Ta còn nhớ rõ ngày đó là tết Trung Nguyên. Sau khi ăn cơm chiều, đám tiểu hài tử chúng ta liền cùng người lớn đi ra đường. Người lớn đã sớm chuẩn bị tốt tiền giấy cùng cống phẩm, để vào trong bồn lửa bằng đồng, đốt lên để tế tổ tiên. Trong lúc đó bọn nhỏ chúng ta liền tốp năm tốp ba chạy tới chạy lui giữa những chậu lửa đó, nếu bị ngọn lửa liếm góc áo thì sẽ bị mắng té tát. Nhưng tiếng mắng này không ảnh hưởng tới tâm tình của chúng ta, ngược lại còn làm cho chúng ta càng thêm hưng phấn lên, nện bước càng nhanh, tiếng cười vang khắp trấn.
Lúc mọi nhà đều đắm chìm trong không khí ngày hội thì bỗng nhiên nghe thấy từ sườn núi truyền đến tiếng ngựa hí. Tất cả người lớn đều ngừng động tác trên tay, một người tiếp một người đứng lên từ bên chậu lửa, nhìn về phía sườn núi.
Trên triền núi phía trước xuất hiện một bóng đen. Người nọ cưỡi một con ngựa to lớn, đứng từ xa nhìn trấn nhỏ đỏ bừng ánh lửa. Đột nhiên, giống như ảo thuật khiến cái bóng người kia biến thành mấy chục cái bóng đen, tất cả đều cưỡi ngựa, trong tay cầm trường đao cao nửa người.
Ta không nhớ rõ là ai hét chói tai đầu tiên nhưng chỉ biết những thân ảnh kia khi nghe được tiếng hét này thì tràn đến như thủy triều, chỉ chốc lát đã tới trong thị trấn. Người lớn bế hài tử, vội vàng chạy vào trong nhà, bên đường không biết đã ngã bao nhiêu chậu đồng, tia lửa văng khắp nơi, tro bụi bay đầy trời, khiến hai mắt ta không nhìn rõ, cũng cản bước ta về nhà. Chờ ta rốt cuộc có thể mở ra đôi mắt đẫm lệ thì phát hiện đám bạn bên cạnh đã không còn ai, trước mặt chỉ có bốn cái vó ngựa đóng đinh sắt, chúng nó phát ra tiếng dậm bước “Cùm cụp cùm cụp”, mỗi tiếng đều va vào trong đầu ta.
Ta cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, rốt cuộc thấy rõ ràng người ở trên lưng ngựa. Hắn có một khuôn mặt to lớn vuông vức, sắc mặt hồng phát tím, tóc cuốn khúc cuốn quanh mặt, che khuất một đôi mắt nhỏ hung ác bên trong. Nhìn đến khuôn mặt như hung thần ác sát kia, ta “Oa” một tiếng khóc lên. Nhưng vừa mới khóc được vài tiếng thì cổ đã bị bóp. Cái tên thủ lĩnh đám cường đạo kia bắt lấy cổ ta, đem ta nhấc lên, dùng âm thanh hỗn độn không rõ nói với nhóm thôn dân đang trốn ở trong phòng: “Đem bạc cùng nữ nhân đều giao ra đây, bằng không, đứa nhỏ này, liền……” Hắn dùng tay siết lên cổ ta, sau đó phát ra tiếng cười hung ác.
Ta lúc ấy sợ tới mức khóc không được, cả người co rúm lại thành một đoàn, run rẩy như con thú mới vừa sinh. Đúng lúc này, ta nhìn thấy cửa nhà mình “Phanh” một tiếng bị đẩy ra, mẫu thân đầy mặt nước mắt từ trong cửa đi ra, thất tha thất thểu chạy về phía ta nhưng nàng chưa đi được vài bước thì lại bị một đôi bàn tay to cản lại. Là ông ngoại, hắn nghiêm khắc lệnh cho mẫu thân trở về, sau đó tay run lên, rũ tay áo, đi về phía ta. Rất nhiều năm sau, ta vẫn nhớ rõ bộ dáng năm đó của ông. Gương mặt ông bình tĩnh, vạt áo nhẹ bay, mỗi bước chân đều kiên định mà nhẹ nhàng, không có chút nào do dự, phảng phất như trước mặt ông là một cuốn sách, một cây đàn mà không phải một kẻ cường đạo đang mang đao.
Tên thủ lĩnh kia thấy ông ngoại đến gần thì liền một tay nâng đao kề lên cổ ông, phát ra một trận tiếng cười mơ hồ không rõ, “Lão nhân, ngươi một thân da đều nhăn nheo không ra gì, ta muốn ngươi làm cái gì chứ?” Những tên cường đạo phía sau nghe thế thì cũng cười lên, miệng phát ra mùi tanh tưởi như gia súc.
