CHƯƠNG 40 – THAM ĂN CHỊU BI THẢM (HẠ) ~
Mùa đông năm Tần vương thứ hai mươi hai, thay thế Mông Nghị đã về Tần trước một bước, Vương Bí lĩnh quân trở lại Hàm Dương, cùng hắn còn có Diêu Cổ lấy thân phận thương nhân trở về.
Trước đó hành trình dự định của Diêu Cổ là đi Sở quốc tìm hiểu tin tức, nhưng nhân giữa đường biết được chuyện Vương Bí cùng Long Dương cho nên mới đi vòng lại Ngụy quốc tiếp ứng cho hai người. Sau lại vì trị thương cho Long Dương nên Diêu Cổ chia thương đội thành hai, một vẫn đi Sở quốc như đã định, một theo hắn lấy danh nghĩa thương đội quay về Tần.
Thân phận của Long Dương tương đối xấu hổ lại nhạy cảm, không thích hợp ở lại trong quân doanh, Vương Bí chỉ giao phó ái nhân cho Diêu Cổ mà hắn tín nhiệm, để Long Dương lấy thân phận thành viên của thương đội quay về Hàm Dương.
Mọi người tuy rằng hoang mang vì sao Vương Bí lại xuất hiện trong quân đội diệt Ngụy, nhưng cũng không có ai dám lắm miệng thảo luận. Sau lại biết được thành Đại Lương bị nhấn chìm là nhờ một tay Vương Bí, liền cho rằng hắn xuất hiện trong đội ngũ là do đại vương bí mật trao quyền, lập tức cũng không có người nào nhiều chuyện nữa.
Vô luận vào thời đại nào chuyện tình giữa nam tử với nhau đều không được thế gian chấp nhận, tối thiểu ở ngoài sáng là không được. Huống chi thân phận của Vương Bí cùng Long Dương đã định trước cản trở giữa hai người bọn họ, Tần Quốc đại tướng quân cùng với “luyến thần” của nguyên Ngụy vương, nhìn thế nào cũng không thể được thế nhân chấp nhận.
Vốn là Long Dương hi sinh vì tộc nhân mà ủy thân cho Ngụy vương, nhưng đổi lại là chế ngạo của người trong thiên hạ, không hiểu thấu của gia nhân cùng với hiểu lầm của tộc nhân.
Chuyện của Vương Bí với Long Dương thì Vương Tiễn sớm đã biết, mà hắn cũng vẫn giữ thái độ phản đối. Vương gia đến tay hắn con một mấy đời, Vương Tiễn sao có thể cho phép Vương Bí vì một nam tử mà chặt đứt hương hỏa Vương gia. Bởi vậy vừa biết được chuyện của hai người hắn liền an bài hôn nhân cho Vương Bí, bọn hắn ngang dọc chiến trường không chừng ngày nào đó vừa đi không về, cũng nên sớm dự định ngày sau.
Sau lại có Vương Ly, Vương Bí cũng không tái thú, mà Vương Tiễn có tôn tử thì đối với chuyện của nhi tử cũng làm bộ không phát hiện, dù sao hai người mấy năm cũng không gặp mặt được một lần.
Lần này Vương Bí vì Long Dương độc sấm (một mình vào) vương cung làm Vương Tiễn đã qua tuổi năm mươi lần thứ hai coi trọng đến vấn đề này. Trong mắt hắn Long Dương không có gì không tốt, duy nhất không vừa lòng đó là hắn vì sao không phải nữ tử. Người nhà họ Vương đều si tình, cả đời chỉ nhận định một người, mà nhi tử này của hắn lại si càng sâu.
Mắt thấy tôn tử cũng sắp thành thân, nói không chừng không bao lâu trùng tôn tử (chắt trai) cũng có thể ôm rồi, vì vậy Vương Tiễn toàn bộ xem như không có Vương Bí nhi tử này, hắn nguyện ý làm chuyện gì thì để hắn làm chuyện đó, nguyện thú ai thì thú người đó, Vương Tiễn chỉ có một điều kiện.
