Tàn Bào

Chương 144: Q.2 - Chương 144: Kim Châm chi cử




"Vô Lượng Thiên Tôn, đa tạ Tả huynh đệ đã trượng nghĩa giúp đỡ." Đến hậu viện, Ngô Đông Phương, Thiệu Chính Hưng chắp tay cảm ơn Tả Đăng Phong, bọn họ không phải người ngu, biết Tả Đăng Phong đến để giúp đỡ, cũng biết Tả Đăng Phong làm thế này là đã rước vào mình rất nhiều phiền toái.

"Đừng khách khí, Đỗ Chân Nhân thế nào?" Tả Đăng Phong khoát tay.

"Thân trúng kịch độc, mệnh tại sớm tối." Ngô Đông Phương lắc đầu, hắn là đại sư huynh của Kim Châm, tướng mạo nhân hậu, tính tình chất phác.

"Trúng độc gì?" Tả Đăng Phong vội hỏi.

"Đại sư huynh, chỗ này không phải chỗ nói chuyện." Thiệu Chính Hưng liếc mắt về phía tiền viện.

Tả Đăng Phong thấy thế thì không hỏi nữa, đi theo hai người vào trong hậu viện, hậu viện Phái Mao Sơn rất lớn, là nơi ở của người nhà đạo nhân. Phòng của Kim Châm ở ngay phía sau chánh điện, cửa phòng đang mở rộng, hai đạo đồng đang sắc thuốc.

Phòng của Kim Châm có hai gian, bên ngoài là chỗ Kim Châm nghiên cứu sách vở, giống như thư phòng, bên trong là phòng ngủ. Trong phòng ngủ rất ít đồ, chỉ có một cái giường gỗ, Kim Châm đang nằm ở trên giường, không mặc đạo bào, chỉ mặc một bộ đồ dân thường màu xám rất bẩn, chẳng những có nhiều chỗ rách, mà còn tèm lem bùn đất, chứng tỏ Kim Châm đã đi đến một nơi rất xa.

Thứ khiến Tả Đăng Phong kinh ngạc không phải quần áo của Kim Châm, mà là sắc mặt của hắn. Mặt Kim Châm vàng óng ánh, như được bôi một lớp sơn vàng, không chỉ là mặt, mà toàn bộ da thịt lộ ra trên cơ thể đều có màu này.

"Đây là một loại kịch độc chúng tôi thấy chưa bao giờ, ngân châm đâm huyệt hút ra đều là máu độc có màu vàng, loại độc này không thuốc nào chữa được." Ngô Đông Phương thở dài, ở Mao Sơn, bất kể là làm phép hay chữa bệnh đều chỉ dùng ngân châm.

"Anh ấy về lúc nào?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Rạng sáng bảy hôm trước." Thiệu Chính Hưng đáp.

"Anh ấy có nói gì không?" Tuy Tả Đăng Phong không phải cao thủ dùng độc, nhưng hiểu đạo lý âm dương Ngũ Hành, mặt Kim Châm sắc vàng óng ánh, chứng tỏ trúng độc mang thuộc tính kim. Ai cũng biết trong Ngũ Hành, thổ sinh kim, nên có thể đoán ra độc vật này chính là bảo vệ cho con vật mang thuộc tính thổ mà ra. Cũng giống như, kim sinh thủy, con khỉ ở dưới vực được bảo vệ bởi độc vật chính là con chuột bên trên, kim kê là do con cua bự chảng kia bảo vệ, đều là độc vật mang thuộc tính thủy.

"Chưởng giáo sư đệ bị trúng kịch độc, chỉ dùng kim châm bảo vệ trái tim rồi chạy vội trở về, vừa vào cửa là hôn mê bất tỉnh." Ngô Đông Phương chỉ vào khoảng mười cây kim châm trên ngực Kim Châm. Những cây kim này cắm hơn nửa lút vào trong người, chỉ thò ra ngoài một đoạn ngắn, vị trí hạ châm đều là xung quanh tâm mạch, rõ ràng là do Đỗ Thu Đình tự hạ châm cho mình, cũng cho thấy hắn trúng độc là từ đường miệng mũi hít vào.

"Anh ấy không nói gì à?." Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Hai chúng tôi thấy chưởng giáo sư đệ nguy cấp, liền hạ châm ngay lên ba huyệt ấn đường, nhân trung, thừa tương, chưởng giáo sư đệ tỉnh lại một lát, an bài mấy câu hậu sự." Thiệu Chính Hưng thở dài.

"Đừng nói mấy chuyện bi quan đó, nói cho tôi nghe anh ấy đã nói những gì." Tả Đăng Phong vội vàng. Ba cái huyệt kia nằm trên cùng một đường ngay phía trước đầu, kích thích chúng có thể khiến người đang lâm thanh tỉnh trong chốc lát.

