Tàn Hồn

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG HAI MƯƠI BỐN.

.

.

Ba người ăn cơm tối qua loa rồi vào phòng mình nghỉ ngơi, đương nhiên để an toàn Thanh Y tự động cùng Lăng Nguyệt Vụ chung một phòng, tiểu chủ nhân của bọn họ quan trọng hơn.

Nửa đêm, Lăng Nguyệt Vụ mở mắt nhìn chằm chằm màn trướng có chút cũ kĩ, mỗi ngày trôi qua đều như vậy, cũng không biết còn điều gì thú vị nữa hay không, dù sao vẫn nghĩ rằng có một người ở bên cạnh sẽ không cô độc như vậy, mỗi lần Lăng Sương Nhược rời khỏi hắn, trong lòng hắn dường như trở nên rối loạn, thế nhưng hắn vốn không hề biết điều này có ý nghĩa gì.

Thanh Y cho rằng Nguyệt Vụ đang ngủ, lặng lẽ rời khỏi gian phòng, không biết đi nơi nào, Lăng Nguyệt Vụ cũng nghe thấy phòng sát vách bên cạnh có người mở rộng cửa âm thầm đi ra, có thể là Chung Ly cùng Thanh Y hẹn nhau đàm sự, có một số việc không thể thảo luận trước mặt tiểu hài tử, huống chi là với Lăng Nguyệt Vụ luôn làm cho người ta không phát giác được đang có tâm tình gì.

Bọn họ rời đi làm cho Lăng Nguyệt Vụ có một chút không gian tự do.

Chỉ là hình như lão thiên gia không muốn buông tha hắn. không muốn cho hắn nghĩ ngơi, bên tai luôn không nghe thấy chuyện tốt, cách tường tựa hồ có người trò chuyện. Kỳ thực Lăng Nguyệt Vụ có thể không nghe, hắn có công lực khống chế, chỉ là đêm thực sự yên tĩnh, nghe một chút cũng không trở ngại gì.

“Giang hồ qua hai ngày nữa sẽ có trò hay để xem.” Một nam tử hưng phấn nói.

Một thanh âm trầm thấp khác đề cập “Có trò hay gì xem?”

” Ngươi còn không biết? Nhật hồng giáo giáo chủ giang hồ ai gặp cũng sợ bị người tại Liễu gia bảo bắt giữ, vừa lúc Lăng Lạc cung chủ cũng ở đó. nghe nói có người ở nơi nào trông thấy bọn họ tình ý miên miên như tình nhân, không ngờ Lăng Sương Nhược đã ba mươi tuổi còn có thể làm cho Đồng Phượng ngày ngày nhớ mãi không quên, chuyện tình của họ trong chốn giang hồ nhiều lắm nha.”

“Chuyện khác ta biết, thế nhưng chuyện ngươi nói hiện tại ta không rõ lắm, ngươi nói rõ chút được không?”

“Gấp cái gì, lần này cả hai người đều bị nhốt tại thiên lao của Liễu gia bảo, bị xích kim cương khoá lại muốn ra cũng ra không được, hai ngày sau không phải võ lâm đại hội mỗi năm một lần sao, đến lúc đó bọn họ chắc chắn bị trói lên đài, nhưng không biết Liễu gia bảo dùng chiêu thuật gì bắt sống bọn họ, lại còn bắt một đôi thông ***, ngẫm lại, hai mỹ nhân này đều bị bắt, đến lúc đó chúng ta đến nhìn có thể mở rộng tầm mắt, hắc hắc.”

“Ít lộ ra cái mặt buồn nôn đó đi, bọn họ đều là nam nhân, muốn háo sắc cũng là bọn họ háo sắc trước, chừng nào đến phiên chúng ta, nhưng chuyện họ bị bắt dù sao cũng là chuyện mới mẻ, mưa gió trên giang hồ do bọn họ tạo ra cũng không ít.”

“Chính ngươi cũng thừa nhận quan hệ của bọn họ, vài năm trước Đồng Phượng cũng luôn miệng nói muốn đem Lăng Sương Nhược lấy về nhà, đáng tiếc đến bây giờ cũng chỉ như một con bướm bay quanh bông hoa, kết cục ta thấy Nhật Hồng giáo cũng sẽ không tồn tại bao lâu.”

“Ngươi quản chuyện người khác nhiều như vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng, người của Nhật Hồng giáo ở khắp nơi, ngay cả hoàng thượng cũng phải kính nể bọn họ ba phần.”

“Vậy có lẽ hoàng đế không có bản lĩnh, có bản lĩnh hắn cớ gì phải sợ, còn nhân từ mà nói là không hỏi tới chuyện của giang hồ, không phải là không có can đảm sao.”

“Được rồi, ngày mai chúng ta nói tiếp, thời gian cũng không sớm, muốn tới Liễu gia bảo trong vòng hai ngày không phải là chuyện dễ, với cước trình của chúng ta tối đa cũng phải hai ngày.”

“Này cũng phải, ngủ, ngủ, nói thêm gì đi nữa ta sẽ biến thành bà tám nhiều chuyện.”

Bàn tay gối lên đầu Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi buông ra, ngồi dậy xếp lại quần áo và đồ dùng hàng ngày, nếu có Sương ở đây hắn sẽ không tự mình mặc y phục, vì sao khi bọn họ nói đến quan hệ của Sương cùng Đồng Phượng, tâm của hắn không khỏi trở nên co rút đau đớn.

Mặc quần áo, tất rồi mặc giày, nhẹ vỗ vỗ đại bạch hổ trên mặt đất, bọn họ rất làm người khác chú ý. “Địch nhi, đến Liễu gia bảo.”

Về phần Thanh y cùng Chung Ly, bọn họ nếu không nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ, ngày mai có thể gấp đến chết.

Lăng Nguyệt Vụ cũng không phải thật lạnh lùng như vậy, ở trên bàn để lại vài chữ có thể biểu đạt lại ý của hắn cho hai người, cũng là tác phong nhất quán của hắn.

Đi thôi.

Vị trí của Liễu gia bảo hắn đương nhiên biết, đã từng ở trong phòng Sương xem qua địa đồ.

Trong đêm tối, một bạch y thiếu niên cùng một bạch hổ không ngừng xuyên qua rừng cây, gió đêm lạnh lẽo tập kích trên gương mặt nhỏ nhắn, tay áo tại không trung phiêu khởi, tựa như tiên lại tựa như yêu.

Một đường đi thật nhanh, một đường thật thuận lợi, một đường không hề phong ba, ngoại trừ trên đường người lớn cùng tiểu hài tử bị Địch nhi hù doạ, còn có một vài người tưởng rằng mình đang nằm mộng.

Biết đâu sau đó không lâu giang hồ lại có thêm một kỳ nhân, bạch hổ thiếu niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.