“Bùa hộ mệnh...đây ư?” Hạ Dĩ Hiên đặt lên lá bùa trên cổ mình, ý anh là cái này sao? Bùa hộ mệnh cô đeo hai mươi mấy năm sao có thể là của anh được? Rõ ràng chính là...
“Trả lại cho tôi!” Sở Luật siết chặt nắm tay, không còn muốn nhiều lời với cô nữa. Anh chỉ muốn lấy lại bùa hộ mệnh của mình, đó là do mẹ anh tự tay đi cầu phúc cho anh, là thứ mà anh quý trọng nhất, anh muốn lấy lại đồng nghĩ với việc lấy lại tooàn bộ tình cảm anh dành cho cô,bao gồm cả những kỷ niệm là khi anh đích thân đeo tấm bùa này cho cô.
Từ nay về sau, trong cuộc sống của Sở Luật này Hạ Dĩ Hiên sẽ không còn tồn tại nữa.
Hạ Dĩ Hiên vội vàng tháo tấm bùa trên cổ xuống, đặt lên lòng bàn tay anh, trong lòng cô cũng có chút tiếc nuối, dù sao cô đã đeo nó hơn 20 năm, chưa bao giờ tháo xuống.
Cô cảm thấy cổ mình trống vắng, trong lòng mất mát, mắt cô lại rơm rớm nước.
Sở Luật nắm chặt tấm bùa trong tay, sau đó sải bước ra ngoài, nếu hôm nay anh không tới e rằng không biết đến bao giờ anh mới nhận ra Sở Luật anh cũng có ngày bị người ta coi như con khỉ mà đùa bỡn.
Anh tinh thông đoán biết tính toán lòng người, không ngờ có ngày anh lại bị người ta mưu hại như thế này.
“Luật, anh Luật...” Hạ Dĩ Hiên đặt tay lên cổ đột nhiên mở miệng.
“Cô còn có chuyện gì?” Sở Luật dừng bước, bàn tay vẫn còn căng cứng, đau đớn và tức giận tấm bùa được ấn sâu vào lòng bàn tay anh.
“Anh Luật, cái bùa đó thực sự là của anh sao?” Hạ Dĩ Hiên thận trọng hỏi, cô cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.
“Sao? Cô quên rồi?” Sở Luật cười lạnh nhìn cô, “Cái này...” Anh thả tấm bùa xuống nắm lấy sợi dây của nó, tấm bùa đung đưa qua lại, giống như đồng hồ bỏ túi thôi miên, người khác nhìn vào không khỏi có cảm giác quỷ dị.
Từng câu anh nói ra đều lạnh như băng.
“Hồi cô còn nhỏ, tôi đã tận tay đeo cái này lên cổ cô, tôi còn nói, tôi sẽ trở lại tìm cô, tôi đã thực hiện lời hứa, còn cô thì không.”
Hạ Dĩ Hiên liền ngây người, cả Thẩm Ý Quân cũng vậy, bà đột nhiên nhìn tay mình, khóc rống lên.
Sở Luật không hề để ý tới sự khác thường của Thẩm Ý Quân, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hạ Dĩ Hiên.
Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy nực cười, thật không thể tin nổi.
“Anh nói, thứ anh tìm kiếm đến tận bây giờ không phải là Hạ Dĩ Hiên, mà là tấm bùa đó đúng không?” Cô ngồi phịch xuống ghế salon, trong lòng có một loại cảm giác rất khó chịu, mặc dù cô không yêu Sở Luật, nhưng cô không hề muốn mình trở thành kẻ thay thế.