CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM.
.
.
Tầng tầng gió hạ từ trong núi thổi tới, Lăng Nguyệt Vụ quan sát mảnh đất dưới chân, sau đó ngồi xổm xuống sờ sờ bộ lông mềm mại của Địch nhi, rút lại tay và hít sâu một hơi, kỳ thực chính xác mà nói hắn đang vận khí, đôi mắt đẹp nhìn như không hề có chút dao động mơ hồ hàm chứa lo lắng, chỉ là hắn không phát hiện trong mắt có chút tình cảm lo lắng mà thôi.
Gió nhẹ mang theo mát mẻ khinh phiêu vạt áo, tinh tế trong gió bay lượn, phiêu mà bất loạn, một người nhãn thần đạm nhiên đem bạch hổ để lại trong núi, hắn đương nhiên không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, vượt qua một gốc cây đại thụ cao ngất xuống núi, hắn đã ở chỗ này một buổi tối, thời gian cũng nên tới rồi, đoàn người dưới chân núi tụ tập cũng càng ngày càng nhiều, ‘chuyện hay’ theo như lời nói của bọn họ tựa hồ đã bắt đầu.
Thân hình Lăng Nguyệt Vụ ẩn hiện nhanh đến mắt thường hầu như thấy không rõ, không cần bao lâu thời gian hắn đã đến trận võ khổng lồ của Liễu gia bảo, trốn ở trên cây đại thụ cách nơi này rất xa, dự định im lặng xem kỳ biến.
Xa xa nhìn thấy một loạt ghế ngồi được xếp chỉnh tề dưới lôi đài, người Liễu gia bảo đi lại không ngớt, người tới Liễu gia bảo cũng càng ngày càng nhiều, thanh âm cũng càng ngày càng vang dội, Lăng Nguyệt Vụ không khỏi mặt nhăn mày nhíu, hắn vốn rất ghét chỗ ầm ĩ, không ngờ tới những người này tranh cãi còn ồn ào hơn tưởng tượng của hắn, đây là cái mà người trong giang hồ gọi là không câu nệ tiểu tiết, như vậy vì sao còn muốn đem chuyện của Nhật Hồng giáo để lên người Lăng Sương Nhược. Dù cho bởi vì Đồng Phượng dây dưa Sương, nhưng vì sao Sương ba lần bốn lượt để cho hắn dây dưa mà không tìm cách thoát đi, Sương vốn có năng lực thoát khỏi.
Giương mắt lần thứ hai nhìn xuống phía dưới, đã có rất nhiều người ngồi xuống, mà trên đài cũng có thêm một nam nhân khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, nam nhân hình thức chắp tay thi lễ nói, Lăng Nguyệt Vụ căn bản sẽ không đem năng lực thính viễn [*] để ở những chuyện nhàm chán như thế này.
Tựa ở trên thân cây Lăng Nguyệt Vụ tinh tế quan sát đến động tĩnh xung quanh, bên trái có mười người phòng thủ, bên phải cũng có mười người, canh giữ của Liễu gia bảo cũng thật chặt chẽ, rõ ràng có thể quản lý được nơi có thể gây rối ở trước mặt.
Lẽ nào nói…
Vừa lúc Lăng Nguyệt Vụ muốn nhảy đến một thân cây khác để quan sát, giấu ở phía sau lá cây rậm rạp Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy Thanh Y cùng với Chung Ly, đón họ là mấy người có gương mặt xa lạ, đại khái đều là thủ hạ của Sương.
Xem ra hắn đoán không sai, Sương nhất định là bị giấu ở gần đây, nhưng cũng có khả năng đây là một cái bẫy.
Thủ vệ canh gác rõ ràng như vậy, ai cũng đều biết đây nhất định là nơi trọng yếu, nếu như quả thật có người quan trọng được giấu ở chỗ này như vậy bảo chủ Liễu gia bảo nhất định sẽ luôn luôn đem tầm mắt hướng về phía bên này, từ khi võ lâm đại hội bắt đầu từ nửa canh giờ đến nay vẫn chưa nhìn thấy hắn có động tĩnh khác.