Vì đường làm quan cùng với thanh danh sau này của Vương Bí ở Tần quốc, nếu Long Dương muốn gả vào Vương gia nhất định phải trang là nữ nhân, bằng không không bàn nữa. Đây là yêu cầu duy nhất của lão nhân gia, không muốn thì bỏ hết.
Lo lắng của Vương Tiễn cũng là lo lắng của Long Dương, chỉ cần có thể nắm tay Vương Bí ở cùng một chỗ không xa rời nhau, đừng nói là giả nữ nhân chứ bắt hắn làm cái gì cũng được.
Vì vậy việc này trần ai lạc định (mọi chuyện đã được quyết), đối ngoại tuyên bố đối tượng tái giá của Vương Bí là sư muội của hắn.
Hôm nay trên triều không có chuyện gì, hạ triều rồi Doanh Chính giao chính sự cho Lý Tư, khoác lên trang phục bình dân bí mật xuất cung. Hắn hẹn Vương Bí, Mông Nghị, Úy Liễu chờ ngoài cung uống rượu, vì là quyết định đột ngột cho nên làm cho đại gia trở tay không kịp, đều vội vã buông chuyện riêng treo trên đỉnh đầu chạy đến.
Lúc Vương Bí mang theo Long Dương tay chân còn chưa thể sử dụng linh hoạt, một thân trang phục không thể phân là nam hay nữ xuất hiện tại nơi ước định thì Doanh Chính, Úy Liễu, Mông Nghị ba người từ lâu đã ở nơi đó uống rượu chơi cờ.
Xoay người xuống ngựa, Vương Bí ôm Long Dương được bao bọc kín kẽ đi vào trúc lâu: “Sao lại không thấy Tử Anh?” Đặt Long Dương lên chiếc tháp (kiểu giường hẹp mà dài) duy nhất trong phòng, Vương Bí hỏi.
“Đi tìm rồi, hẳn là sắp tới đây.” Úy Liễu đang chơi cờ với Mông Nghị ứng tiếng nói.
Ném một bầu rượu cho Vương Bí, Doanh Chính ngồi ở cạnh bàn nhấc chén rượu trong tay lên.
Nâng bầu rượu đáp lễ Doanh Chính, Vương Bí uống trước một hớp lớn, rồi rót một chén đưa cho Long Dương để làm ấm áp thân thể: “Tìm chúng ta ra đây có việc?” Đắp lên mình Long Dương cái chăn Triệu Cao đưa lên rồi hỏi Doanh Chính.
“Không có đại sự gì, chỉ là muốn uống rượu thôi.” Ở trong cung lâu thấy không thú vị, Doanh Chính đột nhiên muốn uống rượu mới gọi hết mọi người đến: “Thuận tiện đưa thứ này đến. Triệu Cao!” Doanh Chính hướng về cửa trước gọi.
Bưng một cái khay mặt trên phủ vải đỏ tiến vào, Triệu Cao cung kính đặt ở trước mặt Doanh Chính, sau đó lui ra.
Mông Nghị hiếu kỳ nhìn trái ngắm phải chằm chằm vào tấm vải đỏ, vẫn nghĩ không ra bên trong có thể là cái gì, liền hỏi: “Ca, đây là cái gì?”
Doanh Chính nhìn lướt một vòng ai nấy đều hiếu kỳ trong phòng, đưa tay xốc tấm vải đỏ phủ trên mặt khay lên. Chỉ thấy trên khay bày một khối ngọc bội có khắc hình rồng, làm cho tất cả mọi người trong phòng trừng to mắt.
Chất liệu của khối ngọc mặc dù quý báu nhưng không đến mức vô giá, thế nhưng văn lộ khắc trên nó lại có ý nghĩa phi phàm. Mà toàn bộ Đại Tần cũng chỉ có hai khối, có thể dùng miễn tội chết, nhưng chỉ có thể dùng một lần.
