CHƯƠNG 41 – PHÙ TÔ THỰC BỐI RỐI ~
Bưng chén dược đã sắc tốt đi qua hành lang uốn khúc, Dao Nương dọc theo đường đi thấy không ít cung nga phạm phải lỗi sai bị tha khỏi tẩm cung trượng tễ (đánh đến chết), lòng nàng rõ ràng đại vương tử một ngày chưa tỉnh thì lửa giận trong lòng Đại vương sẽ không thể tiêu tan, vì thế người chết cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Đại vương tử gặp chuyện không may người thứ nhất phải chịu nghiêm phạt vốn nên là nàng cùng Hàn Phồn, mà hai người bọn họ hôm nay còn có thể bình yên vô sự hoàn toàn là bởi vì đại vương nể tình vương hậu cùng đại vương tử mới không truy cứu bọn họ thất trách.
Tẩm cung ngày xưa tràn ngập tiếng cười vui hôm nay mây đen bao phủ, ngoại trừ tiếng khóc cũng chỉ là tiếng cầu xin. Trong cung không một ai dám đến gần tẩm cung, lại càng không dám tiếp xúc với người của tẩm cung, e sợ bị liên lụy.
Nhẹ nhàng đẩy cửa tâm điện Dao Nương bưng dược đến giường: “Đại vương tử nên dùng dược rồi.” Trước đặt chén dược lên bàn trong phòng ngủ, Dao Nương tiến đến mở cửa sổ cho không khí mới mẻ đi vào tẩm điện, sau đó mới trở lại cạnh giường nâng sa liêm đang buông xuống lên: “Vừa rồi nô (rất nhiều đoạn tác giả chỉ xưng nô, L đê vậy luôn) đến thì gặp Ngọc nương nương, nàng sai nô nhắc nhở đại vương tử đừng quên đến kể cho nàng cố sự lần trước chưa kể xong. Còn có đại công chúa, đã nhiêu ngày nàng mỗi ngày đều đến…đến…”
“Dao…Dao…Nương…nước…cho ta…”
Dao Nương đang cuộn màn không nghĩ tới mình vừa quay người lại dĩ nhiên thấy được người đã mê man trên giường nhiều ngày không chỉ mở mắt mà còn tự nói: “Đại…Đại vương…đại vương tử tỉnh…” Ném sợi dây còn chưa thắt lại trong tay đi, quên luôn chén dược đang đặt ở một bên, Dao Nương kích động lao ra khỏi tẩm cung chạy về hướng nghị chính điện, hoàn toàn không để ý người trên giường nói cái gì.
Cho…Cho ta…cho ta một ngụm nước đã rồi hẵng đi a…Phù Tô bất đắc dĩ …Phù Tô bất đắc dĩ đảo mắt một vòng, phải biết rằng hắn nói ra được mấy câu đó có bao nhiêu khó nhọc.
Hỗn loạn mấy ngày Phù Tô mới chuyển tỉnh, mở mắt ra mọi vật trong tầm nhìn lay động không ngừng làm hắn từng đợt vựng huyễn, cho nên không thể làm gì khác hơn là lại nhắm mắt lại.
Khắp đầu choáng váng, tứ chi vô lực, cổ họng khô khốc, một tia khí lực cũng không có, Phù Tô muốn mở miệng gọi người nhưng liên tiếp vài lần lại không thể phát ra âm thanh. Trạng huống dị thường của thân thể làm hắn thập phần nghi hoặc cùng với quen thuộc, cảm giác này cùng với tình huống lúc hắn lên năm hai đại học ở đại hội thể dục thể thao té xỉu được đưa đi chạy chữa rồi tỉnh lại thập phần giống nhau.
Đại hội thể dục thể thao năm đó Phù Tô chân trước còn thi bóng rổ thì chân sau đã bị người kéo đi đá bóng, đá bóng xong còn chưa kịp thở lại bị lôi đi chạy tiếp sức tám trăm mét. Lúc đó hắn vượt qua dải đích nằm lăn trên mặt đất nghỉ ngơi rồi được khẩn cấp đưa đi viện, vì thế hắn nằm trên giường y viện tròn một tuần, toàn thân đau nhức.