Theo quan sát của Lăng Nguyệt Vụ, xung quanh đây căn bản không có chỗ ẩn thân, tối đa ngay cả tầng ngầm, bằng kinh nghiệm lâu năm của hắn, tầng hầm, đường ngầm, tất cả những gì liên quan đến ngầm hắn làm sao không rõ, hắn khi làm sát thủ không hề vô ích.
Mượn dương quang chói mắt, Lăng Nguyệt Vụ dùng khinh công nhảy tới biển người, đương nhiên trước đó hắn đã tìm đúng vị trí, thân thể hắn nhỏ bé giấu trong đám người hiển nhiên sẽ không bị phát hiện, còn nếu như bị thấy cũng chỉ có thể coi như tiểu hài tử trong trấn muốn tới xem náo nhiệt.
Một lần nữa nhìn về phía ba người ngồi ở trên lôi đài nhìn lôi đài tranh đấu, lần nữa xem Liễu gia bảo bảo chủ ngồi ở bên người bọn hắn, khoé miệng Lăng Nguyệt Vụ nổi lên một mạt lãnh ý.
Cuối cùng cũng đã nghiệm chứng được câu nói kia, , nơi nguy hiểm nhất là nơi ẩn thân tốt nhất, hiện tại những lời này cùng người dùng giống nhau như đúc.
“Còn có vị anh hùng nào muốn lên khiêu chiến?”
Một vị lão nhân nhỏ gầy giữ lấy hai chòm râu chữ bát [ 八] lộ ra một tia cười gian, trường trúc côn nhiễm vàng trên tay hắn đảo lộn vài vòng, đón lấy quải trượng trên mặt đất, trong mắt biểu lộ khinh thường với những người phía dưới, kỳ thực đã có rất nhiều người bị hắn đánh ngã xuống đất phát sinh thống khổ, người bị đánh nặng một chút đã bị người khác dùng giá đem đi xuống dưới trị liệu.
“Ta đến.”
Một vị nam nhân trẻ tuổi quần áo lam nhạt cầm trong tay trường kiếm bay tới trước mặt lão nhân râu mép, “Tiểu tử, lông còn chưa mọc dài đã muốn đi tìm cái chết, cũng không nhìn thấy sự lợi hại của Côn lão đầu ta?”
Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi y phục lam nhạt đạm nhiên cười, không chút nào sợ hãi sự uy hiếp buồn chán của lão nhân, nếu như hiện tại so sánh về khí thế ắt hẳn phần sau sẽ tiếp tục kéo dài, Lăng Nguyệt Vụ có chút thưởng thức ý nghĩ của nam tử trẻ tuổi này, chí ít hắn không cảm thấy vị nam tử kia dáng dấp hèn mọn như lão nhân râu mép, còn có thể coi là người.
Có lẽ những người mà hắn đối mặt đều thuộc về dạng tuấn mỹ, ngược lại có chút miễn dịch đối với tiếp xúc của cổ nhân, lại quay đầu nhìn về bốn vị nam nhân đang quan sát trận đấu trên lôi đài, Lăng Nguyệt Vụ có một số việc vẫn còn chưa hiểu.
Nam tử trẻ tuổi cùng lão nhân bắt đầu tranh đấu, chiêu thức đa dạng, ngươi tới ta đi, nhất côn nhất kiếm làm cho thấy hoa cả mắt, trận này đánh tới nửa canh giờ, kết cục là lão nhân ngực chứa tức giận bại trận, xung quanh có người nói, “Người thanh niên này là đại công tử Lâm Văn Sanh vừa mới quay về Phong Nguyệt sơn trang, không ngờ lên núi bái sư học nghệ vài năm liền có dáng dấp như vậy, xem ra hiện tại hậu sinh khả uý.”
“Ngươi có biết hắn bái người nào làm môn đệ không?”
Hai người nam nhân thân hình cao lớn ôm kiếm của mình đứng đằng trước Lăng Nguyệt Vụ, nói đến nước miếng bay tứ tung, dáng dấp của bọn họ xem ra cũng tạm được, nhưng chỉ có thể nói chứ không có khả năng đánh ở lôi đài.
Vị bên trái lắc đầu, “Việc này ta vẫn không biết, chỉ biết là tiểu tử này mới vừa xuất sơn, sư phụ chắc chắc là một nhân vật vang dội trước kia, bằng không chỉ mới năm năm làm sao có thân thủ bực này, chúng ta luyện tập vài chục năm cũng không thể xem là đối thủ của hắn.”
