Lúc tỉnh lại ta phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn có sa mỏng màu hồng phấn, sau lụa mỏng mơ hồ có một bóng người yểu điệu đang đứng. Ta vừa định mở miệng, người nọ đột nhiên hướng ta đi tới, còn chưa tới gần, hương khí đã tràn vào miệng mũi ta.
Nàng ta xốc màn trướng lên nhìn ta, đáy mắt có xuân sắc không thèm che giấu, “Tiên sinh tỉnh rồi, nếu không phải Kính Nhi phát hiện ra ngươi thì sợ là tiên sinh đã đông chết bên ngoài Tê Phượng Lâu rồi.”
Nghe được ba chữ “Tê Phượng Lâu” này thì đầu ta oanh một chút, nhanh chóng đứng dậy, nhưng cảm giác sây rượu vẫn chưa tan khiến ta choáng váng đầu lợi hại, vì thế thân mình lại nhũn ra ngã xuống.
“Đa tạ cô nương cứu mạng, nhưng trên người ta nửa xu cũng không có, không biết làm sao báo đáp cô nương.” Ta cố nén men say miễn cưỡng đem một câu biểu đạt rõ ràng.
Ai ngờ vị cô nương tên Kính Nhi kia lại giống như một con rắn bò vào ngực ta, tiếng cười sắc nhọn chói tai, “Ta không cần bạc của ngươi, tiên sinh là nhân vật gì chứ? Chỉ cần ngươi bồi ta thì cái gì ta cũng không cần.”
Lòng ta gấp đến bốc hỏa muốn đem nàng ta đẩy ra nhưng càng dùng sức thì nàng ta quấn càng chặt, không làm sao thoát ra được.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, thân ảnh của Lục Kiều xuất hiện ở cửa. Nàng mặc một kiện áo khoác bằng vải dệt thủ công, sợi tóc bị đông lạnh kết băng, treo ở hai bên má. Nàng cứ đứng đó nhìn ta, trong mắt phảng phất có nỗi tang thương vạn năm. Qua hồi lâu, nàng rốt cuộc cười cười, thanh âm lại giống như đến từ nơi xa xăm, “Tìm một đêm, nhìn thấy ngươi không có việc gì, ta liền an tâm rồi……”
“Không phải, đừng tin những gì nàng thấy.” Ta dùng sức chống lên đầu giường mà đứng lên, nhưng tay chân ta không có sức, lại bị vị cô nương Kính Nhi kia nhẹ nhàng lôi kéo nên lại ngã vào ngực nàng ta.
Lục Kiều không nghe ta giải thích, nàng xoay người liền đi ra ngoài nhưng tay áo bị vướng vào một cây đinh nhô ra ở cửa khiến cổ tay áo bị kéo rách lộ ra bông bên trong đã biến thành màu đen. Lục Kiều ngốc tại nơi đó, đi cũng không được không đi cũng không được, một lát sau, nàng ngồi xổm xuống, đem nửa mảnh tay áo bị rách kia nhặt lên rồi nhét vào trong ngực.
Thấy tình cảnh như thế, Kính Nhi cười đến ngửa tới ngửa lui. Nàng ta rốt cuộc cũng buông ta ra nói, “Vị cô nương này, nam nhân đều là tham luyến sắc đẹp, ngươi nhìn mình xem, thật đúng là một thôn phụ chưa hiểu việc đời, trách không được vị phu quân tuân tú của ngươi lại muốn tới nơi này của ta tìm sung sướng.”
Lục Kiều cười lạnh một tiếng, “Ta đây liền chúc các ngươi sung sướng đến già, sung sướng đến chết.”
Đây là một câu cuối cùng ta nghe được nàng nói, những lời này không phải tuyệt vọng, mà là thật sâu thất vọng. Nàng đối với ta đã chết tâm.
“Sau đó thì sao? Ngươi không đi đem Lục Kiều cô nương tìm về sao?” Lưu Tự Đường gắt gao nhìn chằm chằm Hỗ Chuẩn, phảng phất muốn từ hắn mà đào ra nữ tử đáng thương kia.
“Nàng mất tích.”
“Mất tích sao?”
“Ta cố nén men say về đến nhà, lại phát hiện trong sân không có một bóng người. Ta tưởng Lục Kiều nhất định là thương tâm nên đã theo Trương đại hộ đi về nên chán nản nằm ở trên giường suốt một ngày. Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Trương đại hộ nổi giận đùng đùng tìm tới đây, hỏi ta Lục Kiều đi nơi nào. Hắn nói Lục Kiều từ Tê Phượng Lâu trở về liền nói mình phải về thu thập vài thứ rồi thuận tiện kết thúc với ta nhưng nàng vừa đi chính là bặt vô âm tín.”
“Cho nên hắn nhận định là ngươi giết Lục Kiều, mới thường thường tới nơi này gây sự sao?”
Hỗ Chuẩn cười khổ một chút, “Gây sự ư? Nếu chỉ là đơn giản như vậy thì cũng chẳng nói làm gì. Hắn còn báo lên quan phủ, mang theo nha dịch tới lật tung cái chỗ này của ta lên, chỉ còn kém chưa đào gốc cây cổ thụ kia lên thôi.”
