Tả Đăng Phong đến cửa đạo quan, cửa đạo quan mở rộng, xung quanh có rất nhiều đạo nhân, mấy trăm người của Mao Sơn ngồi xếp bằng cả ở giữa sân. Một đạo nhân trẻ ngoại phái tiến lên định cản Tả Đăng Phong, nhưng bị một đạo nhân lớn tuổi kéo lại, nghé con mới đẻ không sợ cọp là vì nó không biết lão hổ, nhưng trâu già dư biết lão hổ không dễ chọc.
Đi vào sân, Tả Đăng Phong nhận ra thần sắc đạo sĩ Mao Sơn vô cùng uể oải, chứng tỏ họ đã ngồi xếp bằng rất lâu, thấy Tả Đăng Phong, có mấy người lộ vẻ vui mừng, bọn họ nhận ra Tả Đăng Phong, biết hắn có quan hệ với chưởng giáo của mình rất tốt.
Tả Đăng Phong xuyên qua đám người đi tới chánh điện, trong chánh điện, từ trái sang phải có tám đạo nhân đang ngồi. Mé đông có hai đạo nhân trung nhiên, Tả Đăng Phong nhận ra họ là hai sư huynh của Kim Châm, cả hai hô hấp lộn xộn, khí tức không đều, trong điện lại đầy bùa, tiền rơi vãi, chứng tỏ họ đã so đấu pháp thuật với người ta.
Mé tây có năm đạo nhân, ba nam hai nữ. Ba đạo sĩ tuổi không nhỏ, trẻ tuổi nhất cũng khoảng năm mươi, hai đạo cô cũng cỡ trung niên, đạo cô không phải ai cũng xinh đẹp như Ngọc Phất, hai đạo cô này nhan sắc cũng chỉ thuộc loại bình thường.
Ngay giữa đại điện có thêm một cái ghế để ngay đối diện cửa ra vào, ngồi trên ghế là một đạo nhân trẻ tuổi chừng hơn ba mươi, tương đương Kim Châm, tướng mạo không tầm thường, mặc kim trang, đầu đội kim quan, chính là giáo chủ Chính Nhất giáo, thiên sư của Long Hổ sơn.
Âm dương Sinh Tử Quyết có thể nhanh chóng phán đoán ra thực lực của đối phương, Tả Đăng Phong ngưng thần cảm giác, thấy hai người ngồi ở hàng chủ vị, một đạo nhân áo vàng và một đạo nhân mặt lừa tuổi khoảng bảy mươi đều là cao thủ đã độ qua Thiên kiếp, tu vi không kém Kim Châm.
Tả Đăng Phong biết, đạo nhân hai phái này mạnh nhất không phải là tu vi mà là phù chú, phù chú có thể khiến tu vi tăng tiến, không thể dò xét được.
Tả Đăng Phong đi vào chánh điện, chắp tay chào hai đạo nhân chủ vị.
"Xin chào hai vị đạo trưởng, xin hỏi chưởng giáo Đỗ Chân Nhân ở đâu?" Tả Đăng Phong hỏi, Kim Châm không có trong đại điện, Tả Đăng Phong chỉ quan tâm hắn đang ở đâu mà thôi.
"Vô Lượng Thiên Tôn, chưởng giáo sư đệ bị trúng kịch độc, cố chống đỡ, khi về tới núi đã hôn mê bất tỉnh, đến giờ đã bảy ngày rồi." Một đạo nhân đứng dậy chắp tay, tuy hắn cố giữ cho giọng nói bình thản, nhưng nét mặt không kềm nổi kích động.
Tả Đăng Phong nhíu mày, Kim Châm trúng độc hôn mê càng chứng tỏ là đã đi giúp Người Nhật tìm kiếm địa chi, vì mỗi địa chi đều có độc vật, Kim Châm trúng độc chứng tỏ hắn đã phá được trận pháp ở đó, nhưng hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, phải chờ hắn tỉnh lại mới biết rõ mọi việc.
"Vị đạo trưởng này lạ mắt quá, họ là ai vậy?" Tả Đăng Phong rất vô phép chỉ vào người trẻ tuổi ngồi ngay giữa điện.
"Vô Lượng Thiên Tôn, vị này là Chính Nhất giáo chủ, cũng là Trương Thiên Sư của Long Hổ sơn, chính là người tới để giải tán Mao Sơn phái ta." đạo nhân Mao Sơn đáp.
"Theo tôi được biết Phái Mao Sơn Do Tam Mao tổ sư sáng lập, bọn họ dựa vào cái gì mà đòi giải tán." Tả Đăng Phong đi qua dãy ghế phía đông ngồi xuống, đây là chỗ ngồi của môn nhân Mao Sơn, theo lý thuyết hắn không nên ngồi, nhưng bây giờ hắn phải ngồi, để chứng tỏ hắn đứng về phía phái Mao Sơn.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Chính Nhất giáo chỉnh đốn giáo vụ, người ngoài không nên xen vào." Trương Thiên Sư .
