Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1242: Chương 1242: Nhìn trộm




“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt của mình, một bàn tay vươn tới.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái, tiếp đến cô cũng ngồi xổm xuống.

“Làm sao vậy, Bảo Bảo?” Thực ra cô biết là con gái không có tỉnh ngủ. “Là muốn đi WC sao?”

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu. “Tiểu Vũ Điểm đã đi tiểu rồi, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ cùng ngủ có được hay không?”

“Đương nhiên được.” Hạ Nhược Tâm kéo tay con gái, nghĩ thầm rằng, vẫn lại là con gái thân thiết, có con gái như vậy, thật tốt.

“Mẹ cùng Tiểu Vũ Điểm ngủ.” Tiểu Vũ Điểm lại xoa nhẹ con mắt, cuối cùng không phải Hạ Nhược Tâm kéo bé, mà là cô bé kéo mẹ.

Mãi đến khi Hạ Nhược Tâm giống như là một đứa ngốc đứng ở trong phòng lớn, rõ ràng là phòng trẻ em, nhưng mà lại có một cái giường vô cùng lớn, muốn mười đứa như Tiểu Vũ Điểm cũng đủ. Tiểu Vũ Điểm bò lên giường, sau đó kéo chăn nằm xuống, nhưng mà rất nhanh cô bé lại dụi mắt ngồi dậy, sau đó chỉ phía bên trái, “Cùng mẹ ngủ.”

Cô bé lại vỗ một cái bên phải. “Cùng cha ngủ.”

“Ừ, cha đã biết.” Sở Luật để con gái ngủ ngon, anh ôm cánh tay mình, nửa tựa vào đầu giường, tầm mắt nhìn vào chỗ trống bên kia. “Nếu em không muốn con gái tỉnh dậy mà khóc thì em ngủ cùng con, cũng không phải lần đầu tiên, anh đã nói rồi, anh còn không có hứng thú đối với phụ nữ cứng rắn.”

Hai chân của Hạ Nhược Tâm vừa muốn đi, đứng ở nơi này như vậy.

Thực ra cô có thể đi, nhưng mà, cuối cùng lại không có, cô luyến tiếc con gái, căn phòng khách kia vắng vẻ trống không, thực ra cô cũng không muốn ở, như vậy đi, cô nơi này cũng chỉ có con gái, đến như là người đàn ông kia cô coi như không tồn tại là được.

Cô đi qua, kéo chăn ra nằm xuống, lại cầm lấy tay nho nhỏ mềm mại của con gái, nhắm mắt rất nhanh ngủ thiếp đi. Cô không biết người đàn ông kia vẫn mở một đôi mắt hắc ám không biểu cảm, chỉ là tia sáng bên trong đôi mắt anh sáng chói.

Đến khi Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, nơi này chỉ còn lại một mình cô, Tiểu Vũ Điểm cũng không thấy. Cô ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường.

Đã sắp chín giờ, cô vỗ vỗ chán mình, làm sao cô có thể ngủ như vậy. Tầm mắt của cô lại dời trở về, phát hiện ở bên giường đặt một bộ quần áo, là mới, nhãn hiệu của quần áo vẫn còn.

Đây xem như là điều bất ngờ sao?

Mà cô nhớ tới bộ quần áo ngày hôm qua của mình, quả thật là không thể mặc, ngày hôm qua khi cô rửa bát đĩa, quần áo bị bẩn, còn chưa giặt, mà cô cũng sẽ không có làm ra vẻ, cố tình không mặc quần áo Sở Luật chuẩn bị.

Bởi vì cô sẽ không mặc một bộ áo ngủ đi loạn trong phòng khách.

Cô cầm quần áo đi vào trong phòng cho khách mà cô đã ở, thay bộ quần áo mới, cô không lo lắng số đo, nếu Sở Luật dám mua, cô nhất định có thể mặc, cô chỉ có gầy, lại không có béo lúc nào, Cao Dật nói, đó là một người thể chât có vấn đề.

Đợi đến khi cô xuất hiện, Sở Luật vẫn đang ngồi trên sô pha, ánh mắt của anh vô cùng trầm tĩnh, tóc cũng không có tạo mẫu gì nhưng lại vẫn có nếp. Hôm nay anh mặc một bộ quần áo xám nhạt, một chiếc quần tây màu xám, lúc này đang ngồi ở nơi đó, không nói lời nào, cũng chưa hề đụng đến, đến là lộ ra vô cùng trầm tư. Nhưng mà, đằng sau những tâm tư, nói khó nghe một chút, là mặt người dạ thú.

