Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 259: Chương 259: Anh sẽ cứu sao?




Edit: Nấm

Gương mặt của Hạ Nhược Tâm vô cùng hèn mọn khi phải nhặt đống tiền trên mặt đất, dưới ánh mắt thờ ơ của Sở Luật, cô cẩn thận đặt số tiền vào bên trong áo của mình, mặt không trắng không còn một tia máu, dường như ngay cả xương gò má cũng đang nhô ra, cô đã gầy đến không thể gầy thêm nữa.

“Nghe nói, cô muốn đi cứu một cô bé, phải không?”

Cô đứng, mà anh ngồi, anh giống như đế vương, còn cô là nô lệ thấp kém, ngay cả nô lệ cô cũng không bằng, cô chỉ là một gái bao mà thôi.

“Tin tức lan truyền thật nhanh, như thế nào, mấy người làm nghề này đều biết rõ?” Sở Luật lười biếng dựa lưng vào giường, trên người lơ đãng tỏa ra nét lạnh lùng, không ngờ động tác của bọn họ đúng là rất nhanh, dự đoán hành động này của anh, sẽ làm cổ phần Sở thị lại tăng một phần trăm.

“Anh sẽ cứu con bé, phải không? Nghe nói đứa bé kia mới chỉ có ba tuổi.” Hạ Nhược Tâm cúi đầu, ngón tay nắm chặt vào nhau, cẩn thận hỏi, cô sợ, cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ không đi cứu Tiểu Vũ Điểm, mặc dù bác sĩ đã không ngừng đảm bảo với cô, anh đã đồng ý rồi, nhưng cô vẫn rất lo lắng, vẫn sợ hãi, cô chỉ có một cô con gái, cô sợ, cô sợ, cơ hội duy nhất này lại gặp phải rủi ro nào.

“Hình như chuyện này không liên quan đến cô?” Sở Luật lạnh ùng cong khóe môi một chút, “Nếu, đứa bé kia thật sự có quan hệ với cô, tôi sẽ không đi cứu, chỉ cần có liên quan đến loại người như cô, đều là bẩn” Anh giống như vô tình nói, một chút giả dối, một chút thành thật, không ai có thể đoán.

Hạ Nhược Tâm đột nhiên hoảng sợ một chút, cô vội vàng lắc đầu, “Sao có thể liên quan tới tôi? tôi chỉ thấy đứa bé kia rất đáng thương mà thôi.”

Cô xoay người, hơi ưỡn thẳng lưng, cả người có chút cứng ngắc, Tiểu Vũ Điểm của nàng đúng thật là rất đáng thương, ngay cả mẹ của con bé cũng không thể cho ai biết sự tồn tại của bé.

Nắm chặt tiền trong tay, cô dùng sức chạy đi, bên ngoài gió lạnh như dao cắt lên làn da cô, có chút đau đớn lạnh cóng.

Sở Luật ngồi dậy, đưa tay chạm vào cái hộp sắt trong ngực áo của mình, đôi mắt lại một lần nữa trở nên ảm đạm, vì sao, đây chính là điều anh muốn, khiến cho cô bị nhục nhã, mà rốt cuộc anh lại không cảm thấy vui vẻ nổi.

Anh nằm xuống, nhắm nghiền hai mắt, trong đầu vẫn cứ hiện lên cặp mắt mang đầy nước mắt kia, rõ ràng biết nó là giả, là giả bộ, nhưng anh vẫn cứ chết tiệt để ý đến nó, hơn nữa còn để ý đến tất cả mọi thứ.

Điện thoại đặt ở một bên vang lên, anh cầm lên, vừa thấy cái tên xuất hiện chính là Lý Mạn Ny, thì đáy mắt anh hiện lên một chút áy náy, hình như gần đây, anh đã quá mức hờ hững với cô rồi.

“Luật, anh đang ở đâu, anh rất bận sao?”

Giọng nói ngọt ngào của Lý Mạn Ny vang lên bên tai anh, không trách móc, cũng không nói câu oán giận, cô luôn quan tâm như vậy, cho nên mới khiến cho nhiều năm như vậy, nhưng Sở Luật vẫn rất cưng chiều và đau lòng cô, cũng rất yêu thương cô.

“Không có gì, gần đây anh hơi bận một chút, một lúc nữa anh sẽ trở về.”

Vẫn là giọng nói có chút lạnh lạnh lùng, tuy nhiên, cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Anh để điện thoại xuống, lại nằm xuống một lần nữa, đặt tay ở phía trước ngực mình, hơi nhắm lại đôi mắt đen luôn phức tạp, có lẽ anh và cô nên kết thúc, lâu như vậy rồi, đối với thân thể của cô, anh cũng nếm đủ rồi, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

Cũng không có cái gì làm người ta lưu luyến, huống chi lại là người phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng.

Chỉ là, tại sao? Trái tim của anh lại trống rỗng, có lẽ là, trái tim của anh đã không còn ở đây từ lâu rồi.

Anh không muốn suy nghĩ, càng không muốn truy cứu chuyện này nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.