Nhưng hiện tại hắn thực sự không nhớ rõ mình gần nhất lúc nào đã vận động kịch liệt như vậy, đến nỗi biến thành một bộ dạng chật vật như bây giờ. Ấn tượng gần nhất mà hắn có là mình ngủ nửa chừng liền cảm thấy toàn thân phát nhiệt, vì vậy gọi một chậu nước rửa mặt, sau đó…mê man? Lúc sau hoàn toàn không có ấn tượng thì hẳn là choáng váng mà ngất đi, thế nhưng hắn vì sao lại choáng váng?
Nói sao thì cũng đã không có khí lực động đậy, cho nên Phù Tô bắt đầu tự hỏi vấn đề hẳn là trọng yếu này. Cứ suy nghĩ mãi hắn lại thấy khát nước, thế nhưng bên cạnh một người cũng không có cho nên chỉ có thể tích tụ thương cảm.
Đợi đến lúc hắn khổ tận cam lai thấy có người đến, cắn răng dùng hết khí lực toàn thân, không ngại cảm giác đau đớn khi nói nhả ra được vài từ muốn xin ít hớp nước, vậy mà đổi lấy hạ tràng là bị người quăng ở một bên bỏ mặc, số khổ a…
……….
Lần này Doanh Chính giận dữ không may không chỉ có nô tài của tẩm cung,
còn có quan viên lớn nhỏ trên triều đình, ngắn ngủi vài ngày đã có không ít người bị trượng trách hoặc hàng chức. Hiện tại mỗi người lúc vào triều thì thở mạnh cũng không dám, e sợ mình trở thành thứ cho quân vương trút giận.
Bãi triều xong Doanh Chính vẫn theo lệ cũ đến nghị chính điện nghị sự, từ lúc đăng cơ đến nay hắn mỗi ngày đều phải phê duyệt sáu trăm cân tấu giản, chưa từng gián đoạn. Thế nhưng đã nhiều ngày hắn một chút tâm tình xem tấu giản cũng không có, cho nên liên tục giao công tác cho Lý Tư số khổ lại toàn năng, còn mình một người ngồi ở ghế trên nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
“Đại vương…Đại vương…” Tiếng gọi ầm ĩ từ ngoài điện truyền đến đánh vỡ sự yên lặngời trong nghị chính điện, cũng cắt đứt chuyện riêng của mỗi người trong phòng.
Lý Tư buông bút len lén nhìn về ghế trên, thấy Doanh Chính thờ ơ liền đổi đường nhìn sang phía Triệu Cao đang đứng ở một bên.
Trộm nhìn ra Doanh Chính lộ vẻ tức giận, Triệu Cao vội vã đi ra ngoài đóng kín cửa điện, nổi giận hạ giọng nói với thị vệ gác bên ngoài: “Các ngươi đều đang làm gì, sao lại để cho ở nơi này lớn tiếng xôn xao! Còn không mau lôi người xuống, một hồi chọc đại vương mất hứng chúng ta đều phải chết.”
Giữa lúc Triệu Cao dẫn người muốn ra khỏi viện tử thì thấy một thị vệ từ ngoài vội vã đi vào cửa viện, cúi đầu nói với hắn: “Hồi đại tổng quản, nữ tử ở ngoài điện là nữ quan Dao Nương của tẩm cung, nàng nói có chuyện gấp muốn gặp đại vương.”
“Nàng có nói có chuyện gì sao?”
“Nàng nói đại vương tử tỉnh rồi.”