“Hôm nay anh không phải làm việc sao?” Cô ngồi xuống, đến là ngoài ý muốn, hôm nay Sở Luật còn đang ở nhà, cô còn muốn đợi cho anh đi làmi, con gái là của mình cô, cũng không có ai cùng cô chia con gái.

“Lục tiểu thư, cô có phải hay không quên rồi hả?” Sở Luật đưa tay đặt báo chí ở bàn trà, hô gọi cô một tiếng Lục tiểu thư, mà anh quay mặt, bị bên ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào một tầng lá vàng màu sắc, đến làm cho anh giống như một thần thoại cổ đại Chiến Thần Hi Lạp, rõ ràng khuôn mặt cũng có chút hoảng hốt.

Hạ Nhược Tâm có chút giật mình, sau đó rất nhanh cô phản ứng lại, anh vừa rồi nói cái gì, cô quên cái gì rồi.

“Hôm nay là chủ nhật, Lục tiểu thư.” Sở Luật lại cầm lấy báo chí lật xem. “Nếu em đói bụng, ở trong bếp có đồ ăn, nhưng mà em cần tự mình chuẩn bị.”

“Cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, lại cái cảm giác không nói gì xấu hổ này, cô còn phát hiện chính mình vậy mà nói một câu cũng không lại người đàn ông này, thực ra cũng không phải nói không lại, chỉ là, bây giờ người đàn ông này nói những câu có lý khiến cô không thể phản bác.

Cô cũng sẽ không ngu xuẩn đấu khẩu với anh, chỉ có thể nói, gen của Sở gia rõ ràng là khi dễ người, trừ phi cô lại để ý, trừ phi người đàn ông này trong lòng thiệt thòi, nếu không thì cô nói không lại anh.

Ở trong phòng bếp, quả nhiên có làm đồ ăn ngon, cô đặt nhiệt ở lò vi sóng một lúc, ngủ một đêm, thực sự là cô vô cùng đói. Cô nhẹ nhàng thở một hơi, cô đem tất cả dồ ăn đều cho vào lò vi sóng, sau khi nhiệt độ tốt, cô mới bưng ra, đặt ở bàn bắt đầu một miếng lại một miếng ăn.

“Tiểu Vũ Điểm đâu?” Cô buông đũa xuống, hỏi Sở Luật.

“Ở trong phòng vũ đạo luyện múa, thực sự bé không cho người khác xem.” Sở Luật lại lật qua một tờ báo chí. “Đương nhiên em có thểxem trộm.”

Hạ Nhược Tâm ăn cơm không nhanh không chậm, cô cũng không gấp, ăn cơm xong, lại cũng có thể muốn đi nhìn lén bé.

Không biết, Sở Luật có thể hay không để cho cô đi.

Tuy cô là mẹ Tiểu Vũ Điểm, nhưng mà cô cũng không có quên, hiện tại cô từ trong ra ngoài, theo hộ khẩu đến chứng minh thư, đều là Lục Tiêu Họa, mà quyền giám hộ Tiểu Vũ Điểm, toàn bộ đều ở Sở Luật, tuy nói thực ra Tiểu Vũ Điểm không cùng quốc tịch với anh, nhưng mà, hiện tại người giám hộ của Tiểu Vũ Điểm là Sở Luật, điểm này cô có thể khẳng định.

Thân phận cô cũng không có, nếu Sở Luật không cho cô gặp con gái, có một nghìn loại lý do, đều có thể đem cô từ chối ngoài cửa, nhưng mà anh không có, cô đã vô cùng cảm kích rồi.

Ăn cơm xong, cô đem bát đĩa đều rửa sạch mới đi ra ngoài. Sở Luật đứng lên, một bàn tay vẫn bỏ trong túi áo khí thế vẫn không giảm chút nào.

“Đi thôi, anh đưa em đi nhìn trộm bé.”

Bước chân của Sở Luật dừng lại, lại là chờ cô.

Hạ Nhược Tâm hai mắt vui vẻ, vội vàng chạy tới đi theo, cũng là đi theo sau người Sở Luật.

“Nhược Tâm…” Đột nhiên, Sở Luật gọi tên của cô, giọng nói có chút khác bình thường, giống như thở dài, hình như cũng có chút chịu đựng.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên dừng lại, hai mắt trợn to, có hiện lên một chút sợ hãi.

“Em đang sợ anh?” Sở Luật xoay người qua, trong một đôi mắt màu đen, hiện lên quét xuống phức tạp.

Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nhược Tâm hơi di chuyển, cô cúi đầu, chỉ là nhìn mũi chân của mình, cô không nói lời nào, cũng không thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.