Tàn Bào

Chương 391: Q.4 - Chương 391: Y nhân quy chân




Trong lòng Tả Đăng Phong vừa bi thương vừa vui mừng, người trong Đạo môn nếu bình thường chết đi sẽ được gọi là giá hạc, nếu tấn thăng thành tiên mới được gọi là ứng vị quy chân.

Người muốn Ứng vị quy chân thì không được kết hôn. Ngọc Phất lớn hơn hắn một tuổi, năm một chín bốn mươi mốt hắn ba mươi tuổi, Ngọc Phất ba mươi mốt tuổi, năm ngoái là năm 2029, Ngọc Phất đã được 120 tuổi, 120 tuổi chính là hạn chót địa tiên được ứng vị quy chân, chính là Ngọc Phất vẫn đợi đến lúc cuối cùng mới chịu tiên chứng, trở thành Địa tiên.

"Thôi chân nhân khi còn tại thế vẫn ở chung với các vị à? " Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi. Thần Châu phái không am hiểu tu hành linh khí, nên chưa bao giờ xuất được Tiên Nhân, Ngọc Phất có thể chứng nhận Địa tiên vị không thể nghi ngờ là nhờ hiệu quả của lục âm đan, chính là hắn cũng đã không phụ lòng Ngọc Phất.

"Sư thúc tổ vốn luôn ở trong đạo quan, ba mươi năm trước nơi này bị chính phủ cường hoành đoạt lấy, lập làm khu danh thắng, cô lão nhân gia mới rời khỏi đạo quan ra sau núi tu hành, sau này có người giúp chúng tôi đoạt đạo quan trở về, nhưng sư thúc tổ vẫn ở sau núi, không quay trở lại." Đạo nhân gầy gò trả lời.

Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, ba mươi năm trước Ngọc Phất đã hơn chín mươi tuổi, tính nết đã thay đổi nhiều, nếu lúc cô còn trẻ ai dám chiếm Thần Châu phái, cô nhất định sẽ xuất thủ đoạn ác độc giết người.

"Dẫn tôi tới chỗ cô ấy khi còn tại thế nhìn một chút." Tả Đăng Phong thở dài, nói với đạo nhân gầy gò.

"Mời Tả chân nhân đi theo tôi." Đạo nhân gầy gò đi về hướng bắc, Tả Đăng Phong và Thập Tam đi sau.

"Xin hỏi đạo trưởng đạo hiệu là gì." Tả Đăng Phong hỏi.

"Vãn bối Trần Minh Cường." Đạo nhân gầy gò trả lời.

"Trần đạo trưởng, Cửu Dương Hầu giờ ở đâu? " Tả Đăng Phong hỏi.

"Lúc trước vẫn ẩn hiện trong núi, sau khi sư thúc tổ quy chân thì không nhìn thấy nữa." Trần Minh Cường trả lời.

"Lông của Cửu Dương Hầu màu gì? " Tả Đăng Phong lại hỏi.

"Vàng óng ánh." Trần Minh Cường trả lời.

Tả Đăng Phong gật đầu, lông Cửu Dương Hầu màu vàng óng chứng tỏ nội đan của nó vẫn còn, cũng có nghĩa người Nhật năm đó không tìm đủ lục dương nội đan.

Đường ở sau núi rất hẹp, cây cối hai bên đều đã chết héo, thời gian chết héo ngắn hơn cây cối ở bên ngoài, lá cây còn chưa bị mục nát, cho thấy Thôi Kim Ngọc khi còn tại thế đã dùng linh khí đỉnh cao bảo vệ khu vực này, sau khi cô quy chân linh khí tản đi, nơi này mới bị vi khuẩn xâm nhập, nếu không nếu vẫn còn cô bảo vệ, những người tu hành tử khí này đã không bị vi khuẩn tập kích giống bây giờ.

"Nghe giọng nói chân nhân hẳn là người phương bắc?" Trần Minh Cường nói.

"Sơn Đông." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.