“Tỉnh…rốt cuộc…tỉnh…” cố sức quăng cho chính mình một bạt tai xác nhận này không phải nằm mơ, Triệu Cao xoay người chạy vào nghị chính điện, lao thẳng xuống mặt đất: “Đại vương…Đại vương…” Tay chân cùng sử dụng bò lên trước dập đầu nói: “Đại vương…Đại vương…”
“Chuyện gì?” Doanh Chính tâm tình không tốt tức giận nhìn Triệu Cao ở phía dưới đang vừa khóc vừa cười.
“Đại vương tử…tỉnh…” Vừa dứt lời Triệu Cao chỉ thấy một bóng người xẹt qua trước mắt mình rồi tiêu thất không thấy nữa.
Mờ mịt nhìn Lý Tư ở một bên không biết đã đứng lên từ bao giờ, Triệu Cao nâng ngón tay chỉ về ghế trên đã không một bóng người. Ngươi vừa rồi có nhìn thấy đúng không…
Có nhìn thấy…
Đại vương là trực tiếp nhảy từ trên bậc xuống!
Hai người liếc nhau cấp tốc giao lưu, sau đó một người đuổi theo ra ngoài, một người lại ngồi xuống tiếp tục phê tấu chương.
Đối với Doanh Chính mà nói hiện tại chuyện hài lòng nhất không gì khác ngoài nhi tử rốt cuộc đã tỉnh lại, cưỡng chế khóe miệng từ đầu vẫn luôn muốn nhếch lên, Doanh Chính vờ nghiêm túc hỏi: “Tô nhi thế nào rồi?” Nhìn về phía Hạ Vô Thư đang bắt mạch.
Để dược đồng (đứa nhỏ đi theo thầy thuốc) thu thập mọi thứ, Hạ Vô Thư đứng lên khấu lễ nói: “Đại vương tử có chút thể hư cần chậm rãi tiến bổ, thời gian này phải tránh vận động kịch liệt, hay nhất là nằm nhiều trên giường nghỉ ngơi cùng phơi nắng. Đợi thể lực khang phục rồi hẵng đi quanh một một chút giải sầu, nhưng nhất định phải chú ý giữ ấm. Người thể hư sợ lạnh, tay chân cũng trở nên buốt giá, cho nên buổi tối phải đặc biệt chú ý dộ ấm trong phòng.”
Gật đầu ý bảo mình đã minh bạch, Doanh Chính phải tất cả mọi người ra ngoài, ngồi ở cạnh giường nắm tay Phù Tô: “Còn khó chịu không?”
Lắc đầu, Phù Tô hỏi: “Ta đây là làm sao vậy?”
“Ăn nhầm vài thứ.”
“Là cái chén canh kia..Vừa rồi lúc sắp khát mà chết Phù Tô có hồi tưởng lại một chút trước khi mình té xỉu đã phát sinh chuyện gì, hiện tại nghe Doanh Chính nói là bởi vì ăn nhầm mới biến thành cái dạng này, hắn nghĩ đến đầu tiên chính là cái chén canh vị đạo nồng nặc kỳ lạ kia: “Uống ngon lắm, là cái gì vậy?”
“Canh bổ có hổ tiên, lộc tiên, mã tiên, còn có một vài bổ dược.”
Hổ tiên? Lộc tiên? Còn có mã tiên?
Nằm thẳng trên giường Phù Tô liếc mắt nhìn giữa hai chân mình, rồi lại liếc mắt nhìn giữa hai chân Doanh Chính cha hắn, ngay sau đó “ọc” một tiếng nôn như điên không ngừng. Bất quá đáng tiếc hắn nhiều ngày chưa ăn cơm, ngoại trừ nước chua thì cái gì cũng không nhổ ra được.
Thấy nhi tử thập phần đáng thương, Doanh Chính cầm lấy khăn lau miệng giúp Phù Tô rồi đưa nước đến cho hắn súc miệng: “Sau này xem ngươi còn dám ăn loạn cái gì nữa không.”
