Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1243: Chương 1243: Anh không phải quá khen




Lúc này một bàn tay to đặt lên bờ vai cô.

“Nhược Tâm, em yên tâm.” Giọng nói của người đàn ông lại lộ ra trong lòng một chút nhạt cùng mệt mỏi dễ thấy: “Em là mẹ Tiểu Vũ Điểm, anh sẽ không cướp bé đi. Bé là con gái em, mặc kệ là bộ dạng em thay đổi, hay là thay đổi thân phận, bé đều là con gái em. Em có thể gặp bất cứ lúc nào, chỉ là không được đưa bé đi.” Nói đến đây, ngón tay anh đặt ở bả vai Hạ Nhược Tâm lại nắm chặt, nhưng mà anh không để cho cô cảm giác được đau đớn.

“Nhược Tâm, thật xin lỗi, anh không thể để cho em đưa con đi, bởi vì con cũng là con gái anh, anh cũng yêu quý con. Anh đã không còn trẻ, cả đời này cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, anh hi vọng em có thể thông cảm cho anh.”

Những ngón tay Hạ Nhược Tâm đặt ở người thật nhanh nhẹ nhàng nắm chặt, cô lại ngẩng mặt lên, nhìn đến người đàn ông trước mặt, con ngươi đen kia chịu đựng tình cảm yêu mến, dường như đều đã như là dãy núi sẽ phải sụp đổ, dâng trào con sông.

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt của mình, có chút khó có thể nhìn thẳng.

“Tôi hiểu.” Cô nói rồi đi đến phía trước Sở Luật, bởi vì cô dẫ nhìn thấy phòng vũ đạo, bên trong phảng phất tiếng nhạc truyền ra, nghĩ đến đúng là nơi này không sai, mà còn Sở Luật cũng không nhắc sai đường, cho nên, đúng rồi. là ở trong này.

Cô úp mặt vào kính thủy tinh, bên trong đứa bé Tiểu Vũ Điểm mặc một thân váy màu hồng nhạt, cô giáo dạy vô cùng nghiêm túc, thân hình Bảo Bảo đặc biệt dẻo, dẻo khiến người ta dường như không thể nghĩ tới được.

“Lúc Tiểu Vũ Điểm bị lạc mất, bị cưỡng ép học xiếc, cho nên thân thể của con bé vô cùng mềm mại hơn nhiều, rất phù hợp học vũ đạo.” Sở Luật đã đi tới nói với Hạ Nhược Tâm, một đôi mắt đen cũng không có rời khỏi thân đứa bé đang học vũ đạo.

“Làm sao anh tìm được con bé?” Hạ Nhược Tâm đặt tay lên bề mặt thủy tinh, bên trong đứa bé kia vô cùng chăm chú. Khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường, điểm này thật càng lúc càng giống cha.

“Anh đi tìm mất một năm.” Sở Luật lại bỏ tay trong túi quần. “Cũng ngẫu nhiên nghe người ta nói có một đoàn xiếc mới nhận một đứa trẻ cho nên anh đi qua, kết quả vận may của anh quả nhiên không tồi, có người cả đời cũng không tìm thấy đứa con thất lạc nhưng mà anhchỉ là tìm một năm đã tìm được con gái rồi.”

Anh không có nói cho Tiểu Vũ Điểm chuyện kém một chút lại bị lấy đi bộ phận, cô đã trải qua quá nhiều, những chuyện này, vẫn nên là do người cha như anh gánh vác đi, sức chịu đựng của anh, so với người phụ nữ phải tốt hơn nhiều.

Hạ Nhược Tâm dán mặt mình vào tấm thủy tinh, như thế không đôi mắt không chớp nhìn bên trong đứa bé nho nhỏ kia, tuy Bảo Bảo nhỏ, nhưng mà vô cùng nghiêm túc, cũng giống như là có năng khiếu.

“Nhược Tâm, em theo anh.” Sở Luật xoay người, nói một câu với Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm sửng sốt một phen, sau đó cùng ở phía sau anh.

Sở Luật đưa cô theo đi vào trong thư phòng của mình, thư phòng đơn giản sạch sẽ, giống như yêu thích của anh, mặt sau có một loạt giá sách, bên trong dường như đều để toàn bộ đầy thư, sau đó có một cái bàn viết, mặt mở ra văn kiện của Sở Luật, cùng với một máy tính, mà trong thư phòng, lại vẫn có một cái video clip phòng họp công nghệ cao vô cùng, thời điểm ngày thường, Sở Luật ít dùng, nếu không có việc đặc biệt, người đàn ông này lại thích chính mình làm cho người ta thấy áp lực.