"Nhị sư đệ, đệ nói đi." Vành mắt Ngô Đông Phương hồng hồng.

"Chưởng giáo sư đệ nói đại nghĩa quốc gia, an nguy môn phái, tình nghĩa huynh đệ cái nào người cũng bận tâm, đều đã làm tròn, thực là khó khăn." Vẻ mặt Thiệu Chính Hưng bi thương, giọng hơi run rẩy.

"Người Nhật lấy tính mạng đám đạo nhân và gia quyến của chúng tôi bức bách chưởng giáo sư đệ đi phá trận, chưởng giáo sư đệ cũng là thân bất do kỷ." Ngô Đông Phương đưa tay lau nước mắt, Phái Mao Sơn là tu tại gia, ai cũng có người già con trẻ.

"Anh ấy chỉ nói thế?" Tả Đăng Phong cau mày, người sắp chết luôn nói điều thiện, không lẽ Đỗ Thu Đình biết mình sẽ chết nên mới nói như thế?

"Chưởng giáo sư đệ còn nói, chờ người tới phúng viếng rồi mới được liệm quan, nếu trong vòng bảy ngày người không đến, thì giữ lại cái trâm cài tóc giao lại cho người." Ngô Đông Phương nghẹn ngào .

Tả Đăng Phong nhướng mắt, quay đầu nhìn cây trâm trên đầu Kim Châm. Người trong Đạo Môn ai cũng thích cây trúc cao thượng, thường lấy trúc làm đồ trang sức, cây trâm của Kim Châm là làm từ trúc tía, loại trúc này chỉ có những nhân tài đã độ qua Thiên kiếp mới có tư cách sử dụng.

Tháo cây trâm xuống, Tả Đăng Phong lập tức thấy có khớp nối, xoáy vặn mở ra, một viên gì đó màu xám to cỡ hạt đậu rơi xuống lòng bàn tay.

Tả Đăng Phong xác định được ngay cái viên này là nội đan của một trong mười hai địa chi, vì trên bề mặt có hoa văn tơ máu, nó màu xám chứng tỏ chắc chắc là nội đan thuộc tính thổ, lại tỏa đầy hàn khí, chứng tỏ nó là một viên nội đan thuộc tính thổ âm tính.

Nắm lấy nội đan, Tả Đăng Phong rốt cục đãhiểu vì sao Kim Châm lại nói tới cái gì đại nghĩa quốc gia, an nguy môn phái, tình nghĩa huynh đệ hắn đã lo đủ cả. Tuy rằng chưa biết hắn đã đi đâu, nhưng rõ rằng là hắn đã không để cho người Nhật thành công. Người Nhật là đi tìm địa chi dương tính, mà miếng nội đan này là âm tính, chứng tỏ chẳng những Kim Châm khiến họ thất bại, mà còn có vẻ hắn đã lợi dụng Người Nhật.

Đỗ Thu Đình là một người có tinh thần trọng nghĩa, trong loạn thế giết địch cứu quốc, cũng là một người có trách nhiệm, luôn lo lắng cho an nguy của mấy trăm đạo sĩ trong môn phái và người nhà, lại thêm cố kỵ chuyện hương khói truyền thừa cho Mao Sơn, hắn vừa trọng tình vừa trọng nghĩa, hết sức đem về thứ bằng hữu cần, quả thực đã làm đúng theo lời hắn đã nói, thực là gian nan.

Ngô Đông Phương và Thiệu Chính Hưng đều nhìn thấy việc Tả Đăng Phong vừa làm, nhưng họ không hiểu vật Kim Châm để lại cho Tả Đăng Phong là cái gì, Tả Đăng Phong cũng không giải thích, mà chỉ chăm chú ngắm nghía nội đan, lăn qua lật qua, ngửi tới ngửi lui, cuối cùng xác định Kim Châm đã bị trúng độc của độc vật do địa chi diễn sinh ra.

Một lát sau, Tả Đăng Phong móc ra một hộp sắt, bỏ viên nội đan vào. Hiện tượng kỳ dị xảy ra, viên nội đan thuộc tính thổ và viên nội đan thuộc tính kim hắn từng lấy được từ từ hòa lẫn vào nhau, thể tích cũng to dần ra, màu sắc chia làm hai nửa.

"Đổ đầy một bồn nước trong, mang một cái bát to qua đây." Tả Đăng Phong đậy hộp sắt lại, cất vào trong ngực.