“Sau này ta ăn chay.” Súc súc miệng, Phù Tô vô lực nằm thẳng trở lại trên giường, hận không thể móc dạ dày ra rửa một lần: “Đừng để cho ta biết là ai mang cái thứ đó vào đây, lão tử sẽ giết chết hắn!” Vừa nghĩ đến chuyện mình dùng răng cắn nuốt mấy thứ ghê tởm đó Phù Tô lại toàn thân nổi da gà.
Đã nhiều ngày Doanh Chính đều mệt mỏi đến mức thần kinh căng thẳng, hôm nay rốt cuộc thấy nhi tử tỉnh lại hắn cuối cùng cũng buông tâm: “Mệt mỏi?”
“Ân.”
“Vậy ngủ một chút đi, cha cùng ngươi.”
“Tấu chương xem xong rồi?” Phù Tô biết tập quán của Doanh Chính, ban ngày chưa xem xong thì sẽ chiếm dụng thời gian buổi tối.
Tự mình tháo miện quan trên đầu xuống, cởi miện phục trên thân ra, Doanh Chính xốc chăn lên giường nằm thẳng người bên cạnh nhi tử: “Có Lý Tư ở đó, huống hồ hiện tại triều đình cũng không có đại sự.”
Một năm liên tiếp tiêu diệt Yến quốc rồi Ngụy quốc, quân Tần cần tĩnh dưỡng cùng với trù bị lương thảo chứ không phải tiếp tục chinh phạt các nước khác. Không có chiến sự trên triều cũng rất bình tĩnh, lúc này cũng không cần hắn phải quản hết mọi sự, quan viên Đại Tần cũng không phải dùng để chưng bày giữ thể diện.
Toàn thân không có khí lực liền tiếp tục lười biếng, nếu như có thể Phù Tô thậm chí còn lười thở, vì vậy hắn nhắm mắt lại mặc cha kéo mình ôrn vào trong lòng.
Tuy rằng hắn có chút bài xích loại hành vi quá mức thân mật này, thế nhưng nghĩ lại hai người là phụ tử liền không suy nghĩ nhiều nữa, huống chi mình hiện tại là tiểu hài tử được người vừa kéo vừa ôm rất bình thường. Tìm một vị trí thoải mái trong lòng Doanh Chính, Phù Tô nhắm mắt hà hơi lẩm bẩm: “Cha…Ngươi xem ta như vậy đâu có giống ăn hư bụng…Có vẻ giống miệt mài quá độ hơn…Mặt thì hõm vào, viền mắt thì phát xanh…” Đã soi qua gương Phù Tô nhìn thế nào cũng thấy hình dạng mình không giống ngộ độc thức ăn, lại cực giống lão đầu tử bị bào hết thân thể.
Lời vui đùa của Phù Tô làm cho Doanh Chính đang ôm hắn đau đớn trong lòng, không biết có nên nói rõ mọi sự cho hắn hay không. Hiện tại nhi tử còn nhỏ có thể không hiểu, nhưng lớn lên muốn thành thân sinh con thì phải làm sao bây giờ?
Không thể có con đối với bất luận nam nhân nào mà nói cũng đều là một chuyện cực kỳ mất mặt, huống chi Tô nhi của hắn mất đi không chỉ là quyền lợi làm phụ thân trong tương lai, mà còn cả tư cách cạnh tranh vương tọa.
Tuy nhiên Hạ Vô Thư đã nói “có khả năng” chứ không phải “hoàn toàn không có khả năng”, Doanh Chính cũng tin tưởng thiên hạ to lớn không có điều kỳ diệu nào là không có, nhất định có thể tìm được linh đan diệu dược trị được bệnh cho Tô nhi của hắn, thế nhưng có một số việc hắn cũng phải nhanh chóng đề phòng. Doanh Chính hạ quyết tâm, nếu như tương lai thật sự có một ngày Phù Tô vô pháp kế thừa vương vị, vậy thì hắn sẽ đưa quyền lực còn lớn hơn vương quyền lưu cho Tô nhi làm bùa hộ mệnh, không ai có thể lay động địa vị của Tô nhi Tần quốc.
