Tả Đăng Phong lướt xuống, khẽ phất tay với Trần Minh Cường, ra hiệu cho ông trở về đạo quan.
Trần Minh Cường xoay người bước đi. Ông không hỏi Tả Đăng Phong nhìn thấy gì trong sơn động, vì ông không nhìn ra được nét mặt Tả Đăng Phong hiện đang là đau thương hay là vui sướng. Ngay cả Tả Đăng Phong cũng không biết mình bây giờ là tâm tình gì, có cảm động và không nỡ, cũng có thản nhiên và vui sướng, ly biệt lúc nào cũng đau lòng, nhưng Ngọc Phất đã ứng vị quy chân, có thể trường sinh bất tử, đây là việc vui.
"Nơi này không phải chỗ ở lâu, các người theo tôi về Hà Nam đi, nơi đó có ba người tu hành tử khí đỉnh cao lấy linh khí bản thân bảo vệ phạm vi trăm dặm." Tả Đăng Phong nói với Trần Minh Cường, họ đều vãn bối của Ngọc Phất, cũng chính là vãn bối của hắn, Tả Đăng Phong cảm thấy mình có nghĩa vụ tìm chỗ an thân cho họ.
"Tả chân nhân, có phải là Vu khoa trưởng của Tử Dương quan không?" Trần Minh Cường bỗng hỏi.
"Ừ, là Tử Dương quan, chưởng giáo của họ họ Vu." Tả Đăng Phong cau mày, hắn không hiểu vì sao Trần Minh Cường lại dùng từ khoa trưởng để gọi chưởng giáo Tử Dương, nhưng cũng không hỏi nhiều.
"Vu khoa trưởng đã từng mời chúng tôi, nhưng chúng tôi đã khước từ. Thần Châu phái là gốc rễ của chúng tôi, chúng tôi sẽ không rời khỏi nơi này." Trần Minh Cường lắc đầu.
"Tu vi của các người không đủ, không thể hoàn toàn ngăn cách vi khuẩn trong không khí, cứ tiếp tục như vậy các người sẽ chết." Tả Đăng Phong cau mày.
Trần Minh Cường mỉm cười lắc đầu, dáng vẻ kiên nghị mà chấp nhất.
Tả Đăng Phong cau mày, con đường là do mình chọn, chỉ có mình mới biết mình muốn cái gì, nếu họ đã quyết định, thì đương nhiên không cần phải tự cho là mình đúng mà đi khuyên bảo họ.
Trở lại đạo quan Thần Châu phái, Tả Đăng Phong gọi cả bốn người lại, dùng Huyền Âm chân khí đẩy vi khuẩn ra khỏi người họ. Vi khuẩn này không chịu nổi nhiệt độ quá thấp, nên lạnh tới mức nhất định, chúng sẽ tự có ý thức tránh né.
Đuổi vi khuẩn xong thì hậu nhân cũng bị đóng băng, lại phải dùng bao tay Thuần Dương để rã đông, Tả Đăng Phong bận rộn nửa giờ mớixong.
"Vạn tạ ân đức chân nhân kéo dài mạng sống." Bốn người khom người cảm ơn Tả Đăng Phong.
"Trị ngọn không trị gốc, cũng vô dụng thôi." Tả Đăng Phong lắc đầu, nếu là người bên ngoài hắn nhất định sẽ không hao tổn linh khí ra tay cứu chữa, nhưng mấy người này lại có liên quan tới Ngọc Phất.
"Chân nhân, mời vào chính điện dâng trà." Trần Minh Cường đưa tay mời khách.
"Không cần, các người tự lo cho mình." Tả Đăng Phong chắp tay cáo từ, cùng Thập Tam theo hướng bắc trở về, bốn người ở phía dưới vẫy tay đưa tiễn.
Vừa đi Tả Đăng Phong vừa suy nghĩ về Ngọc Phất, nghĩ tới Ngọc Phất ứng vị quy chân trường sinh bất tử, tâm tình của hắn sáng sủa lên rất nhiều. Thời gian sẽ làm mòn dần đi sự ghi nhớ trong lòng, những nhớ nhung đau khổ sẽ dần trở thành đạm bạc, dù vĩnh viễn sẽ không quên.
Vì đã đưa hết đồ ăn tìm được cho Thần Châu phái, nên trên đường trở về Tả Đăng Phong lại phải đi tìm đồ ăn và nước uống. Hắn gặp được một đứa bé trai nhiễm độc, Tả Đăng Phong bắt lấy, thử nghiệm dùng Huyền Âm chân khí để bức vi khuẩn ra, nhưng đáng tiếc trong cơ thể nó vi khuẩn quá nhiều, nếu đẩy ra hết, thằng bé cũng sẽ chết, tính chất này của vi khuẩn có chút tương tự với thi độc, chỉ có điều Thi độc là truyền theo máu mà thôi.