Có người nói đây là Tần Hiếu Công cố ý lưu cho Vệ Ưởng bởi vì biến pháp mà gây lắm thù hằn, nhưng chẳng hiểu vì sao trước khi chết lại không truyền tới tay Vệ Ưởng, rồi sau vị đại công thần này của Tần quốc bị người ngũ xa phanh thây ở đầu đường.
Cầm ngọc bội trong tay sờ sờ, Doanh Chính đứng lên đi tới cạnh tháp giao cho Long Dương đang tựa ở trên đó: “Ta hy vọng sẽ không có ngày ngươi cần dùng đến nó.”
Trong lòng Long Dương, những người đã giúp đỡ hắn cùng Vương Bí vốn đã vô dĩ hồi báo, hôm nay không tưởng được còn có thể thu được lễ vật nặng như vậy, này sao có thể nhận: “Không…không… Đại vương…Long Dương không thể nhận…Thứ này quá quý trọng… ” Long Dương vội vã chối từ, hắn hà đức hà năng…
“Doanh Chính ta tống xuất thứ gì chưa bao giờ thu hồi, nếu như ngươi muốn một lý do thì là ban thưởng vì ngươi xuất kế nhấn chìm thành Đại Lương.”
“Này…” Long Dương do dự nhìn về phía Vương Bí đang đứng ở một bên, dù sao chuyện nhấn chìm thành Đại Lương là hắn xuất phát từ tư tâm.
Tiến lên thay Long Dương tiếp nhận ngọc bội trong tay Doanh Chính, Vương Bí xoay người thả vào lòng Long Dương lại khẽ lắc đầu, ý bảo hắn không nên cự tuyệt nữa.
Đừng nhìn Doanh Chính hiện tại vẻ mặt ôn hoà, hắn thế nhưng không dễ dàng tha thứ chuyện bị người cự tuyệt.
Sắp đến trưa lúc mọi người dùng bữa thì Tử Anh mới cưỡi ngựa đến, giao dây cương cho thị vệ vội vã vào trúc ốc: “Đã tới chậm, đã tới chậm! Sao không sớm nói là đến uống rượu?” Cởi áo khoác ngồi xuống bên người Doanh Chính.
“Sao giờ mới đến?” Doanh Chính hỏi Tử Anh đang liên tục chà xát tay.
“Ta mang theo đại chất tử đến nhà Vương đại ca xem mặt tẩu tử, vậy mà bọn họ không có ở đó. Sau lại bị Vương lão tướng quân lôi kéo nói chuyện, lại sau nữa thì nhận được tin nói các ngươi đều ở đây uống rượu.” Quét mắt một vòng phát hiện ngoại trừ Mông Điềm đang lĩnh quân tại ngoại, mọi người đều đến.
“Tô nhi đâu?”
“Bồi lão tướng quân chơi cờ, đại ca ngươi yên tâm đến lúc đó sẽ có người đưa Tiểu Tô Tô hồi cung an toàn.”
Tử Anh nói đến Phù Tô, sắc mặt mọi người ở đây liền lộ đủ vẻ bất đồng. Doanh Chính cười khẽ, Úy Liễu phiền muộn, Mông Nghị không cam lòng, Vương Bí cười khổ, chỉ có Tử Anh uống từng ngụm rượu lớn rồi ăn thịt. Này làm cho Long Dương đối với “Tiểu Tô Tô” vạn phần hiếu kỳ, vì vậy len lén kéo kéo y phục Vương Bí mắt mang ý hỏi.
Về nhà ta nói cho ngươi, Vương Bí “liếc mắt đưa tình” với Long Dương. Nói thế nào thì cha của “Tiểu Tô Tô” còn ngồi ở nơi này, hiện tại bảo hắn nói bậy chẳng bằng nhảy thẳng vào lưỡi đao.
Nghe nói Phù Tô đi chiếu tướng phủ Doanh Chính hỏi: “Hắn không ở trong cung chạy đến chiếu tướng phủ làm gì?”