Doanh Chính cũng không phủ nhận mình rất bất công, hắn mang tất cả tình thương của cha mà hắn có cho một mình Phù Tô, bởi vì trong lòng hắn chỉ có duy nhất Phù Tô là huyết mạch, người chưởng quản Đại Tần đế quốc tương lai cũng chỉ có thể là hắn, cho dù là dưới một hình thức khác.
………..
Mà Phù Tô gặp chuyện không may còn có một người lửa giận không kém Doanh Chính, người này là Tử Anh. Hảo hảo một người đảo mắt đã thành nằm ở trên giường dở chết dở sống, nếu như không phải hắn ép buộc lôi kéo người này xuất môn cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, đối với chuyện này Tử Anh thập phần tự trách.
Bởi vậy dù Doanh Chính không hạ lệnh tra rõ, hắn cũng sẽ lật tung lôi cho được cái kẻ đưa canh đó ra, huống chi vương cung có quy định bất luận kẻ nào cũng không được một mình đưa thức ăn vào tẩm cung, đặc biệt là những thứ đại bổ này. Bởi vì dùng không đúng sẽ có phản hiệu quả, cho nên mấy thứ này đều do thái y trong cung chưởng quản, cẩn thận điều phối, ngay cả trù tử (đầu bếp) thiện phòng cũng vô pháp có được.
Hơn nữa thức ăn đưa vào tẩm cung đều phải kinh qua tầng tầng kiểm tra, bát canh đó có thể đưa được đến nơi cho thấy trong này ắt có chuyện.
Tẩm cung của quân vương không giống nơi khác nhiều người thủ tạp, người hầu từng đi vào đều phải trải qua nghiêm mật kiểm tra ghi chép, cho nên Tử Anh muốn tìm ra kẻ này rất dễ, tỉ mỉ tra sẽ phát hiện được.
Từ nô tài tại tẩm cung cho đến trù tử thiện phòng, từ thái y trong cung cho đến thái giám phủ nội vụ phụ trách mua đồ, một vòng cuối cùng toàn bộ đầu mối chỉ thẳng đến người vừa sinh hài tử tròn một tháng – Lê tần.
Nguyên tưởng đón hài tử một bước lên trời, ai ngờ lại bị biếm thành một người có vị thấp nhất trong các phi tần, chuyện này Lê tần sao cam tâm. Hơn nữa từ lúc hoài thai cho đến lúc sinh Doanh Chính chẳng bao giờ liếc nhìn ả một cái hay là ban cho một vật, nói một câu trấn an, làm cho ả bị nữ tử hậu cung cười nhạo cùng chế ngạo.
Địa vị cùng với vinh quang của nữ nhân ở hậu cung đều từ sủng ái của quân vương mà có, nếu muốn xoay người cũng chỉ có một con đường là một lần nữa được sủng ái. Hơn nữa Lê tần rất tự tin có thể một lần nữa có được lòng Doanh Chính, làm hắn mê luyến thân thể của mình.
Vì vậy ả dùng tiền đả thông quan hệ tìm người mua mấy thứ đại bổ vật bị nghiêm cấm trong cung cho mình, nấu một chén canh đưa vào tẩm cung. Lại còn thu mua tiểu thái giám chuyên chạy việc để hắn một khi có động tĩnh sẽ tìm mình, không đi tìm những người khác.
An bài tất cả rồi Lê tần đi qua đi lại gần tẩm cung, quyết không thể để cho nữ nhân nào khác giành trước chiếm tiện nghi. Thế nhưng ả thiên toán vạn toán cũng không ngờ được Doanh Chính lại bí mật xuất cung, mà thứ kia thì tiểu thái giám bị thu mua chưa kịp lén mang ra vứt bỏ đã bị Phù Tô đói muốn điên càn quét sạch sẽ.
Mặc kệ Lê tần là xuất phát từ mục đích gì, Phù Tô bị liên lụy là chuyện có thực, hơn nữa ả vốn là xúc phạm cung quy, chẳng trách được ai.