Vì loại vi khuẩn này đối với nhiệt độ thấp có tính tránh né, nên Tả Đăng Phong nghĩ có lẽ trên núi tuyết có lẽ thoát khỏi vi khuẩn độc, nhưng nghĩ kỹ lại không ổn, hắn dùng Huyền Âm chân khí có thể đông cứng thân người, nhưng núi tuyết lại không nhiệt độ thấp bằng Huyền Âm chân khí.
Trên đường trở về Tả Đăng Phong phát hiện trừ những cửa hàng trong những sơn thôn xa xôi là còn sót lại nhiều đồ ăn, thì thực phẩm trong những thành thị càng lớn sót lại càng ít, Tử Dương chưởng giáo từng nói người tu hành tử khí đỉnh cao không dưới mười người, câu nói này xem ra rất có thể không chính xác , dựa theo sự thiếu hụt thực phẩm giữa thành thị và hương trấn mà tính, thì những nơi có quy mô người sống sót nhiều như Tử Dương quan có khả năng không dưới mười chỗ, nếu không thực phẩm sẽ không tiêu hao nghiêm trọng như thế, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng thực phẩm bị những nơi sống sót đó thu gom trữ hàng.
Ngoài ra Tả Đăng Phong còn phát hiện một vấn đề nữa, là những người chết không phải chỉ ăn ăn thịt, chúng nó cũng ăn những thứ đồ ăn khác, chỉ là chúng không còn đầu óc, nên không phân biệt thực phẩm sạch với không sạch mà ăn tất, chúng hung tàn chính vì chúng đói, mà vì đồ ăn ít, nên chúng không còn lựa chọn nào khác, phải giết người sống, thậm chí còn lung tung tự giết lẫn nhau để kiếm cái ăn.
Sau ba ngày, Tả Đăng Phong đã từ mê man trở nên quen thuộc với hoàn cảnh mới, những người chết kia không có tâm cơ, hắn chỉ cần rải một bao bánh quy, chúng sẽ dồn tới đi kiếm đi nhặt, không đi tấn công người nữa. Nơi này tuy hiểm ác, nhưng hắn lại rất tự tại, đồ ăn và nước uống ít nhưng đủ cho hắn và Thập Tam cùng ăn, nơi này rất thích hợp với hắn. Giờ hắn chỉ cần giúp người Tử Dương quan tìm đủ ba món đồ, nhờ máy thời gian của họ trở về thời Dân quốc, trước khi Vu Tâm Ngữ tử vong giết sạch đám người Đằng Khi Chính Nam là xong.
Sáng sớm ngày thứ tư, Tả Đăng Phong trở về Tử Dương quan, hắn không lên núi, mà ngồi ngay ngoài cửa trạm gác dưới chân núi, nơi này là địa bàn của người khác, hắn sẽ không đi lung tung.
"Tả chân nhân đây là muốn trữ lương thực đề phòng đói kém à?" Đạo nhân áo tím bồng bềnh lướt xuống, chắp tay chào Tả Đăng Phong, sau đó nhìn mấy cái túi lớn bên cạnh Tả Đăng Phong cười.
"Tặng cho Vu chân nhân hai túi, cái còn lại tôi mang theo để ăn trên đường đi." Tả Đăng Phong đáp.
"Tả chân nhân khách khí, lương khô đi đường tôi đã sai người chuẩn bị cho người rồi, mời vào chính điện dâng trà." Đạo nhân áo tím đưa tay mời khách.
"Không cần đâu, tôi ở chỗ này chờ, người đồng hành đâu?" Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn không thích lui tới với người khác, một khi đi vào Tử Dương chính điện, sẽ phải chào hỏi cả đám người.
"Tôi có hai đồ đệ biết đường, sẽ đi với cậu, cộng thêm hai người đi theo hỗ trợ nữa, nhưng ở đây chúng tôi không có phi công lái máy bay cỡ lớn, nên sư huynh của tôi phải đi chỗ khác xin người, sẽ về ngay thôi." Đạo nhân áo tím trả lời.
“Tôi không cần giúp đỡ, tôi còn sợ họ sẽ kéo chân tôi." Tả Đăng Phong nghiêm nghị lắc đầu, hắn đã quen một mình tác chiến, không thích hợp tác với nhiều người.
"Tôi tôn trọng ý của cậu vậy." Đạo nhân áo tím xong vẫy gọi người gác cửa, "Phú Quý, mang đồ của Tả chân nhân tặng tới nhà kho đi."
Người kia lập tức mang hai túi đồ đi, mỗi túi đều không dưới trăm cân, mà người kia xách đi không tốn sức chút nào.
"Tả chân nhân, người đã không thích ồn ào, vậy đành làm phiền người nghỉ trong phòng gác cổng một lúc, tôi đi thông báo họ thu thập khởi hành." Đạo nhân áo tím nói.
Ngay lúc này, từ hướng đông bắc phương hướng có một bóng người lướt tới, Tả Đăng Phong chăm chú nhìn kỹ, nhận ra đó là người mập mạp gặp mấy hôm trước, sau lưng cõng một cô gái trẻ tuổi.