“Tiểu Tô Tô là lo Vương Ly có hậu nương bị người khi dễ, cho nên mới cố ý chạy đi cảnh cáo “tiểu tức phụ” sắp vào cửa đừng có ý đồ gì, Vương Ly có hắn che chở.” Tử Anh nhìn mắt Long Dương nhớ ra hắn có thể không biết Phù Tô, liền giải thích: “Tiểu Tô Tô tên Phù Tô là nhi tử của đại ca ta, lòng dạ phi thường nhỏ nhen lại còn cả ngày kiếm chuyện. Bởi vì bị cấm túc không thể thấy ngươi, cho nên mấy ngày nay hắn hối hận đến muốn dùng đầu đụng bàn, hơn nữa vừa nhìn thấy Vương đại ca đã lôi kéo hỏi có đúng là ngươi đẹp như truyền thuyết nói hay không.”
Long Dương nhìn về phía Vương Bí chỉ thấy hắn vẻ mặt bất đắc dĩ đã biết Tử Anh nói lời không giả.
“Còn có a Tiểu Tô Tô rất thù dai, không tin thì nhìn hai bọn hắn.” Tử Anh chỉ vào Úy Liễu nói: “Người này đã từng vì không biết tình hình mà đá vào ngực Tiểu Tô Tô một cước, kết quả hiện tại mỗi lần Tiểu Tô Tô trông thấy đều muốn dùng nghiên mực đập vào đầu hắn. Còn có tên này bởi vì hành hung bị phạt không nói ngay cả tức phụ nhi cũng thú không được.” Chỉ chỉ Mông Nghị vẻ mặt đầy ủy khuất.
Nghĩ đến Ngọc Thấu đã lâu không được gặp, Mông Nghị vội vã nhìn về phía Doanh Chính: “Ca, ngươi lúc nào thì tứ hôn cho ta a?”
“Đợi Tô nhi hết giận thì ta tứ hôn cho ngươi.” Doanh Chính nói làm Mông Nghị thiếu chút nữa phát khóc.
Trên bàn cơm bầu không khí rất tốt, mọi người nói nói cười cười, Doanh Chính tuy rằng không nói nhưng người khác nói hắn đều chăm chú nghe. Sau khi ăn xong bầu trời tuyết nhẹ tung bay, mọi người liền vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu thưởng tuyết.
Trông thấy sắc trời dần tối phải về cung, Doanh Chính tản tiệc, Tử Anh chưa uống đủ không muốn hồi cung cho nên chạy đến nhà Mông Nghị tiếp tục uống, Doanh Chính mang theo thị vệ về cung trước.
Thế nhưng không đợi bọn họ vào thành đã thấy một người cưỡi ngựa chạy vội về hướng này, thị vệ lập tức cảnh giác. Chờ người tới gần mới phát hiện hắn là thị vệ phụ trách an toàn của tẩm cung, cảnh này khiến Doanh Chính nhất thời trong lòng xuất hiện bất an: “Trong cung đã xảy ra chuyện?”
“Đại vương tử…Đại vương tử…”
Vừa nghe có liên quan đến Phù Tô, không đợi người nói hết lời Doanh Chính phóng ngựa vội vàng lao đi, thẳng hướng vương cung.
………
— oOo —
Trong giấc ngủ chập chờn Phù Tô cảm thấy thân thể nóng muốn chết, toàn thân như có lửa đốt: “Dao Nương, ta muốn uống nước, nước lạnh.” Bò dậy, Phù Tô xé mở y phục, tiếp nhận nước Dao Nương bưng tới uống từng ngụm lớn, cũng không thấy đỡ khát mà ngược lại càng ngày càng nóng: “Nóng quá! Mang bồn nước lạnh đến ta rửa mặt.”
Vừa thấy cung nga bưng nước lên Phù Tô vội vã xông đến vùi đầu vào chậu, mới thấy chút mát mẻ lại lập tức có cảm giác nước nóng lên: “Đổi!”
“Lại đổi!”
” Lại đổi!”