Nếu đã tra được người phương nào gây nên, Doanh Chính toàn tâm chiếu cố Phù Tô liền giao sự tình cho Tử Anh xứ lý. Có một số việc hắn không muốn bị người biết, cho nên Doanh Chính phân phó Tử Anh làm mọi chuyện sạch sẽ một chút, để cho không ai có thể hoài nghi lại cũng không thể để mấy kẻ đầu sỏ gây nên chết quá dễ dàng.
Nếu không phải Doanh Chính có phân phó thì Tử Anh hận không thể lôi Lê tần ra mà thiên đao vạn quả. Phù Tô với hắn mà nói không chỉ là đại chất tử, mà hơn thế nữa còn là hài tử của “người nọ” trong lòng hắn, có lúc Tử Anh còn xuyên qua Phù Tô tìm kiếm hình bóng của “người nọ”, bởi vậy hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lê tần dám làm liên lụy Phù Tô được sống khá giả.
Nếu Lê tần thích ăn đại bổ vật, vậy thì Tử Anh quyết định để ả ăn cho đủ. Ăn rồi nghỉ nghỉ lại ăn, ăn để đến kiếp sau ả cũng không còn dám ăn nữa.
…..
Giai đoạn tĩnh dưỡng này Phù Tô mỗi ngày đều qua rất là thoải mái, không cần đọc sách không cần tập võ, mỗi ngày ăn no lại năm dài trên giường ngủ, tỉnh rồi tiếp tục lăn qua lăn lại luôn trên giường, rất thích ý.
Hoàn cảnh tốt lại có dược liệu tốt, hơn nữa còn có một thái y y thuật không sai, Phù Tô như cái mầm cây nhỏ bị sét đánh gãy ngang lại lần thứ hai dần dần khỏe mạnh. Tuy rằng thể lực kém một chút lại sợ lạnh, nhưng tốt xấu cũng có thể xuống giường vui vẻ, bởi vậy hắn lại bắt đầu lắm mồm lắm miệng.
Chổng mông ngồi xổm cạnh bể cho Doanh Chính gội đầu, hai tay chống lên cạnh thùng tắm Phù Tô cúi đầu nói: “Hai ngày nay sao ta thấy trong cung là lạ.”
Doanh Chính đổ phần bồ kết lên tay chà xát chà xát hỏi: “Ai nói cái gì sao?” Nâng tóc nhi tử lên bắt đầu vò nhẹ.
Nắn nắn thắt lưng cúi mãi đã phát mỏi, Phù Tô lau nước phấn chảy dọc theo gương mặt nói: “Này thì không có, chỉ là rõ ràng sắp đến lễ mừng năm mới thế nhưng trong cung lại không có không khí gì cả, muốn tiết kiệm phí xuất quân sao?”
“Nếu thế thì sẽ quyên hết mấy thứ ngươi giấu ở đáy hòm.” Rửa sạch bọt trên đầu nhi tử, Doanh Chính ôm Phù Tô đang lau mặt từ trên bờ thả xuống nước: “Mấy thứ kia hẳn là có thể đổi được ít gạo.”
Bơi bơi đến ngồi lên bậc thang cạnh hồ, nâng chân lên Phù Tô vừa rửa vừa nói: “Cái gì thì cũng chỉ có lúc thực hiện giá trị của nó mới có thể gọi là hữu dụng, nếu như mấy thứ ăn không được, mặc không xong, dùng không đến, chỉ có thể trưng bày kia có thể đổi lấy hai túi gạo trợ giúp kiến thiết quốc gia ta đây nguyện ý quyên góp. Lấy từ dân, dùng cho dân!”
Đợi Tần quốc nhất thống thiên hạ, ta muốn cái gì mà lại không có, này gọi là đầu tư! Phù Tô trong lòng cười trộm.