"Sơn Đông, vậy ngài biết núi Thánh Kinh không?" Trần Minh Cường lộ vẻ nghi hoặc.

Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn Trần Minh Cường, gật đầu.

"Sư thúc tổ khi còn tại thế hàng năm đều đi núi Thánh Kinh để tế bạn bè trên núi Toàn Chân." Trần Minh Cường tiếp tục dẫn đường.

Một câu tùy tiện của Trần Minh Cường lại khiến Tả Đăng Phong như gặp phải búa tạ, cả người run bần bật, Toàn Chân giáo núi Thánh Kinh đã sớm bị người Nhật phá hủy, chưởng giáo Ngân Quan đã giá Hạc từ lâu, Ngọc Phất lúc trước đã từng mời Kim Châm Ngân Quan tới hỗ trợ tìm lục dương nội đan, nhưng bị từ chối, nên cô không thể hàng năm đi tế bái Ngân Quan, Ngọc Phất đi núi Thánh Kinh rõ ràng là đi tìm hắn.

"Tả chân nhân, ngài làm sao vậy?" Trần Minh Cường thấy Tả Đăng Phong đứng ngây ra tại chỗ không đi theo, thì quay đầu lại hỏi.

"Không có gì, đi thôi." Tả Đăng Phong lắc đầu xua tay, hắn đã từng nói với Ngọc Phất vị trí đại thể của Thanh Thủy Quan, sau khi Ngọc Phất thức tỉnh hẳn đã đi tìm hắn, nhưng Thanh Thủy Quan có ba trận pháp cách trở, Ngọc Phất không am hiểu trận pháp, nên không tìm được lối vào, vậy mà năm nào cô cũng vẫn đi, cho đến lúc hết thọ quy chân.

Có vãn bối của Thần Châu phái đi phía trước, Tả Đăng Phong phải hết sức áp chế tâm tình của mình , để bản thân không bị thất thố, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, vành mắt bắt đầu ửng hồng, tuổi thật của hắn chỉ có ba mươi tuổi, không thể hoàn toàn ẩn giấu tình cảm của mình, hắn không dám nghĩ đến cảnh Ngọc Phất hàng năm đi đến đó tìm hắn, để rồi mỗi lần lại thất vọng mà quay về, trong lòng cô tịch và thất lạc biết bao nhiêu.

Khu vực Thần Châu phái núi non liên miên, sơn động Ngọc Phất ở khi còn tại thế nằm trên một ngọn núi chếch hướng bắc so với ngọn núi chính của Thần Châu phái, cách Thần Châu phái ba mươi mấy dặm. Sau nửa giờ, Tả Đăng Phong và Trần Minh Cường tới được hang núi kia, sơn động nằm giữa vách đá, cách mặt đất mấy chục trượng, cách đỉnh núi hơn một trăm mét, khỉ khó leo, chim khó ghé.

Tả Đăng Phong ở dưới chân núi nhìn quanh, thấy nơi này có một dòng suối, đất đai có ba phần khô cằn, tuy hiện giờ dòng suối đã đổi thành màu xanh, đất đai đã hoang vu, nhưng vẫn có thể dựa vào cảnh tượng hình dung ra được tình hình Ngọc Phất năm đó sống một mình ở đây.

"Các vị có tới đó chưa? " Tả Đăng Phong nhìn sơn động, hỏi Trần Minh Cường.

"Sư thúc tổ là nữ nhân, chúng tôi là nam đệ tử, tự ý vào nơi cô lão nhân gia tĩnh tu là không hợp lễ nghi." Trần Minh Cường lắc đầu trả lời, ý chưa hề có ai đến đó.

"Vậy sao lại đồng ý dẫn tôi tới?" Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi.

"Năm đó tôi đã từng hỏi sư phụ, sư thúc tổ xinh đẹp như vậy, tại sao không lập gia đình, sư phụ có nhắc đến tên của ngài." Trần Minh Cường cười khẽ. Chín mươi năm không hề dài, những hậu bối này tuy không biết sư thúc tổ và cao thủ tà phái Tả Đăng Phong có gút mắc tình cảm gì, nhưng từ miệng trưởng bối của bản môn thì cũng được nghe qua một ít chuyện năm đó.