” Lại đổi!”
Vừa ngẩng đầu lên từ chậu nước thứ năm thì Phù Tô cảm thấy mũi ngứa ngáy, lập tức giữa tiếng thét chói tai của các cung nga mang theo dòng máu mũi không dứt mà vựng ngã xuống đất.
Mà lúc Doanh Chính xông vào tẩm cung thì đã thấy nhi tử bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, thái y Hạ Vô Thư đang bắt mạch: “Này đến tột cùng là sao vậy?” Vội vàng đi đến trong mắt Doanh Chính chỉ có nhi tử của mình.
Buông tay Phù Tô xuống, Hạ Vô Thư thấy trong phòng quỳ đầy người, thở dài không nói một lời.
“Các ngươi đều lui đi, Triệu Cao thủ trứ bên ngoài không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.”
“Dạ!” Chờ tất cả đều rời khỏi rồi, Triệu Cao canh giữ bên ngoài cánh cửa đóng chặt, gọi Dao Nương vẫn đỏ hoe hai mắt đến hỏi sự tình vừa trải qua.
“Nói, Tô nhi đến tột cùng là sao vậy?” Sờ sờ cái đầu nhỏ nóng đến phỏng tay của Phù Tô, thế nhưng nhiệt độ này không phải là do phát sốt.
Đợi đến lúc trong phòng đã không có người ngoài, Hạ Vô Thư quỳ trên mặt đất cúi đầu nói: “Khởi bẩm đại vương, vừa rồi thần chẩn mạch cho đại vương tử, cũng sai người mang thứ đại vương tử vừa ăn đến, kết quả phát hiện đại vương tử ăn nhầm phải…thức ăn tráng dương…”
Thứ gì đó trong bát đã bị Phù Tô ăn sạch sẽ, nhưng Hạ Vô Thư ngửi qua mùi lưu lại đã nhận ra bên trong đều là mấy đại bổ vật quý báu. Mấy thứ này đối với người trưởng thành là lương phẩm, nhưng với một nam hài mười ba tuổi mà nói thì là độc vật trí mạng.
Tráng dương…tráng dương…Doanh Chính trong đầu trống rỗng, dù không hiểu biết y thuật hắn cũng biết thứ này đối với thân thể một người chưa trưởng thành có bao nhiêu hao tổn: “Tìm…tìm…nữ nhân cho hắn…”
“Đại vương, thần muốn hỏi đại vương tử đã từng…di…di dương (xuất…^^)…”
“Chưa từng…” Trả lời Hạ Vô Thư rồi, Doanh Chính rốt cục minh bạch then chốt của vấn đề, chuyện này không phải chỉ cần tìm một nữ nhân là có thể giải quyết được: “Vậy phải như thế nào, cũng không thể để hắn cứ bị thiêu đốt từ bên trong như vậy được.”
“Kế sách hiện tại chỉ có thể lại hạ mãnh dược thêm một lần, chỉ là…”
“Nói!”
“Thử dược sẽ tạo thành cực đại thương tổn đối với thân thể của đại vương tử.”
“Nếu như không dùng?”
“Vậy đại vương tử…Thần có tội…” Hạ Vô Thư dập đầu nói.
“Phục dược rồi phải làm thế nào?”
………
Một thùng gỗ thật lớn được nâng vào tẩm cung, cung nữ thái giám đổ từng chậu nước giếng băng lãnh đến tận xương, dập dềnh mảnh băng vào thùng gỗ, lúc thùng gỗ được đổ đầy thì trong phòng tràn ngập hàn khí, nhiệt độ đột nhiên hạ xuống.
“Đại vương…người phải nghĩ kỹ a…Này…Này…” Triệu Cao quỳ trên đất tha thiết khuyên: “Nếu như Đại vương lo lắng những thị vệ này không cẩn thận tỉ mỉ, nô có thể… Đại vương là căn bản của Tần quốc, sao có thể dĩ thân thí hiểm…”
“Không cần nói nữa, ngươi canh giữ ở ngoài tẩm cung không được để bất luận kẻ nào đi vào.”