“Trâu nghé mới sinh không sợ hổ ngươi không biết sao, hài tử này còn phải luyện nhiều, nói kinh nghiệm chắc chắn không nhiều bằng chúng ta, ngươi nói đúng không?”
Lăng Nguyệt Vụ kỳ thực rất không muốn nghe lời đối thoại buồn chán này, hắn tại sao nơi nào không đứng lại đứng ở đây, nhìn Lâm Văn Sanh sử dụng chiêu thức thành thạo tới trình độ như vậy căn bản không giống như mới luyện năm năm, nhìn cách ứng phó của hắn như cá gặp nước, chứng mình rằng hắn cũng trải qua rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, hai nam nhân này thực sự là … người thường.
Khi Lâm Văn Sanh bình tĩnh đứng trên lôi đài khoé miệng nổi lên một mạt tiếu ý, hướng về phía lão nhân bị hắn đánh rơi khỏi lôi đài chắp tay nói câu đa tạ sau đó tiếp tục ứng phó với võ sĩ khiêu chiến.
Vài người nối liền nhau lên đây đều bị hắn đơn giản đánh hạ, cuối cùng một hoàng y nữ nhân xuất hiện, nói nàng là hoàng nữ nhân kỳ thực cũng không quá đáng, sắc mặt phát vàng, y phục màu vàng, nói thì hàm răng cũng vàng, ngay cả roi trên đai lưng cũng vàng.
“Yêu, tiểu hoả trẻ tuổi này, ngươi là con trai của Lâm Mộ?”
“Chính là tại hạ.” Lâm Văn Sanh cười nói.
Nữ nhân triển lộ ra một ngụm răng vàng, mỉm cười rất ôn nhu “Vậy cùng tỷ tỷ về nhà, cho tỷ tỷ hảo hảo chăm sóc ngươi, ôm ngươi ngày ngày thoải mái đêm đêm sảng khoái được không?”
Vị tỷ tỷ này, đại khái cũng đã bốn mươi tuổi?
Lâm Văn Sanh lần thứ hai mỉm cười tao nhã, “Cảm tạ hoàng tỷ tỷ coi trọng, đáng tiếc ta đã có người vừa ý, ý tốt của hoàng tỷ tỷ tại hạ xin lĩnh tấm lòng.”
Ngay cả tên cũng họ Hoàng, gương mặt Lăng Nguyệt Vụ dường như hơi gục xuống, thế giới giang hồ này người bình thường quả thật khó lý giải.
Nữ nhân lần thứ hai giương răng cười ha hả, cười khuynh thành, tái cười khuynh quốc biết đâu từ cái dáng tươi cười này mà ra, nhiều người dưới đài đã bắt đầu đem mắt nhắm lại, không muốn nhìn răng vàng của nữ nhân kia.
Bọn họ nói một chút gì nữa thì nữ nhân rút roi da màu vàng quất tới trên mặt Lâm Văn Sanh, “Ta ghét nhất là mấy tên mặt trắng, xem chiêu!”
Lâm Văn Sanh hoãn lại tiếu ý trên gương mặt nghiêm túc cùng nữ nhân giao đấu, Lăng Nguyệt Vụ sớm đã dưỡng thành lắng tai tựa hồ nghe thấy nơi nào đó truyền đến thanh âm cành cây bị gãy, hơi quay đầu nhìn về phía bên phải nơi truyền đến thanh âm, một nữ hài tuổi còn trẻ nghiến răng nghiến lợi nhìn phía lôi đài, mà cành cây trong tay đã bị nàng hung hăng bẻ thành bốn đoạn.
Gương mặt có chút quen thuộc, tựa hồ ở nơi nào gặp qua, nữ hài lấy giác quan thứ sáu trời sinh cho nữ nhân, hình như phát hiện có người nhìn nàng, chuyển hướng về phía Lăng Nguyệt Vụ, vừa lúc làm cho Lăng Nguyệt Vụ thấy rõ khuôn mặt, thảo nào quen thuộc như thế, thì ra là đại nữ nhi của Sương, Lăng Thu Nhi.