Ông ngoại lại không bị lời hắn nói chọc bực mình, trên mặt thậm chí còn chậm rãi nở một nụ cười không dễ nhìn ra. Ông nhìn tên thủ lĩnh kia, chậm rãi nói: “Ta tay già chân yếu đích xác là không dùng được việc gì nhưng ta có khả năng người khác không có. Ta có thể đoán mệnh a. Không bằng để ta giúp ngươi đoán một quẻ, nhìn xem vận khí của ngươi thế nào.”
Tên thủ lĩnh đám cường đạo cười, mũi đao hướng về phía trước tiến vài phân, đem cổ ông ngoại cứa một đường, “Lão già chết tiệt, ngươi có biết lừa gạt ta sẽ có hậu quả gì không?”
“Biết, cho nên tuyệt không dám có nửa điểm nói xằng bậy.”
“Hảo,” tên kia hô to một tiếng, “Không cần giúp ta tính, ngươi đến nói xem, tiểu súc sinh trong tay ta hôm nay có chết hay không?”
Ông ngoại hơi hơi mỉm cười, “Đứa cháu ngoại này của ta phúc lớn mạng lớn, đương nhiên sẽ không chết non ở trong tay tên lưu manh ngươi, nhưng thật ra ngươi mệnh số đã hết, sống không quá hôm nay.”
Nghe ông nói như vậy, tên cường đạo kia không nhịn được tức giận, cái tay tóm lấy cổ ta siết chặt hơn, cái tay cầm đao còn lại thì hung hăng chém về phía ta.
Nhìn lưỡi dao sắc bén càng ngày càng gần, ta không nhịn được nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm nói: Xong rồi xong rồi, mạng nhỏ của ta hôm nay liền phải mất ở nơi đây. Nhưng đau đớn chưa đến thì thân mình ta lại đột nhiên chấn động, cả người bị ném bay ra ngoài, bị một đôi cánh tay già nua lại mạnh mẽ hữu lực chặt chẽ tiếp được.
Ta mở to mắt, phát hiện chính mình đã được ông ngoại ôm vào ngực thì không khỏi buồn vui đan xen, hít hít cái mũi liền chuẩn bị khóc thành tiếng. Ông ngoại lại bưng kín miệng ta, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước. Ta theo ánh mắt ông nhìn lại thì phát hiện tên thủ lĩnh vừa rồi còn ngồi trên lưng ngựa hiện tại đã ngã lộn nhào xuống đất, trên mặt còn mang theo thần sắc kinh ngạc. Cổ hắn đã gẫy, biến thành một đoàn mềm nhũn khiến đầu và vai như dính vào nhau thành một đoàn.
Bọn cướp ở phía sau tiến không được mà lùi cũng không xong, một đám hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận.
“Vừa rồi là thứ gì? Đỏ bừng một đoàn?”
“Không thấy rõ, cái thứ kia sức thật lớn, Đại vương thế nhưng bị đó đâm cho ngã từ trên ngựa xuống.”
“Vẫn là đi thôi, nghe nói hôm nay là tiết cúng ma quỷ của người Tống, đám ma quỷ đều từ địa ngục lên, đừng trêu chọc bọn họ.”
Lời này vừa nói ra, bọn cường đạo cũng không dám dừng lại, thậm chí không thèm lấy xác tên Đại vương kia mà một người tiếp một người phi ngựa vào trong bóng tối mờ dần.
Ta ở trên giường nằm đủ ba ngày mới ra khỏi cửa phòng. Kỳ thật, thân thể ta cũng không bị thương gì nhưng việc xảy ra đêm đó khiến ta bị dọa. Không phải bởi vì tên cường đạo kia mà bởi vì ta cũng cảm nhận được cái thứ kia trong miệng bọn họ. Nó đụng vào tên thủ lĩnh kia và cọ cả vào phía sau lưng ta, nó có một bộ lông xù, và một cái đuôi lớn.
Ông ngoại lại giống như cái gì cũng chưa xảy ra mà vẫn như cũ mỗi ngày đọc sách vẽ tranh, ngày qua vô cùng yên tĩnh. Có một ngày, ta thật sự nhịn không được đi thư phòng tìm ông hỏi đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ông nhìn ta, mi mắt rũ xuống, “Ta già cả mắt mờ, cũng không thấy rõ, còn tưởng là tổ tông hiển linh vì tức giận những kẻ này phá hủy thịnh yến hàng năm của bọn họ.”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, “Nhưng là, những tên cường đạo còn lại sẽ không trở về báo thù sao? Vì Đại vương đã chết của bọn họ?”
“Bọn họ hẳn là không về được.” Ông ngoại sờ sờ ta đầu, hiền lành cười cười, “Vĩnh viễn đều không về được.”