“Đại vương thỉnh suy nghĩ sâu xa a!” Triệu Cao liên tục dập đầu.
“Hạ thái y thủ trứ ngoài điện chờ quả nhân gọi vào.” Doanh Chính tâm ý đã quyết.
Nghe thấy tiếng đại môn tẩm điện bị đóng lại, Doanh Chính nhấc chén dược trong tay cho Phù Tô còn đang hôn mê uống hết, sau đó chỉ khoác áo đơn ôm lấy Phù Tô toàn thân nóng hổi rảo bước tiến đến thùng gỗ đã đổ đầy nước lạnh.
Lúc Doanh Chính hạ toàn bộ thân thể vào trong thùng nước, hàn khí đến tận xương làm hắn nhịn không được nhíu mày, môi cũng dần dần trở nên tím tái: “Tô nhi không sợ, có cha ở đây…Cha sẽ không để cho ngươi có chuyện gì…” Phát giác người mê man trong lòng chậm rãi có cử động, Doanh Chính biết đây là dược vừa uống xong phát huy tác dụng.
Cởi y phục ướt đẫm trên thân Phù Tô ném ra ngoài, ôm người kia thật chặt vào trong lòng, Doanh Chính đưa tay xuống dưới nước tìm đến nộn nha cực nóng đã hơi nâng lên giữa hai chân của Phù Tô.
………
Từ năm bảy tuổi trở lại Hàm Dương Doanh Chính đã không phải chịu thêm một chút khổ nào, tất cả sự tình đều có người chuẩn bị sẵn, ngay cả chuyện trên giường cũng vậy.
Hắn không cần nghĩ biện pháp mang lại niềm vui cho nữ nhân, mà tất cả nữ nhân hắn có đều trăm phương nghìn kế muốn mang lại niềm vui cho hắn. Hơn nữa Doanh Chính cũng không quá nhiệt tình với chuyện khuê phòng, càng không cần “tự cấp tự túc”. Cho nên chuyện “hầu hạ” người khác này hắn là lần đầu tiên làm, có chút không hiểu phương pháp, làm cho Phù Tô càng thêm khó chịu, liên tục hoảng động thân thể.
“…Đau…Đau..” Phù Tô thần chí không rõ giãy dụa thân thể cố sức cọ cọ hai chân, cảm giác rõ ràng thấy có cái gì muốn ra ngoài nhưng không ra được làm hắn thập phần thống khổ: “Đau…” Hai tay lại bắt đầu giãy dụa.
Ôm thân thể Phù Tô đè lại, Doanh Chính siết chặt vào trong lòng, kiềm trụ hai tay nhi tử: “Không đau, lập tức sẽ tốt rồi.” Ở trong nước rất khó ấn trụ Phù Tô, bởi vậy Doanh Chính chỉ có thể xoay Phù Tô lại, cho hắn đối mặt với mình khóa ngồi trên đùi mình: “Lập tức sẽ không khó chịu nữa.” Doanh Chính dùng đôi môi tím ngắt lạnh lẽo của mình khẽ hôn một cái rất nhẹ trên vầng trán nóng bỏng của Phù Tô, an ủi.
Dường như nghe được lời an ủi, Phù Tô hai mắt khẽ hé không có tiêu cự bỗng nhiên an tĩnh lại, chủ động vươn tay ôm cổ người trước mặt mình, đặt đầu lên vai Doanh Chính: “Khó…chịu…” Thanh âm phi thường nhỏ, hơn nữa hữu khí vô lực.
Nâng đầu Phù Tô lên, Doanh Chính lần thứ hai nắm lấy tiểu nộn nha mềm mại, hơi ngẩng đầu của người trong lòng mình, cẩn thận chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn. Mà lúc Doanh Chính chuyển tay sang hai túi nhỏ còn chưa biến hóa bên cạnh tiểu thanh nha thì chợt thấy lưng của tiểu gia hỏa nằm trong lòng mình như con mèo nhỏ cứng đờ ra, tùy động tác của tay hắn mà lay động thắt lưng, hai tay ôm trên cổ hắn cũng siết chặt hơn rõ ràng.