"Hai vị đạo trưởng, dẫn tôi đi xem Đỗ Chân Nhân." Tả Đăng Phong không hề đáp lời Trương Thiên Sư.
Hai đạo trưởng phái Mao Sơn đứng dậy, cùng lúc đứng dậy còn có Trương Thiên Sư và năm đạo nhân ngồi ở hàng ghế dành cho khách, sáu người đầy vẻ phẫn nộ.
"Muốn xen vào việc riêng của Chính Nhất giáo, ngươi nên nghĩ cho kỹ." Trương Thiên Sư giận dữ.
"Cmn, ngươi hù dọa ai?" Tả Đăng Phong thấy người kia nói lời bất thiện, thì cũng trở mặt, chỉ thẳng vào mũi Trương Thiên Sư.
Ai nấy đều sửng sốt, không ngờ hắn trở mặt nhanh như vậy, theo lẽ thường, dù sao cũng phải nói vài câu sáo rỗng, rồi mới so đấu với nhau, nhưng Tả Đăng Phong không làm thế, mà thẳng miệng làm khó dễ, khiến ai cũng ngạc nhiên, đây chính là hiệu quả Tả Đăng Phong muốn có, đã nhất định phải động thủ, thì phải dứt khoát chấn trụ bọn họ.
"Lớn mật cuồng đồ, dám vô lễ với thiên sư!" Một đạo cô phản ứng trước nhất, quát một tiếng, quơ phất trần xông tới tấn công Tả Đăng Phong.
"Bà om sòm cái gì! " Tả Đăng Phong lập tức tiến ra nghênh đón, Huyền Âm chân khí xuất ra, chỉ một chiêu, đạo cô đã bị đóng băng bất động.
"Chính Nhất thiên lôi chưởng." Trương Thiên Sư ở gần Tả Đăng Phong nhất, thấy hắn thật sự động thủ, lập tức ra tay tấn công tay phải của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nhanh nhẹn tiếp chiêu, một chưởng sau, Trương Thiên Sư lùi lại ba bước, ra Huyền Âm chân khí của bao tay Huyền Âm phát ra ngay cả thủ tọa Đạt Ma viện của Thiếu Lâm tự còn không chịu nổi, huống chi Trương Thiên Sư trẻ tuổi này. Cái bọn họ am hiểu là phù chú, chỉ cần không để cho hắn phát ra phù chú, thì không phải lo.
"Nếu không đàng hoàng, tôi ra ngoài giết sạch đám đồ tử đồ tôn các người." Tả Đăng Phong đánh lui Trương Thiên Sư, giấu hai cánh tay sau lưng, lạnh lùng nhìn quanh, có câu ‘không ăn hoàng liên thì không biết đắng’, Tả Đăng Phong chính là đang gặp phải loại tình huống này, tuy hắn đẩy lùi được Long Hổ sơn Trương Thiên Sư, nhưng bản thân cũng bị thương. Trong linh khí của thiên có giấu Thiên Lôi khí, đối chưởng với hắn xong như bị sét đánh, toàn thân nhức mỏi.
Mọi người lần thứ hai sửng sốt, họ là giáo phái truyền thống, khi tranh tài đấu pháp đều dựa theo trình tự và cấp bậc lễ nghĩa một cách nghiêm khắc, không thể như Tả Đăng Phong làm loạn lung tung, đã không có quy tắc lại còn thiếu phong độ. Võ lâm cao thủ dù thế nào cũng sẽ không giận chó đánh mèo môn nhân của đối phương, mà Tả Đăng Phong lại không được như thế, lại còn lấy tính mạng môn nhân của họ ra mà uy hiếp.
"Ngô Đông Phương, Thiệu Chính Hưng, các ngươi còn dám cấu kết yêu nhân phản bội tổ đình." Trương Thiên Sư phẫn nộ nhìn hai đạo nhân Phái Mao Sơn.
"Còn dám hù dọa người!" Tả Đăng Phong không đợi hai người trả lời lập tức phóng ra khỏi đại điện, tay vung lên một cái, toàn bộ đạo nhân Các Tạo Sơn đứng ngay ngoài cửa đại điện đều bị đóng băng, nếu bị mọi người vây công hắn không chắc mình thắng được, nên phải dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến bọn họ ném chuột sợ vỡ bình.
"Mau dừng tay!" Lão đạo mặt lừa vội nhảy ra đại điện đỡ môn nhân đông cứng đang ngã xuống đất của mình, "Tả Đăng Phong, ngươi cũng là một nhân vật có danh tiếng, sao lại làm một việc không chút thể diện thế này? "
"Nếu tôi thật sự không để ý đến thể diện, thì đã chẳng để lại một đường sinh cơ cho họ." Tả Đăng Phong cười lạnh đáp lại.
"Đây là chuyện riêng của Chính Nhất giáo ta, cậu không phải là người trong giáo, nhúng tay vào rất không đúng lý. " Lão đạo mặt lừa nghe thấy môn nhân của mình không chết, ngữ khí nhẹ hẳn đi.