Hai người kia lập tức đi ra ngoài chuẩn bị. Tả Đăng Phong khẽ vỗ vai Kim Châm, trọng trách Kim Châm gánh trên vai nặng nề hơn hắn rất nhiều. Tả Đăng Phong thực cảm khái. Từ đầu hắn đã biết dù Kim Châm có lừa gạt hắn cũng sẽ không để hắn phải mất mạng, thế mà đến khi gặp khó khăn lại còn giấu diếm, may mà hắn thấy Mao Sơn gặp nạn không khoanh tay đứng nhìn, tuy trong lòng tức giận, nhưng vẫn tận lực giúp đỡ, tình cảm của người đàn ông là vậy, luôn giấu sâu trong tim mình, nhưng nói ra miệng lại vô cùng hời hợt.

Nếu là những loại độc khác, Tả Đăng Phong không chắc trị được, nhưng nếu đã là độc của độc vật do mười hai địa chi diễn sinh ra, Tả Đăng Phong lại rất chắc chắn, chỉ có một điểm không ổn là phải bắt Kim Châm uống nước đái mèo.

Ngô Đông Phương và Thiệu Chính Hưng mang nước tới, rồi đứng đó to mắt chờ Tả Đăng Phong ra tay.

"Hai vị đạo trưởng, phiền hai người ra tiền điện xếp chỗ cho mấy người của Long Hổ sơn và Các Tạo Sơn đi, đạo nhân Mao Sơn không nên ngồi cùng với họ, hai người cũng nên đi nghỉ một chút, hai canh giờ sau quay lại đây." Tả Đăng Phong nói.

Hai người gật đầu rời đi, tuy Tả Đăng Phong nói rất khách khí, nhưng họ hiểu Tả Đăng Phong không muốn để cho họ xem quá trình giải độc.

"Đúng rồi, nói cho bọn họ biết, hai người bị đóng băng kia không nguy hiểm gì đâu, sáng mai tôi sẽ giải cho họ." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi bổ sung.

Hai người gật đầu, đóng cửa rời đi.

"Thập Tam, uống nước." Tả Đăng Phong chỉ chậu nước.

Thập Tam trợn mắt nhìn Tả Đăng Phong.

"Uống nhiều vào, đến lúc mỏi đái thì kêu cho tao biết." Tả Đăng Phong đặt bồn nước trước mặt Thập Tam, Thập Tam thấy thế, đành uống vài ngụm rồi chạy ra, Tả Đăng Phong cũng không cản, từ trưa tới giờ Thập Tam chưa đái, dù không uống nước cũng sắp phải đái thôi.

Trong lúc chờ đợi Thập Tam đi đái, Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ đến phát sầu, xem Kim Châm giấu nội đan thế này, chứng tỏ hắn đã không giết đám Người Nhật, mà chỉ lừa gạt bọn hắn, như thế sẽ dẫn đến một vấn đề, là nếu người Nhật biết Kim Châm không chết, sẽ lại bắt hắn đi phá trận, phải nghĩ ra một cách dùng một lần mà nhàn nhã cả đời mới được.

Ngoài ra, có lẽ Kim Châm không biết chuyện hắn giúp Người Nhật đã lọt ra ngoài, không biết mình đã bị gọi là hán gian, người ta đâu cần biết mình giúp Người Nhật hay là đùa bỡn chúng, chỉ cần đi cùng với Người Nhật thì đều là hán gian, Kim Châm muốn xóa chữ hán gian chỉ còn cách nói thật cho Long Hổ sơn và Các Tạo Sơn biết, nhưng mấy người kia có tin hay không cũng là một vấn đề, bọn họ có vô tình tiết lộ ra hay không cũng là một vấn đề, Kim Châm lừa gạt, bây giờ người Nhật chưa biết, nghĩa là hắn đã lừa rất triệt để. Nói cách khác, nếu người Nhật không tự rút lui, Kim Châm cũng sẽ không trở mặt, tình hình như vậy giữ bí mật là quan trọng nhất, tốt nhất là không nói cho ai biết hết, nhưng nếu không nói, Long Hổ sơn và Các Tạo Sơn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tả Đăng Phong nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm ra biện pháp nào khả thi, đành thở dài, người ta nói ‘một người kế ngắn hai người kế dài’, cứu Kim Châm tỉnh lại rồi tìm cách tiếp.

Người hay thú đều không thích đi đái trước mặt người khác, trừ phi thật sự nhịn không nổi, một giờ sau, Thập Tam không nhịn nổi nữa, đái ra một chén.

Mùi nước đái mèo đương nhiên khó ngửi, chỉ cần nhìn cái chén nước đái vàng vàng kia, Tả Đăng Phong đã cau mày nhăn mũi, nhưng cứu người quan trọng, Tả Đăng Phong đành phải đỡ Kim Châm dậy.

Xin lỗi đại ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.