Đại khái là chịu ảnh hưởng của Phù Tô, động tác trên tay Doanh Chính cũng càng lúc càng lớn, rồi chuyển sang đỉnh tiểu chồi. Dùng móng tay bác khai diệp biện bao vây ở phía trên, dùng bụng ngón cái thô ráp mang theo cái kén do quanh năm viết chữ tập võ mà lưu lại của mình ma sát phần đỉnh màu phấn hồng cùng với lỗ nhỏ đã chậm rãi bắt đầu phun ra giọt sương.
Tuy nói lần đầu tiên hẳn là rất dễ tiết, nhưng vấn đề là thân thể của Phù Tô căn bản chưa phát dục hoàn toàn. Loại cảm giác muốn xuất nhưng xuất không được này Doanh Chính đương nhiên rất rõ, hắn biết hiện tại nhi tử đang ghé vào trong lòng mình có bao nhiêu khó chịu, cho nên hắn càng thêm sốt ruột.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản bị thiêu cháy bừng bừng của Phù Tô chậm rãi mất đi sắc máu, thân thể bắt đầu run rẩy còn nhiệt độ cơ thể giảm dần, này cho thấy dược hiệu phát cực kỳ nhanh mà Hạ Vô Thư phó tới lập tức sẽ mất đi. Doanh Chính từ lúc đăng cơ nắm quyền đến nay lần đầu tiên có cảm giác khủng hoảng, đầu óc cũng loạn hết lên, rất có một loại cảm giác vô lực.
Không! Không thể! Không thể như vậy!
“Ầm” một tiếng từ trong nước đứng dậy, áo đơn bị nước thẩm thấu mà dính sát trên thân, Doanh Chính toàn thân đẫm nước, trên lông mi còn mang theo một chút băng sương ôm Phù Tô từ trong thùng đi ra, thả người lên tháp cạnh đó.
Vứt hết y phục ướt đẫm trên thân, Doanh Chính cúi thắt lưng xuống, nắm lấy thứ đã bắt đầu nhỏ đi của người nằm trên tháp ngậm vào trong miệng, cho đến lúc có dịch thể loãng bị hấp ra hắn mới đứng thẳng dậy dùng chăn bao bọc nhi tử đã mê man không biết gì lại thật nghiêm cẩn, chiêu tiến Hạ Vô Thư.
………
Một lần nữa thay y phục sạch sẽ ấm áp, Doanh Chính môi còn chưa hồi lại sắc máu vẫy lui cung nhân vội vã đi vào tẩm điện thẳng đến phòng trong, lúc này băng lãnh trong điện đã bị mười mấy chậu than vỗ về ấm áp.
“Tô nhi thế nào rồi?”
Hạ Vô Thư đứng lên không trả lời, mà mang khương thang đã ngao tốt từ lâu trình lên quân vương tóc còn chưa lau khô: “Đại vương đây là lò ấm sưởi tay, thỉnh ôm vào trong lòng.”
“Quả nhân hỏi ngươi Tô nhi thế nào rồi?”
“Đại vương thỉnh dùng lò ấm.” Hạ Vô Thư vẫn câu nói đó.
Hận không thể lôi người ra ngoài chém, nhưng vẫn phải nhịn xuống để tìm cách, Doanh Chính chỉ có thể tiếp nhận lò ấm mặt âm trầm ngồi xuống cạnh tháp: “Nói!”
“Tính mạng của đại vương tử đã không lo, khí lực tổn hao ngày sau có thể chậm rãi lấy lại…”
Thấy Hạ Vô Thư nói nửa chừng lại không nói, Doanh Chính ngực máy động: “Tiếp tục.” Ẩn ẩn thấy có chuyện đáng lo.
