“Thế cô cho rằng là thế nào?” Sở Luật cười lạnh, “Sở Luật tôi muốn loại đàn bà nào chả có, nếu không vì tấm bùa này tôi đã không thèm liếc nhìn cô.” Cho tới bây giờ anh cũng chỉ vì lời hẹn ước hồi nhỏ với cô bé đó thôi, cho dù lớn lên cô có trở thành người như thế nào, cao thấp, mập hay xấu xí cũng không sao cả, anh đều chấp nhận, nếu không phải nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, cô chính là lựa chọn cả đời này của anh.
Hạ Minh Chính vẫn đang không hiểu bọn họ đang nói gì, hóa ra, Sở Luật và Dĩ Hiên từ nhỏ đã quen nhau, nhưng sao ông chưa bao giờ thấy Dĩ Hiên nhắc tới?
Hay là... ông đột nhiên trợn mắt, quay đầu nhìn Thẩm Ý Quân vừa khóc rống lên, lẽ nào...
“Thật xin lỗi, anh Luật... em..” Hạ Dĩ Hiên đứng lên, cô có chút luống cuống, lời nói cũng không thể mạch lạc, cô không biết, thực sự không biết đằng sau tấm bùa đó là cả một câu chuyện như vậy.
“Anh Luật, thực ra thì...” Cô không biết phải nói ra thế nào, dường như chuyện này so với việc cô biến mất 4 năm qua còn khó chấp nhận hơn, cô đang do dự, trong lòng cô không muốn trở thành thế thân của một người khác, Hạ Dĩ Hiên cô vĩnh viễn không muốn là kẻ thay thế, đó là một sự sỉ nhục với cô.
Cô nhắm mắt lại, cắn răng nói.
“Anh Luật, thực ra tấm bùa đó không phải là của em.” Rốt cuộc cô cũng nói ra được, nhưng đột nhiên một luồng gió phả vào mắt cô, cổ của cô liền bị bóp chặt.
Cô sợ hãi mở mắt, không thể tin nổi, Sở Luật, người mà trước nay vẫn luôn cưng chiều cô lúc này đang muốn bóp chết cô.
“Anh Luật... anh Luật buông tay...buông tay ra...”
Cô không ngừng vỗ vào bàn tay anh, Hạ Minh Chính và Cheryl cũng bị bất ngờ, vội vàng xông tới, sắc mặt Sở Luật lúc này vô cùng kinh khủng.
“Không phải cô thì là ai? Là ai? Mau nói cho tôi.” Anh gằn từng chữ một, gương mặt dữ tợn, cô không phải là cô bé ngày đó, thì là ai, là ai mới được?
Lúc này Thẩm Ý Quân đứng lên, bà đi về phía Sở Luật, cầm lấy tâm bùa trong tay anh, hai mắt trở nên đờ đẫn vô thần.
“Cái này là của Tâm Tâm, đều là bác không tốt, là do bác đã tháo nó từ trên cổ con bé, khi đó, bác chỉ muốn cho Dĩ Hiên tất cả, mà quên mất rằng Tâm Tâm mới là con gái ruột của bác.”
“Chính bác đã hủy hoại cuộc đời nó.”
“Là bác.”
“Chính là bác.”
“Nếu không phải vì bác, bây giờ con bé chắc chắn rất hạnh phúc, Tâm Tâm yêu cháu như vậy, nếu ban đầu bác không lấy đi tấm bùa này, như vậy người cháu tìm chính là Tâm Tâm, hai đứa hẳn sẽ rất hạnh phúc mới đúng.”
Bà cứ tự nói lẩm bẩm một mình, Sở Luật đột nhiên buông tay ra, Hạ Dĩ Hiên vội vàng nhào vào lòng Cheryl, cơ thể yếu ớt như cành liễu, không dám nhìn Sở Luật một lần nữa.
“Bác nói, tấm bùa này là của Hạ Nhược Tâm?” Sở Luật không thể tin nổi hỏi lại, anh cũng không hề ý thức được rằng chính anh đang hỏi câu này.
“Đúng, là bác đã sai, khi đó con bé cầu xin bác, con bé không cần búp bê, chỉ cần tấm bùa thôi, nhưng là bác vẫn kiên quyết tháo nó xuống, mà quên mất rằng, khi đó con bé mới có 4 tuổi.”
“Là bác có lỗi với con bé, ôi con gái tôi, tại sao tôi không chết đi, tôi mà là con người hay sao?” Nói đến đây, Thẩm Ý Quân đột nhiên tự giáng cho mình một cái bạt tai, âm thanh vang dội khiến Hạ Minh Chính không khỏi khiếp sợ.
“Ý Quân bà làm gì vậy?” Ông nắm chặt tay Thẩm Ý Quân, chỉ sợ bà lại tự làm tổn thương mình, đó là gương mặt của bà, bà thực sự không thấy đau sao? Hay trong tim bà còn đau đớn hơn cả vết thương trên mặt.