Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không có hứng thú đi giải thích mấy thứ này với Hách Hiểu Kỳ.
Lấy thì lấy đi, lòng người còn chẳng ở đây thì mấy thứ vật chất tiền bạc cần làm gì?
Hách Hiểu Kỳ đi vào phòng giữ quần áo của Cố Tử Toàn, chỉ lúc sau cô ta cầm ra một chiếc váy lễ phục màu đen dài.
Đó là chiếc váy đen vừa ra mắt tại tuần lễ thời trang Paris năm ngoái, sau lưng xẻ tà, trước ngực đính trân châu, là bản hạn chế, thiết kế vô cùng độc đáo.
Cố Tử Toàn nhìn lướt qua, nói: “Cô không hợp với nó.”
“Cô để ý tôi có hợp hay không làm gì?”
Hách Hiểu Kỳ trừng cô, sau đó vén mái tóc ngắn ra sau tai đi thử.
Cố Tử Toàn châm chọc, cầm ly nước đi tới bên cửa sổ.
Hách Hiểu Kỳ mặc váy ra ngoài cũng cảm giác không hợp.
Rõ ràng cô ta còn gầy hơn cả Cố Tử Toàn nhưng hình như mấy chỗ không thua kém, ngực kéo lên không được, chỗ em còn chặt không thở nổi.
Ghen ghét nhìn qua.
Sau đó cô ta nhìn thấy túi tài liệu trên giường.
Tròng mắt xoay xoay, Hách Hiểu Kỳ không tiếng động đi tới mép giường.
Sau đó dùng à váy che kín túi tài liệu.
“Tôi mặc thế nào?”
Cố Tử Toàn quay đầu lại, nhìn Hách Hiểu Kỳ vừa mới 20 tuổi mà già như vậy liền không nhịn được nhíu màu.
Hách Hiểu Kỳ nhìn cô, tim gan đều đau.
Nhưng cô ta vẫn chịu đựng nói: “Giúp tôi chọn đôi giày đi, tôi không biết chọn đôi nào cho hợp.”
Cố Tử Toàn mím môi, đầu ngón tay hơi trắng bệch, cuối cùng cô không nói gì mà đặt ly nước lên thành cửa sổ sau đó vào phòng thay quần áo.
Trong phòng ngủ, Hách Hiểu Kỳ nhìn chăm chú nhìn cô, có bị khiêu khích như thế nào cũng luôn duy trì ưu nhã của Cố Tử Toàn, cô ta oán hận đến nghiến răng.
Cúi đầu, cô ta cầm túi tài liệu, lại nhìn lên trang sức trên bàn trang điểm sau đó chọn lấy chiếc đồng hồ nhãn hiệu Chopin đắt nhất sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trong phòng thay quần áo, Cố Tử Toàn vừa cầm đôi giày cao gót màu bạc lên liền nghe được đóng cửa.
Cô nhíu mày, đối với giáo dưỡng của Chu Huệ Mỹ, có đứa con gái vừa không nghe lời vừa vô lễ như vậy thật sự không làm người ta thích nổi.
Vừa muốn đặt đôi giày trên tay xuống, cô lại nghĩ tới… buổi chiêu thương tối nay.
Chiêu thương chính là ngoại trừ giới thương nhân còn có cả giới Chính trị.
Vừa nghĩ tới gì đó, cô ngước mắt lên, chọn một chiếc váy trắng đi ra ngoài.
Lúc đặt xuống mép giường, cô cảm thấy có gì đó thiếu thiếu nhưng lại nghĩ không ra.
Sau đó nhìn lên bàn trang điểm.
Cô sửng sốt, trong hộp trang sức chỉ thiếu duy nhất một chiếc đồng hồ có tuổi…
...
Lúc Hách Hiểu Kỳ ra ngoài nhìn còn ổn, dù sao bộ dáng Chu Huệ Mỹ không tệ, có hai đứa con một trai một gái không ai thua ai.
Ngồi trên chiếc Maybach Hách Hiểu Kỳ vừa lòng sửa sang lại hoa tai hình thoi nơi vành tai kéo dài tới xương quai xanh.
Tất cả đều bằng bạch kim, rất hợp với chiếc đồng hồ cô ta chọn.
Trong xe, một đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng cổ tay cô ta rất lâu vẫn không thể hoàn hồn…
Ngay sau đó, cổ tay của Hách Hiểu Kỳ bị kéo tới, sau đó đồng hồ trên tay bị tháo ra.
Hành động thô bạo làm đau Hách Hiểu Kỳ.
Cổ tay cô ta đỏ lên, cô ta uất ức, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Anh, anh làm gì vậy?”
“’Đi đổi cái khác, không có cũng đừng đi!”
Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
Hách Hiểu Kỳ sửng sốt, dưới ánh mắt lạnh lùng của anh trai, cô ta nhanh chóng xuống xe chạy như bay về phòng ngủ.
Bên trong xe, Hách Khải Mặc sờ mặt đồng hồ, rất lâu sau mới từ từ nhìn phòng ngủ nơi tầng 3.
Đèn trong phòng đã tắt, bên trong không còn ai…