"Người chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy khi còn trẻ, làm sao người biết cô ấy rất đẹp?" Tả Đăng Phong cười yếu ớt.

"Xin trả lời chân nhân, kỳ thực chúng tôi đều chưa từng nhìn thấy sư thúc tổ, sư thúc tổ khi còn tại thế trừ hàng năm đi tới Sơn Đông tế bạn, thì bình thường hầu như không bước chân ra khỏi cửa, dù ra ngoài cũng mang khăn che mặt, nhưng sư phụ và sư thúc lúc nhỏ đã từng được nhìn thấy của bộ mặt thật sư thúc tổ, sư thúc tổ đẹp như Tiên Nhân, có một hôm Nhật sư và Địa sư còn vì sư thúc tổ mà trở mặt ra tay với nhau, cuối cùng ngài xuất hiện giải tán cả hai." Trần Minh Cường thành thật trả lời.

"Cô ấy bắt đầu đeo khăn che mặt từ lúc nào?" Tả Đăng Phong thân thiết nhìn Trần Minh Cường, đây là một loại tình cảm yêu ai yêu cả đường đi, đối với hậu nhân Thần Châu phái hắn đều cảm thấy thân thiết.

"Theo lời sư thúc kể, sư thúc tổ lúc còn trẻ từng bị bệnh nặng mấy tháng, sau khi khỏi bệnh bắt đầu đeo khăn che mặt." Trần Minh Cường nhớ lại.

"Cô ấy không phải bị bệnh, đó là bị thương." Tả Đăng Phong nhắm mắt lắc đầu, đề khí khinh thân lướt lên sơn động.

Cửa sơn động rất nhỏ, cao hai mét, rộng bốn thước, cửa động có một màn chắn linh khí vô hình, nhưng lớp màn chắn này đối với hắn vô hiệu, tuy hắn cảm nhận được có màn chắn tồn tại, nhưng vẫn thoải mái đi vào.

"Thập Tam, mày xuống dưới chờ tao." Tả Đăng Phong nói với Thập Tam.

Thập Tam nhảy xuống, Tả Đăng Phong cất bước đi vào sơn động.

Sơn động sâu ba thước, bên trong có một khu vực hình vuông khoảng ba trượng, vì có màn chắn linh khí bảo vệ, mọi thứ bên trong sơn động vẫn được giữ nguyên. Phía đông là một cái bồn nước, phía tây là một cái giường gỗ màu vàng tinh xảo, dài năm thước tám, rộng hai thước bốn, cái giường gỗ này Tả Đăng Phong biết rõ, vì nó chính là cái giường hắn nhờ Tôn Phụng Tiên chế tạo gấp gáp cho mình, cái giường gỗ này làm bằng hoàng dương, vô cùng kiên cố, vẫn chưa hư hao, màn trúc trước giường được vén sang bên.

Ở giữa là một cái bàn trúc, trên bàn có một ấm trà và hai chén trà, chén bên trái để ngửa hướng lên trên, bên trong còn sót lại ít nước, nước đã chuyển sang màu xanh, màn chắn tử khí đỉnh cao cách sáu canh giờ phải bổ sung một lần, nếu không sẽ không ngăn được vi khuẩn, chén còn lại để úp xuống. Cả hai chén đềum bằng tử sa, chén bên trái đã bị mài mòn vô cùng nghiêm trọng, rõ ràng đã được dùng nhiều lần, chén bên phải đáy vẫn còn dày nguyên, cho thấy nó chưa bao giờ được dùng tới.

Tả Đăng Phong cầm chén trà chưa được dùng kia lên, vuốt nhẹ một lúc lâu mới thả xuống, chén trà này là Thôi Kim Ngọc chuẩn bị cho mình. Cô cũng biết khả năng dùng tới chén trà này là rất nhỏ, nhưng cô vẫn cứ chuẩn bị.