"Đỗ Chân Nhân còn hôn mê bất tỉnh, các người lại tới đòi giải tán Mao Sơn, nếu nói về lý mới càng không đúng." Tả Đăng Phong thấy vậy cũng thu liễm lại. Hắn ăn nói hành động ngạo mạn không phải không có nguyên nhân, hắn muốn làm cho đối phương nghĩ hắn là một người theo tà phái hỉ nộ vô thường, chỉ có như vậy mới có thể khiến đối phương kiêng kị, đồng thời cũng giành được quyền lên tiếng, nhưng dù gì thì cũng không thể triệt để trở mặt, nếu không Phái Mao Sơn thật sự sẽ không yên.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Đỗ Thu Đình là sư của Chính Nhất giáo, thân là chưởng giáo Phái Mao Sơn, lại trợ Trụ làm ác, sa vào tay người Nhật, thiên sư và bần đạo cũng vô cùng đau đớn, nhưng nếu không quản tới không hỏi, thì mặt mũi Chính Nhất đạo để đâu, làm sao mà trả lời cho người trong thiên hạ." lão đạo mặt lừa chắp tay.
"Dù gì cũng nên chờ Đỗ Chân Nhân tỉnh lại rồi hẵng tính. Hai vị đạo trưởng, đưa tôi đi xem Đỗ Chân Nhân." Tả Đăng Phong chuyển sang hai đạo trưởng Mao Sơn.
"Khoan!" Trương Thiên Sư mặt không cảm tình, "Bổn tọa thân là giáo chủ Chính Nhất giáo, vì tất cả mọi người trong Chính Nhất Đạo quan, hôm nay dùng Thiên Lôi chưởng lĩnh giáo Huyền Âm chân khí một chút, nếu ngươi thắng, bổn tọa lập tức đưa người trở về Giang Tây, vĩnh viễn không hỏi tới việc ở Mao Sơn nữa."
Tả Đăng Phong không trả lời ngay. Thiên Lôi chưởng quả thật bá đạo, đối chưởng với hắn như bị sét đánh, nhưng Huyền Âm chân khí cũng không kém. Nếu hai người đánh nhau, Tả Đăng Phong có lòng tin toàn thắng, nhưng trận chiến này không thể đánh, vì nếu đánh thắng, Trương Thiên Sư sẽ xóa tên Phái Mao Sơn trong Chính Nhất giáo, thế khác gì hắn không phải giúp Mao Sơn, mà là hại Mao Sơn?
"Môn pháp vận khí của ngươi là từ Tam Dương Kinh, người thường không thể nào học được. Loại Thiên Lôi chưởng có giấu diếm thiên uy này nếu không phải ngươi là người mang huyết mạch Trương gia chắc chắn không thể tu luyện." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi nói.
Nét mặt Trương Thiên Sư ngạo nghễ. Tả Đăng Phong nói không sai, Thiên Lôi chưởng là người nhậm chức thiên sư đầu tiên Trương Đạo Lăng dựa trên huyết mạch của mình tạo ra, truyền xuống trở thành tuyệt học trấn phái, chỉ có lịch đại thiên sư mới có thể tu luyện.
"Ta đánh không lại ngươi nhưng đánh thắng môn nhân của ngươi, thành thật mà chờ đi, ta cứu Đỗ Chân Nhân xong rồi nói tiếp, đến lúc đó ngươi cứ xử theo lẽ công bằng, xử lý thoả đáng thì ta sẽ cứu hai môn nhân bị đóng băng kia, còn làm bậy bạ ta sẽ cho thiên sư ngươi thành chưởng giáo không có môn nhân luôn." Tả Đăng Phong lạnh lùng xoay người đi về hậu viện, hai đạo nhân Mao Sơn chạy vội lên dẫn đường.
"Đồ lưu manh." Trương Thiên Sư hừ một tiếng, quay người trở về, trên khuôn mặt tức giận không giấu vẻ đắc chí.
Tả Đăng Phong đi theo hai đạo nhân vào hậu viện, câu nói vừa rồi hắn đã nghĩ kỹ rồi mới nói, dù lời lẽ ngang tàng, nhưng đã thừa nhận đánh không lại Trương Thiên Sư, thế cũng đã đủ cho tên kia mặt mũi, nếu có lan truyền đi ra ngoài, người ta cũng biết Tàn Bào một chiêu đánh bại thủ tọa Đạt Ma viện của Thiếu Lâm đã tự nhận không địch lại Long Hổ sơn Trương Thiên Sư, chắc chắn mang tới vinh quang rực rỡ cho Long Hổ Sơn, mà môn nhân của Long Hổ sơn cũng càng thêm cảm kích thiên sư của họ, vì thiên sư chính vì bảo vệ cho họ mới bị tên Tàn Bào lưu manh uy hiếp.
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, để bảo toàn Phái Mao Sơn hắn quả thật đã nhọc lòng, sau này dù kết quả thế nào thì hắn cũng đã không phụ lòng Kim Châm.