"Lão Vu, phi công tới rồi." Chốc lát sau người béo hạ xuống trước mặt hai người, thả người cõng sau lưng xuống. Cô gái này tuổi chừng ba mươi tuổi, người rất cao, dung mạo thanh tú, trong tay ôm một cái rương màu đen.
Tả Đăng Phong nhìn là biết cô gái này thuộc loại to gan, người bình thường bị người ta xách theo lăng không lên xuống thì đã sớm bị dọa ngất, trong khi sắc mặt cô lại cứ như thường.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Tả chân nhân trở về rồi à?" Người béo chắp tay ân cần chào hỏi Tả Đăng Phong.
"Vô Lượng Thiên Tôn, Ngưu chân nhân khổ cực." Tả Đăng Phong cau mày đáp lễ, người này hôm trước nói xấu sau lưng hắn, lần này lại cười chào, trước mặt khác sau lưng lại khác, không phải là người quân tử.
"Lão Vu, đưa người đẹp đi ăn chút gì đi, để tôi tiếp đón Tả chân nhân." Người béo đoạt lấy chiếc túi trong tay Tả Đăng Phong.
"Tả chân nhân không thích ồn ào, nên sẽ nghỉ trong phòng gác này, huynh giúp cho người mang điểm tâm tới cho Tả chân nhân nhé." Đạo nhân áo tím dẫn phi công lên núi.
Người béo nhìn theo hai người rời đi, xách túi dẫn Tả Đăng Phong đến phòng gác cổng.
"Tả chân nhân con mèo này thần dị phi phàm, vừa nhìn là biết không phải mèo thường." Người béo vào phòng, lập tức rót nước mời Tả Đăng Phong.
"Ngưu chân nhân quá khen." Tả Đăng Phong đáp qua loa.
"Này, hút thuốc." Người béo rút thuốc lá dùng cả hai tay đưa cho Tả Đăng Phong.
"Cảm ơn, tôi không hút thuốc lá." Tả Đăng Phong trong lòng càng cảnh giác, mập mạp này cười quá giả, hành vi cũng không ổn lắm, thường vô sự mà ân cần không gian thì là đạo, người này chắc chắn không có lòng tốt.
"Chuyện của Tả chân nhân sư đệ đã nói với tôi, người từ xa đến là khách, Tử Dương quan chúng tôi luôn tận tình làm chủ, ngài có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ đi làm." Người béo đốt thuốc.
"Ngưu chân nhân khách khí, ngài có gì xin cứ nói thẳng." Tả Đăng Phong không thích cùng người khác vòng vo, nhất là hắn rất không thích cái tên mập mạp này.
"Vậy thì tốt, tôi cũng là người sảng khoái, cậu xem đi, ha ha, cậu là khách mời, chúng tôi bắt cậu chạy đông chạy tây thực không phải đạo đãi khách , Ai Cập tôi cũng đã từng đi qua, tình hình nơi đó tôi quen thuộc, hay là để tôi khổ cực đi thay cho, cậu ở lại Tử Dương quan nghỉ mấy ngày, làm quen với hoàn cảnh." Người béo trừng mắt.
Tả Đăng Phong rốt cuộc đã hiểu dụng ý của tên mập, lão là muốn đưa người đi Ai Cập, để hắn ở lại Tử Dương quan hỗ trợ duy trì màn chắn tử khí.
Biết được rồi, sự căm ghét của Tả Đăng Phong dành cho lão béo giảm hẳn đi nhiều, người này tuy lỗ mãng, nhưng không có tâm kế, ý đồ của lão rất dễ dàng bị hắn nhìn thấu.
"Tôi là khách mời, nghe theo các người sắp xếp vậy." Tả Đăng Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu, việc này hắn không quyết định được, phải do Đạo nhân áo tím quyết định.
"Được, một lời đã định, tí nữa cậu cứ nói với lão Vu là bị bệnh không đi được nhé." Người béo dặn.
"Ngưu chân nhân, ngài xem thử những pháp quyết này là đúng hay sai." Tả Đăng Phong móc một tờ giấy đưa cho người béo, hắn đã nhìn ra lão béo hơi bị thiếu thông minh.
"Trên này có cái gì đâu." Người béo cầm tờ giấy lật tới lật lui.
Tả Đăng Phong nhìn lại mới phát hiện ra những ghi chép bằng bút chì về pháp thuật Tử Dương quan trên tờ giấy đã bị mờ hết rồi.
Ngay lúc này, Đạo nhân áo tím và một đứa bé con đi tới, đứa bé kia đi vào thì hành lễ với người béo, miệng hô sư bá, rồi quay sang chào Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong mới nhìn ra đây không phải một đứa bé, mà là một Chu Nho (nghĩa là người lùn), sau lưng người này cõng một cái túi nhỏ, không hỏi cũng biết là người sẽ đi đồng hành với hắn.
Tả Đăng Phong chắp tay chào lại, cười khổ trong lòng, đã một nữ phi công, giờ lại thêm một người lùn dẫn đường, đội ngũ này thực là không thể nào đi cùng nổi, thôi cứ để cho lão béo đi thôi...