Bên trong thư phòng này toàn bộ đồ vật, đều là vừa xem có thể hiểu ngay, cùng cô trước khi rời đi, cũng không có thay đổi bao nhiêu, Sở Luật đưa cô đến, anh không vì lại hảo hảo thưởng thức nhìn thư phòng không có bao nhiêu lớn đi.

Trước Sở Luật, mở ra một tủ thủy tinh.

Sau đó anh vươn tay, từ bên trong lấy ra một cái cúp xinh xắn. “Đây là Tiểu Vũ Điểm lần đầu tiên tham gia thi đấu vũ đạo được giải thưởng.” Ngón tay anh nhẹ nhàng vỗ về cái cúp xinh xắn này, đây là lần đầu tiên con gái anh vinh quang, cái này anh là cha nhớ rất rõ ràng.

Hạ Nhược Tâm đi tới, từ tay anh lấy cúp qua, cúp được chế tác từ thủy tinh, phía dưới còn có thứ tự thi đấu, Sở Luật lại quay đầu lại nhìn Hạ Nhược Tâm giới thiệu những thứ khác.

“Đây là giải thưởng lần thứ hai Bảo Bảo tham gia, là hạng nhất, giải thưởng vàng, đây là lần thứ ba…”

“Về sau Bảo Bảo sẽ lấy thêm nhiều cúp, sẽ lợi hại hơn người làm cha, cho tới bây giờ anh vẫn không được giải thưởng gì?”

Hạ Nhược Tâm tầm mắt nhìn vào chỗ giá sách không xa.

A… không có được?

Mặt kia là cái gì? Doanh nghiệp tốt nhất, nhà từ thiện tốt nhất, bảng xếp hạng toàn cầu tài phú, bảng danh nhân thế giới…

“Kia không giống nhau.” Sở Luật biết Hạ Nhược Tâm suy nghĩ cái gì. “Cái kia là vinh dự của anh chứ không phải giải thưởng của anh. Em xem, cho tới bây giờ anh cũng không có cái cúp nào, nhưng mà con gái của anh lại khác, con bé mới có năm tuổi, đã được nhiều giải thưởng như vậy rồi.”

“Bé cũng là có lòng tự trọng, cùng lòng hư vinh, hiện tại Tiểu Vũ Điểm giống như đứa bé rất tự tin, cũng là nơi phát sinh thành công của con bé, nhưng mà không tồi, bé là một đứa trẻ khiêm tốn, cũng vô cùng ngoan, hiểu chuyện, nếu không thì anh thực sự không biết về sau phải dạy con bé như thế nào.”

“Con gái của tôi sẽ không kiêu căng.” Hạ Nhược Tâm biết tính tình Tiểu Vũ Điểm, con gái cô sinh, cô có thể hiểu, nếu không thì cô thực sự không biết, có khả năng đã bị nuôi dưỡng thành đại tiểu thư kiêu căng, như là Sở Tương.

Vừa lúc, cô còn không có nhắc đến Sở Tương, trong nhà bảo mẫu đến tìm Sở Luật.

“Tiên sinh, Sở phu nhân đến rồi.”

Tống Uyển? Hạ Nhược Tâm buồn chán khẽ cong đôi môi đỏ mọng của mình lên, đúng vậy, Tống Uyển, các cô đã lâu đều không có gặp đi.

Lúc này Tống Uyển đang ngồi ở sô pha, Sở Tương lại vẫn ngồi bên cạnh, còn có một người cô gái khác Sở Tương mở miệng gọi một tiếng dì, có vẻ nó rất yêu mến cô gái này, chỉ là lúc này, dường như cô bé có chút tâm trạng hoảng hốt, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua tầm nhìn nhìn vào nơi khác.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Sở Luật rất nhanh đã đi tới, quả nhiên, Sở phu nhân là Tống Uyển, mà Sở Tương đi theo bên cạnh bà, cũng đều là chuyện thường tình.

“Mẹ đến thăm con.” Hiện tại Tống Uyển đối mặt với con trai luôn luôn khổ sở trong lòng, nhưng bà vẫn áy náy lâu như vậy mà Sở Luật cũng không thể tha thứ.

Sở Luật ngồi xuống, cũng không có nhìn nhiều hai người phụ nữ bên cạnh bà, nếu Sở Tương cũng có thể nói là một người phụ nữ mà nói, như thế.

“A Luật, đây là con gái của chú Cao, rất giỏi nghệ thuật.” Tống Uyển cũng không có quên giới thiệu với con trai người phụ nữ bên cạnh bà đưa theo, thực ra cô ta có vài phần tâm tư, Sở Luật làm sao có thể không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.