Sương có một lần nói với hắn muốn đem Lăng Thu Nhi đưa đến nơi nào tập võ, Lăng Nguyệt Vụ đang suy nghĩ, có thể nào nàng cùng với Lâm Văn Sanh là sư huynh muội đồng môn? Bọn họ năm năm trước đính ước, hiện tại chính xác là hôn phu hôn thê của nhau, đại khái trong năm nay sẽ thành hôn, có thể xem là dựa thế.
Lâm Tiên từng nói với hắn, nữ hài thời cổ đại đều kết hôn rất sớm, Lâm Tiên rất hối hận không có sinh sống ở cổ đại, cũng rất hối hận không trở thành nữ nhân, lúc đó ánh mắt Lâm Tiên nhìn hắn rất kỳ quái, hắn không thể nói đó là loại cảm giác gì, khi hắn hỏi Lâm Tiên vì sao dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đó nhìn hắn, Lâm Tiên chỉ cười không trả lời, sau đó hắn phát hiện khi hắn đang ôn tập võ thuật cũng là lúc Lâm Tiên dùng cái kiểu nhìn quái dị này nhìn hắn chằm chằm, Lâm Tiên cũng thuận tiện đem y phục đưa cho hắn thay.
Lâm Tiên luôn luôn trong lúc hắn thay y phục nhìn chằm chằm hắn rồi ngây ngốc thì thầm tự nói, Lâm Tiên cho rằng hắn không nghe được, thế nhưng mỗi lần như vậy hắn đều nghe thực rõ ràng.
Nếu như ngươi là nữ ta sẽ lấy ngươi, nếu như ta là nữ ta sẽ gả cho ngươi, nếu như vậy thật tốt, ngươi cũng sẽ không phải là bảo vệ của ta, mà là ta, vĩnh viễn là người yêu, vĩnh viễn hạnh phúc, vĩnh viễn bầu bạn bên nhau…
Một nam một nữ có thể hạnh phúc vĩnh viễn, một nam một nữ có thể vĩnh viễn trở thành tình nhân hay sao?
Hắn không hiểu, cũng sẽ không đi hỏi ai, hắn không cần tình, cũng không cần vĩnh viễn gì đó, thân thể của hắn là thứ vĩnh viễn mà hắn có, điều kia vĩnh viễn hắn cũng không hiểu được.
Trong lúc không phát giác một ngày một đêm rất nhanh trôi qua, tất cả mọi người nhìn thấy mùi ngon đến nước miếng chảy dài, cũng bình luận đến rõ ràng, là thật hay giả chỉ có bọn họ mới có thể biết được, Lăng Nguyệt Vụ cũng đứng ở tại chỗ một ngày đêm, luôn luôn đem đầu nhìn về chỗ cao lầu kia.
Võ lâm đại hội này có thể ngắn chút không, vẫn phải đánh tới ngày thứ hai, Lâm Văn Sanh không biết lúc nào bị người đánh hạ, trên mặt đen thùi mang theo nụ cười hì hì trở về bên người Lăng Thu Nhi, chỉ tiếc không chiếm được yêu thương luyến tiếc của mỹ nhân trái lại bị người nói câu ‘’Vô dụng”, cũng không biết là thực tâm hay cố ý, việc này có lẽ là bí mật của tình nhân, mà Lăng Nguyệt Vụ tự nhận là mãi mãi cũng sẽ không hiểu.
Không biết là ai lớn tiếng nói, làm cho tất cả nhất thời an tĩnh lại, người tranh đấu cũng phải tạm hoãn nghỉ ngơi.
“Chúng ta vì chặt đầu Đồng Phượng mà đến, Liễu trang chủ vì sao còn không cho chúng ta thấy thân ảnh của bọn họ?”
Đường nhìn của mọi người toàn bộ đều tập trung tại vài người ngồi trên cao lầu.
Lăng Nguyệt Vụ cũng đem đầu chuyển tới, lúc này nhìn thấy không phải là bốn nam nhân nữa, mà là sáu nam nhân.
Hai nam nhân đằng sau bốn người kia, trong đó có một thân ảnh mà hắn vô luận như thế nào cũng quên không được, thân thể nhỏ gầy hơi kích động.
Sương, là ngươi?
[*] : Năng lực nghe được từ xa.