nhở, chỉ sợ đi đến chân núi mà một sự việc hoàn chỉnh hắn cũng kể không xong.
Lúc này không biết vì sao hắn lại nói đến một tràng chiến dịch kia, mà cái này hắn đã nói rất nhiều lần rồi, Tưởng Tích Tích sớm đã nghe đến lỗ tai mọc kén, cho nên lúc Từ Tử Minh lại một lần nữa lộ ra biểu tình khẩn trương, chuẩn bị nói lại từ đầu thì Tưởng Tích Tích vội vàng ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở, “Từ đại ca, chuyện này kể rồi.”
Từ Tử Minh gãi gãi đầu, “Kể rồi hả? Được được, chúng ta quay lại lúc trước, lúc đó bụng ta đói kêu vang, đi đến cạnh Hoàng hà, liếc mắt liền nhìn thấy có một con cá chép ánh kim lấp lánh, bụng ta tức khắc kêu “cô lỗ, cô lỗ” không ngừng, cho nên……”
“Từ đại ca, cái này ta cũng nghe rồi.” Tưởng Tích Tích lại cắm vào một câu.
“Hả, cái này cũng nghe rồi à. Vậy được rồi, hiện tại ta sẽ kể……”
“Không bằng nói tiếp về vị thanh y công tử kia đi,” Trình Mục Du bỗng nhiên đứng lại, nhìn chăm chú vào Từ Tử Minh, “Ngươi từng gặp hắn ở trên chiến trường, chứng kiến hắn không tốn chút sức giết chết hai con mãn thú mà Lý Đức Hành triệu hồi. Ta rất tò mò, rốt cuộc hắn là nhân vật thế nào?”
Từ Tử Minh trừng mắt thật lớn, đáy mắt tràn ra một mạt khó hiểu, “Đại nhân…… có hứng thú với hắn sao?”
“Cảm thấy hứng thú.” Trình Mục Du nói thẳng không cố kỵ, “Hắn trông như thế nào? Thoạt nhìn có phải rất thân quen với tiên đế hay không?”
Từ Tử Minh ngửa đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chậm rì rì nói: “Vị công tử kia lớn lên đoan chính, thoạt nhìn như người trong tranh, nhưng ……” Hắn vuốt cằm, trên mặt có sự chần chừ.
“Bất quá cái gì?” Trình Mục Du thấy hắn ấp a ấp úng, nhịn không được truy vấn nói.
“Nếu đại nhân thấy thần tiên trong tranh thì sẽ có cảm giác gì?” Từ Tử Minh hỏi lại.
Trình Mục Du cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó trả lời, “Sùng kính? Không, không đúng, là xa cách.”
Từ Tử Minh vỗ đùi, “Không sai, chính là xa cách, hắn mặc một thân áo xanh, từ trong một mảnh hoang tàn, chầm chậm mà đi đến, trên người không dính bụi trần, khác hẳn với những người chúng ta,” nói đến đây, hắn nhíu mày một chút, “Cho nên Liêu quân lan truyền một lời đồn, tiên đế sở dĩ có thể thắng được trận kia là bởi vì có thần tiên trợ giúp. Đại Tống chiếm được tiên cơ ở vận khí, mà lời này cũng không sai, đại nhân, ngài nghĩ xem, nếu không phải thần tiên thì sao có thể trảm trừ hai đầu mãnh thú chỉ trong giây lát chứ?”
Trình Mục Du cười lắc đầu, “Loại lời đồn này cũng không chính xác lắm đâu.”
Từ Tử Minh lại liên tục xua tay, “Đây không phải lời đồn vô căn cứ đâu, đến Cảnh Tông hoàng đế của Đại Liêu lúc ấy còn tin, vì thế bị bệnh nặng một hồi liền mất. Hắn tuổi trẻ qua đời, chỉ để lại Tiêu Thái Hậu mang theo ấu tử chưa đầy bảy tuổi, cũng chính là hoàng đế Văn Thù Nô.”
“Liêu Cảnh Tông từ khi còn bé đã không khỏe, hơn nữa trận mấu chốt này quân Liêu bị thua khiến hắn vừa tức vừa vội, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, không có liên quan gì đến vận khí cả?” Trình Mục Du cười nói.
Từ Tử Minh cũng cười ngây ngô vài tiếng, “Ta cũng không biết, dù sao đều chỉ là nghe người ta nói, nội tình bên trong ta cũng không biết rõ?”
Vài người vừa cười vừa đi xuống núi, một đường thưởng thức cảnh trí, nói chuyện, vô cùng thích ý. Mắt thấy sắp đến chân núi, từ trong khu rừng cạnh đó lại có một người vội vã lao ra, đâm thật mạnh vào phía sau lưng Từ Tử Minh, khiến hắn lảo đảo thiếu chút nữa là ngã. May mà Tưởng Tích Tích tay mắt lanh lẹ, vội giữ hắn lại nên mới không bị ngã.
Nhưng người nọ đụng vào Từ Tử Minh lại không thèm xin lỗi mà vòng qua bọn họ, hoang mang rối loạn tiếp tục chạy về phía trước, trong lúc loạn lại bị rớt một cái giày thêu, khiến nàng ta không thể không lộn trở lại, luống cuống tay chân nhặt giày lên.
“Này, đụng vào người cũng không xin lỗi, đây là quy củ gì thế?” Tưởng Tích Tích sớm đã nhận ra người nọ chính là vị cô nương bị Từ Tử Minh vô ý giẫm phải chân ở cổng chùa, chỉ là hiện tại làn váy bằng sa mỏng trên người nàng kia đã bị cỏ gại và bụi gai cào nát nhừ, trâm ngọc trên đầu cũng bị gãy, phần còn lại lơ lửng trên đầu, lung lay sắp đổ.
Nàng kia chỉ nhìn nàng một cái, nhưng không nói gì, dưới chân như mọc bánh xe, vội chạy tiếp về phía trước, đi vài bước còn quay đầu lại xem, giống như phía sau có cái gì đó đang đuổi theo vậy.
“Cô nương xin dừng bước,” Trình Mục Du nhanh chân đuổi theo, thân mình vừa chuyển liền chắn trước mặt nàng kia, hai tay ôm quyền hơi hơi hành lễ, nghiêm mặt nói, “Trình mỗ cả gan hỏi một câu, tỳ nữ bên người cô nương đã đi đâu? Vừa rồi trên chùa, nàng kia chính là một bước không rời hầu hạ cô nương, sao giờ lại không thấy người đâu nữa?”
Bị Trình Mục Du ngăn lại, nàng kia vốn đã buồn bực, nhưng nghe thấy những lời này rồi thì sắc mặt nàng ta lại đột nhiên biến đổi, trên mặt treo hai hàng nước mắt, “Hoàn Thúy…… không thấy đâu nữa……”