Thấy chân ngay cả mấy cái khe cũng đã rửa rất sạch sẽ, vì vậy đổi một cái chân khác tiếp tục chà xát: “Cho nên đừng nói là mấy thứ gì đó trong cái rương kia, nếu muốn ta rơi đầu chảy máu ta cũng nguyện ý! Đại Tần thống nhất thiên hạ người người đều có trách nhiệm, thân là vương tử ta nên đứng mũi chịu sào, thế nhưng ta lực yếu lại còn ăn hư bụng cho nên chỉ có thể…” Có được cơ hội Phù Tô tuyệt sẽ không quên tự khen mình.
Nếu như không phải lời nói của Phù Tô cùng với động tác của hắn lúc này cực kỳ không hợp, thì Doanh Chính nhất định sẽ có một chút cảm động. Không đành lòng nhìn bộ dạng mất mặt của nhi tử thêm nữa, Doanh Chính tựa ở thành hồ bắt đầu nghỉ ngơi.
Rửa xong chân thấy Doanh Chính đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người nào đó không dám tạo ra một tiếng nước xao động không thể làm gì khác hơn là bò lên bờ chạy đến sau bình phong mặc y phục.
Nghe tiếng mặc đồ loạt xoạt, Doanh Chính đang nhắm mắt đầu cũng không xoay lại chỉ hỏi: “Không tắm nữa?”
“Choáng váng đầu, không ngâm nước nữa, cha thì sao?”
“Ta còn ngâm một lát nữa, ngươi ra ngoài thì trực tiếp quay về tẩm cung đừng có chạy loạn.”
“Biết rồi.” Mặc xong, Phù Tô bưng cái thùng gỗ nhỏ đi hai bước lại lui về, trốn ở sau bình phong ló đầu ra nhìn Doanh Chính: “Cha, ngươi có phải đã quên chuyện gì…”
Mở mắt nghiêng thân sang Doanh Chính nhìn Phù Tô cười nói: “Ta quên chuyện gì?”
“Trước đây lúc chúng ta cùng tắm ngươi không bao giờ quên cười nhạo cái nho nhỏ gì đó của ta nhỏ, làm cho ta ngoại thương nội thương mới bỏ qua. Thế nhưng mấy hôm nay ngươi lại không chà đạp tự tôn của ta, là lương tâm phát hiện phải biết bảo vệ ta đang còn là tiểu hài tử yếu đuối hả?”
Đã quen với lời nói lạnh lùng, tự nhiên không bị người khinh bỉ trong lòng Phù Tô có chút không được tự nhiên như thiêu thiếu cái gì, cho nên ngày hôm nay rốt cuộc không nhịn được tìm ra nguyên nhân.
Không chà đạp cũng là sai? Không nói gì nhìn Phù Tô rảnh rỗi kiếm chuyện. Doanh Chính trên mặt hiện ra biểu tình đặc biệt coi thường, sau đó nhắm mắt lại thả thân thể chìm vào trong nước.
nay rót cuộc nhịn không được muôn hỏi cho ra nguyên nhân.
“Nếu đằng nào cũng lớn không được thì còn có cái gì mà nói, lãng phí miệng lưỡi mà thôi.”
Phải nha, lời nói ác độc đả thương người không đền mạng thế này mới là bản sắc của cha hắn. Nghĩ đến nét trìu mến trong mắt cùng với sự cẩn thận trong lời nói của Doanh Chính mấy hôm nay, Phù Tô đã thấy toàn thân nổi da gà rụng đầy đất, người mạnh mẽ mới không thích họp với nhu tình.
Bị lời nói ác độc của Doanh Chính hung hăng xuyên thấu cõi lòng, Phù Tô tội nghiệp tuy rằng bị tổn thương cũng cả người thư sướng, cầm cái thùng gỗ nhỏ chuyên dụng của hắn còn vui vẻ ngâm nga một khúc hát, ấy thế mà buổi tối lại gặp một “ác mộng” làm cho hắn muốn tự sát luôn cho rồi…
~