“Người này cũng thật khinh người quá đáng. Ngươi yêu thương Lục Kiều cũng không ít hơn kẻ làm phụ thân là hắn. Hắn tức giận có thể hướng ngươi phát tiết, còn ngươi thương tâm thì phải tìm ai bây giờ.” Lưu Tự Đường thật sâu thở dài, “Bất quá, Lục Kiều cô nương rốt cuộc đi nơi nào chứ? Nàng là một nữ tử yếu ớt, lại không xu dính túi, làm sao có thể biến mất trong biển người mênh mang chứ?”
Hỗ Chuẩn không nói gì, hắn nắm chặt cây lược gỗ trong tay, đem răng lược găm thật sâu vào tay.
Vào lúc chạng vạng, Tưởng Tích Tích tới Vân Hồ thư viện đón Tấn Nhi hồi phủ. Nàng mới vừa quẹo vào ngõ nhỏ liền thấy Lưu Tự Đường một mình một người đứng trong ánh hoàng hôn, nhìn đám mây ở đỏ rực ở chân trời mà sững sờ.
“Hắc,” nàng từ sau lưng chụp hắn một phen, “Đều nói Lưu đại nhân là người phú quý rảnh rỗi, hôm nay ta xem thấy quả không sai. Ngươi nhìn mặt trời lặn cũng có thể chuyên chú như thế.” Nói xong câu đó sau, chính nàng cũng ngây ra một lúc. Mình từ khi nào lại tùy tiện với vị quan tứ phẩm đến từ kinh thành thế này. Có lẽ bởi vì trên mặt hắn luôn có một mạt nụ cười không đứng đắn mới làm nàng bỏ qua thân phận của hắn.
“Tưởng cô nương lại đùa Lưu mỗ rồi,” hắn vừa nói vừa lộ ra nụ cười quen thuộc kia, “Chỉ là hôm nay nghe được một câu chuyện xưa bi thương cho nên mới có điều cảm khái. Mời vừa rồi ta thấy ánh tà dương thì lại không nhịn được thấy cảnh thương tình.”
“Nga?” Tưởng Tích Tích hướng về phía trước nhìn nhìn, “Chuyện xưa gì vậy? Chuyện xưa của ai? Lưu đại nhân nói nghe chút đi.”
Lưu Tự Đường vừa muốn trả lời thì Tấn Nhi đột nhiên từ thư viện chạy ra, tiến lên ôm lấy Tưởng Tích Tích, “Tích Tích tỷ tỷ, hôm nay có một quái nhân đến thư viện, hắn không chỉ mắng tiên sinh, còn dùng rìu đem cái án của tiên sinh chém vỡ nữa.”
“Còn có chuyện bực này sao?” Tưởng Tích Tích lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lưu Tự Đường, “Đây là chuyện xưa bi thương mà ngươi nói sao?”
Lúc đi về Tân An phủ, Lưu Tự Đường cũng đã kể xong chuyện xưa. Hắn nhìn Tấn Nhi nhảy nhót phía trước thì hiếm thấy thở dài một hơi, “Vẫn là làm tiểu hài tử tốt nhất, vô ưu vô lự không biết phiền não là cái gì.”
Tưởng Tích Tích che miệng cười một chút, “Lưu đại nhân cùng Hỗ tiên sinh thật khác nhau, mặc dù lớn như vậy nhưng thoạt nhìn vẫn rất thiên chân, không có ưu phiền gì.”
Lưu Tự Đường cũng nhìn nàng nói, “Có thể là bởi vì con đường ta trưởng thành rất nhấp nhô, cho nên ông trời thương tình để ta tiêu dao tự tại, không vướng bận như hiện tại.”
“Trừ bỏ bị biểu huynh dọa ngã từ trên cây xiống thì Lưu đại nhân còn trải qua cực khổ khác sao?”
“Nói ra cũng không sợ dọa đến cô nương, nhưng khi còn nhỏ trấn của chúng ta từng có cường đạo đến, mà ta thì thiếu chút nữa liền trở thành quỷ dưới đao của cường đạo kia.”
“Còn có chuyện này nữa sao?”
Lưu Tự Đường thấy nàng kinh sợ, liền thỏa thuê đắc ý cười cười, “Cô nương kiến thức hạn hẹp đi. Khi nhỏ ta ở trấn nơi biên thùy, thường xuyên sẽ có đạo tặc đến quấy nhiễu. Bọn chúng đoạt tài vật cùng nữ nhân liền chạy, lúc quan binh tới thì giặc cướp đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Dân cư ở đó khổ không nói nổi, chỉ có thể đem đồ đáng giá vùi vào hầm, cũng dặn dò nữ nhân trong nhà ban đêm không được ra khỏi cửa. Kể từ đó, những tên đạo tặc năm lần bảy lượt không có thu hoạch nên cũng không tới nữa. Theo thời gian trôi đi, cư dân trong trấn cũng thả lỏng cảnh giác, chậm rãi đem chuyện cường đạo ném ra sau đầu.”