Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Màn đêm tối tăm.
Bên ngoài hội sở Hoàng gia, ánh đèn sáng rực rỡ.
Mà trên thảm đó đều là những nhân vật tầm cỡ đang nói chuyện với nhau.
Ở một góc ven đường không mấy ai chú ý, một chiếc Bentley màu trắng yên lặng dừng lại.
Dư Viễn Thần mặc tây trang màu trắng nhìn thời gian sau đó cười với cô gái bên cạnh: “Thời gian đến rồi, anh không tiễn em vào nữa.”
Cố Tử Toàn ngước mắt, mái tóc dài hơi xoăn buông xuống đầu vai, trên người không có trang sức quý giá gì, chỉ một chiếc vòng cổ tinh thế và đôi khuyên tai hình gọt nước.
Không xa hoa nhưng lại đẹp đẽ khiến người ta kinh diễm.
Cô mỉm cười nói: “Cảm ơn anh Dư, nếu không có thư mời của anh, em sẽ không thể vào đó.”
Dư Viễn Thần mỉm cười, vòng cung nơi khóe môi có thể hòa tan tất cả.
“Khách khí cái gì, em là người bạn tốt nhất của Vi Vi, anh là anh trai con bé đương nhiên cũng là anh trai em, huống hồ loại xã giao này anh cũng không thích tham gia. Nếu không phải em nói muốn tới có lẽ tám phần lúc này anh vẫn đang đặt nó dưới lịch bàn rồi.”
Anh nói chuyện hài hước khiến Cố Tử Toàn bật cười.
Dư Viễn Thần là anh trai Dư Vi, là anh hai trong nhà, bọn họ còn một người chị gả đi nước Pháp.
Hiện tại anh chính là tổng giám đốc điều hành của ngân hàng đầu tư GIO, là nhân vật phong vân hàng đầu Dung Thành, anh không thích tham gia mấy hoạt động xã giao này cũng là vì người có thân phận như anh một khi xuất hiện chính là trò chuyện không hết.
Mà anh đối với cô vẫn trước sau như một, tùy ý lại ấm áp.
Không chần chờ lâu, Cố Tử Toàn cười nói: “Vâng ạ.”
Đẩy cửa xe, cô bước xuống.
Nhưng khi đầu tay chạm tới chốt cửa.
Dư Viễn Thần gọi cô: “Tử Toàn.”
“Sao ạ?” Cố Tử Toàn quay đầu lại.
Dư Viễn Thần chần chờ, rất lâu sau mới yên lặng nhìn vào hội sở: “Kết quả điều tra bước đầu vẫn chưa có, em đừng lo, nếu cần gì cứ nói với anh một tiếng.”
Một câu nói không quá trau chuốt từ ngữ nhưng lại khiến người ta ấm lòng.
Ánh mắt Cố Tử Toàn hơi gợn sóng.
Ngập ngừng một chút lại hít một hơi thật sâu, cô cười nói: “Không có gì phải sợ cả, em tin ba em sẽ không làm chuyện đó, nhưng nế có yêu cầu gì, em sẽ nói với anh.”
Khách khí như vậy chứng tỏ cô không cần hoặc là nói tạm thời chưa cần anh hỗ trợ.
Nhìn cô gái quật cường kiêu ngạo này, Dư Viễn Thần chỉ cười cười không dây dưa nhiều, chỉ giơ tay tạm biệt với cô.
Cố Tử Toàn mỉm cười, cầm túi xách xoay người đi vào.
...
Cố Tử Toàn đi xa, ánh mắt anh vẫn lẳng lặng nhìn theo.
Chờ đến khi điện thoại vang lên, anh nhấn máy.
“Dư Viễn Thần, anh giúp em mang Tử Toàn tới chưa vậy?”
Âm thanh lưu loát, dứt khoát này ngoại trừ Dư Vi thì còn ai.
“Đưa đến rồi.” Dư Viễn Thần xoa xoa thái dương.
“Vậy à.” Dư Vi ngẩn người, có lẽ cô nghe ra cảm xúc gì đó từ trong miệng anh, cô vui vẻ: “Sao em nghe thấy anh lưu luyến vậy? Sao nào, có phải anh thích Toàn Toàn nhà em không, mắt thấy cô ấy gặp nạn muốn làm anh hung cứu mỹ nhân mà bị người ta cự tuyệt hả?”
Dư Viễn Thần nao nao.