“Đại vương tử niên kỷ quá nhỏ, chuyện lần này thương tổn bổn nguyên của hắn, ngày sau cẩn thận tiến bổ mặc dù có thể khang phục, nhưng cũng…nhưng cũng…Thần vô năng, thỉnh đại vương giáng tội.”
“Nói…” Doanh Chính vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé trong chăn của Phù Tô.
“Sau này đại vương tử tuy rằng cũng có thể phòng sự bình thường, nhưng…nhưng…rất khó có…con nối dòng…Thỉnh đại vương giáng tội. Thần cam nguyện bị phạt.” Hạ Vô Thư phục trên mặt đất không dậy nổi.
Triệu Cao từ đầu vẫn luôn thủ ở ngoài cửa cẩn thận chú ý trạng huống bên trong vừa nghe thấy lời Hạ Vô Thư truyền ra lập tức cả kinh quỳ sụp xuống đất.
“Một chút…cũng không thể…” Nắm chặt tay nhi tử Doanh Chính cũng không biết mình đã hỏi bằng cách nào.
“Ngày sau cẩn thận tỉ mỉ điều dưỡng, dùng dược liệu quý báu bổ dưỡng có thể có khả năng…”
“Hạ Vô Thư, chuyện này quả nhân không cho phép có người khác biết, ngươi rõ ràng rồi chứ?”
“Thần tuân chỉ!”
“Triệu Cao.”
Nghe người ở bên trong gọi mình, Triệu Cao quỳ trên mặt đất lập cập bò vào phòng: “Có nô tài, thỉnh đại vương phân phó.”
“Tra! Tra tử tế cho quả nhân! Đó là thứ gì, làm thế nào vào được tẩm cung, từ nơi nào, ai làm ra, đều tra thanh thanh sở sở cho quả nhân!” Doanh Chính nắm lò sưởi trong tay hung hăng quăng xuống đất, sát ý trên thân toả ra truyền khắp toàn bộ Tần cung.
…
— Đệ nhất quyển hoàn —
…
Dưới này là lời tác giả, đọc để đoán trước phần sau ^^:
“Tiểu Tô Tô thực sự không thể có con sao? Vậy bảo tọa của Tần vương do ai ngồi vào? Thứ bại gia Hồ Hợi kia đi con đường nào gặp phải hạ tràng gì? Triệu Cao sẽ chọn lựa như thế nào? Thỉnh nhớ kỹ người ngồi ở góc tường này là mẹ ruột (các tác giả thích ngược thường bị gọi là mẹ kế), tin luân gia (tác giả tự gọi mình?) có thể sống mãi! Hallelujah (bài hát ca ngợi thánh thần)!
Mặc kệ đại gia có hài lòng với bát canh thịt thanh đạm này hay không, nói sao thì lúc này cũng chỉ có thể như vậy, nhẫn nhịn một chút! Như vậy cũng đã có thể bị báo cáo cùng với xóa văn rồi, nếu không sao gia có thể rảnh rỗi mà “hồng lòe lòe” đi dạo khắp nơi! Đợi danh tiếng qua rồi luân gia lại bắt đầu bộ phận XX tiếp theo!
– lược một đoạn, đoạn tiếp không có trong raw, mình edit từ QT –
PS: Tiểu Tô Tô sau khi lớn lên là một “đại hoa” thích trêu hoa ghẹo nguyệt, tự dẫn tới bọn đạo chích rình coi cũng không biết, làm cho Doanh Chính cha rất đau đầu. Hơn nữa nếu là triều Tần vậy nhất định không thiếu được ba người: Lưu Bang, Hạng Vũ cùng với Mạnh Khương Nữ, về phần quan hệ của bọn họ với Tiểu Tô Tô thì…không nói cho ngươi!
PPS: quyển hai ngoại trừ mấy việc vặt sinh hoạt buồn cười, cũng sẽ có xung đột phát sinh, Phù Tô cũng sẽ rất nam nhân, tuy rằng cơ hội không nhiều lắm.
…
— oOo —
~