Tả Đăng Phong xoay người đi tới giường gỗ, kéo rèm ra. Trên giường có một bộ đạo bào màu trắng, bên trên đạo bào có một cái trâm ngọc thạch, dưới đạo bào là một đôi giày gót đã mòn vẹt, mé bên trong là cây phất trần. Địa tiên là Tiên Nhân, không có hài cốt lưu lại, trên giường chỉ có đồ vật Ngọc Phất khi còn sống đang mặc mà thôi.

Ống tay áo của đạo bào gập để trước ngực, trong ống tay áo có một tờ giấy, Tả Đăng Phong cầm lên mới biết đó không phải thư, mà là tấm hình của hắn thời còn làm ở bộ phận văn hóa. Tấm hình này được phòng văn hóa lưu trữ, năm đó hắn không mang đi, cũng không biết sau khi người Nhật đến hồ sơ của mình lưu lạc đi đâu. Ngọc Phất có tấm hình này cho thấy năm đó cô đã từng đi khắp bốn phương tìm tung tích của hắn, tìm không được mới đi tìm những món đồ có liên quan tới hắn. Bức ảnh đã mờ không còn nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy đường viền ngoài, hồi đó hắn mới chừng hai mươi, nét mặt phấn chấn, nhìn bộ dạng của mình năm đó, Tả Đăng Phong lần thứ hai có cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng hắn biết mình không phải đang mơ, nếu đúng là mơ, thì đã nên tỉnh giấc từ sớm.

Tả Đăng Phong lật bức ảnh, hắn nhớ hình như sau lưng bức ảnh có ghi ngày chụp, nếu hắn nhớ tới không sai hẳn là năm Dân quốc thứ hai mươi ba, năm đó hắn hai mươi hai tuổi. Đằng sau bức ảnh quả đúng có viết ngày chụp, song bên dưới lại có thêm một hàng chữ, "Nguyện lấy thân vạn năm bất tử dành cho người yêu của tôi kiếp này."

Hàng chữ này là bút tích của Ngọc Phất, ngày viết là năm Dân quốc thứ ba mươi, cũng chính là năm cô thức tỉnh. Câu này cho thấy lục âm đan lúc đó đã tăng tu vi của cô lên cấp Địa tiên, nhưng cô không chịu quy chân, vì một khi quy chân, cô sẽ phải mang nhiệm vụ trên người, không còn được tự do, không thể nào đi tìm tung tích hắn.

Tả Đăng Phong nhìn dòng chữ đằng sau bức ảnh mà đau lòng. Câu này hàm chứa tình cảm của Ngọc Phất dành cho hắn đến mức nào đương nhiên hắn nhìn là hiểu, nhưng tình cảm có bắt đầu sẽ có kết thúc, Ngọc Phất trong lòng tuy có tiếc nuối, nhưng đa phần là cảm động, có thể làm cho người yêu của mình thành tiên bất tử, có thể làm cho đối phương dùng từ ‘người yêu của tôi’ để gọi mình, đoạn tình cảm này quả là không hối.

Tả Đăng Phong trả tấm hình về chỗ cũ rồi rời khỏi sơn động. Ngọc Phất đã quy chân, giờ chỉ còn lại ước nguyện ban đầu vì Vu Tâm Ngữ.

Hắn thấy mừng vì mình đã không tán công mà chết, nếu chết thì bây giờ mọi thứ đã chấm dứt. Hắn cũng vui mừng vì mình thức tỉnh khi người chết và vi khuẩn ở khắp nơi, thế giới nếu không phải biến thành bộ dáng này, Tử Dương quan sẽ không sửa máy thời gian, nếu không phải trong không khí tràn ngập vi khuẩn, họ sẽ không phải chờ một thời gian dài để bố trí xong màn chắn chiếu cố người may mắn còn sống sót rồi mới rời đi, cũng sẽ không nhờ một người ngoài như hắn hỗ trợ, tính tới tính lui, những tình huống hết sức ác liệt này lại vừa vặn cho hắn một cái cơ hội ngàn năm một thuở...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.