Tàn Hồn

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG NĂM MƯƠI TÁM.

.

.

Nhiều năm sau trở lại Lăng Lạc cung.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, ôm chặt đầu gối, ánh trăng đẹp cỡ nào cũng không làm hắn cảm thấy hăng hái, có thể đêm nay có một chút cảm giác, tuy rằng vẫn còn thiếu một chút.

Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy hắn.

Hương thơm bạc hà nhàn nhạt này, hắn đã sớm nghe thấy được, người kia tới gần không thể nghi ngờ là một trận gió thổi đi cô đơn của hắn.

Thổi đi phiền muộn, trong lòng tích đầy từng chút một hạnh phúc.

Nhớ không được, cũng không quan trọng, một màn tràn đầy máu tanh Sương không có mặt ở đó.

“Nghĩ điều gì, nửa đêm không ngủ được chạy đến đây đón gió, thân thể còn không tốt, ngươi là muốn ta thương tâm sao?”

Ở trong lòng Lăng Sương Nhược cọ cọ đến một vị trí thoải mái, Lăng Nguyệt Vụ lắc đầu, nhớ kỹ trước khi bọn họ ly biệt bầu trời cũng đầy sao.

“Nghĩ đến ngươi, nghĩ đến sáu năm…”

Trái tim một trận chua xót khổ sở, đem Lăng Nguyệt Vụ ôm chặt vào lòng, “Xin lỗi, ta sẽ nỗ lực nhớ lại, đã làm ngươi bị khổ.”

Gương mặt yêu mị đã trở nên thành thục, nhìn Lăng Sương Nhược khẽ mỉm cười, Lăng Sương Nhược ngẩn ra, Vụ nhi của hắn sau khi lớn lên, không chỉ khuynh thành, còn có thể khuynh quốc, hắn nên đem Vụ nhi giam vào trong nhà tự mình thưởng thức, buộc chặt lại cánh tay ôm lấy người trong lòng.

“Không được cười với những người khác.”

Học đã sáu năm, đương nhiên, chỉ có thể cười với Sương, chua xót trong đó cũng bỏ qua đi.

“Được.”

Hôn lên đôi môi của Lăng Nguyệt Vụ, ngẩng đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lăng Nguyệt Vụ kéo xuống cố sức hôn lên môi của hắn, không cho hắn rời khỏi nửa phần, thật vất vả mong đợi đến ngày hôm nay gặp lại, lần này, cho dù người trong thiên hạ đến ngăn cản hắn cũng sẽ không bỏ đi nữa.

“Vụ nhi…”

Thanh âm Lăng Sương Nhược bắt đầu khàn khàn, tiểu gia hỏa này đang câu dẫn hắn, ngọn lửa bắt đầu đốt cháy, lại càng không thể vãn hồi.

Trong lúc người nào đó muốn đưa tay vào trong áo của mỹ nhân, nụ cười mị hoặc nhân tâm tràn ra ở khóe miệng Lăng Nguyệt Vụ, ngón tay thon dài ngừng lại bước tiếp theo của Lăng Sương Nhược.

“Cùng ta đi, được không?”

Lăng Sương Nhược có chút không phản ứng được, xoay lại thân thể của người trong lòng, “Vụ nhi, ngươi không nói đùa?”

“Ta chán ghét người ở đây.”

Hắn không hận, có lẽ kiếp trước giết nhiều người lắm, hắn đi đến trước mặt Thần chết dạo một vòng rồi trở về, hắn nhận thức, nhưng không cam chịu số mệnh, loạn luân đương nhiên sẽ không được người khác tiếp thu.

“Ta không biết khi đó xảy ra chuyện gì, ta…”

“Ta sẽ không ở lại chỗ này.”

“Ta cũng muốn chuyển giao sự tình cho tốt, ngươi biết, tuy rằng ta cũng đã sớm muốn rời đi…” Chỉ là tìm không được lý do.

Lăng Nguyệt Vụ đứng lên nắm lấy tay Lăng Sương Nhược, hai mỹ nhân thân hình tương tự nhảy xuống mái nhà.

“Vụ nhi, nếu như ngươi đi, thương thế của ngươi…”

“Thương thế của ta, chậm rãi sẽ tốt.”

Hắn có lòng tin, hắn có thể xác định, ngày hôm qua, từ nơi của Thanh Y đã lấy được giải dược mà Lâm Tiên để lại, ngày hôm nay cũng gọi Phúc Nhị chuẩn bị mọi thứ cho tốt, rời đi.

Mọi thứ, đương nhiên là chỉ vật phẩm mà Lăng Sương Nhược cần mang theo.

“Suốt đêm?”

“Phải.”

Lăng Nguyệt Vụ ôm lấy tiểu bảo bối đang ngủ say ở trên giường, dùng một tấm thảm nhỏ dự bị bọc lại Lăng Nặc.

Không đợi Lăng Sương Nhược tự hỏi hoàn tất, Lăng Nguyệt Vụ đặt Lăng Nặc vào trong lòng hắn. “Đi.”

“Thế nhưng, ta còn chưa chuyển giao…”

“Ta đã giúp ngươi chuyển giao được rồi.”

Từ trong lòng rút ra một phong thư đặt ở trên bàn.

Lăng Sương Nhược có chút kinh ngạc, động tác của Vụ nhi cũng thật nhanh.

Xem ra, sau này tốt nhất đừng đắc tội Vụ nhi.

Lăng Nguyệt Vụ thổi đèn, đẩy Lăng Sương Nhược rời khỏi Lăng Lạc cung, bọn họ, sẽ không trở lại Lăng Lạc cung nữa.

Ngũ đại môn chủ cùng với Đồng Phượng có thể dùng Đạm Viên để chuẩn bị biến cố năm xưa, vì sao hắn không thể dùng vài năm nay để làm ra một biến cố khác.

Lăng Lạc cung trong một đêm mất đi Lăng Sương Nhược.

Về phần ai sẽ làm cung chủ, rắn mất đầu, là chuyện của bọn họ.

Mỹ sắc cùng vật thể lạnh như băng, đương nhiên, Lăng Sương Nhược sẽ chọn Lăng Nguyệt Vụ đẹp đến không giống người bình thường.

Phúc Nhị điều khiển xe ngựa hướng về nơi bọn họ ẩn cư —— tiểu Thiên Sơn.

“Sương… hối hận sao?”

Tựa ở trên vai Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thấp giọng hỏi.

Lăng Sương Nhược quay lại đưa cho hắn một nụ cười đạm nhiên, “Không, Vụ nhi, ta có bao giờ nói qua, ta rất yêu ngươi.”

“Ân, đã quên…”

Trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn đang chìm đắm trong giấc mộng, làn da của tiểu Nặc thật tốt, da của Sương cũng không kém.

“Hắn dường như rất giống ngươi.”

“Hắn? Tiểu Nặc…”

Cúi đầu nhìn tiểu Nặc ở trong lòng, là một tiểu hài tử rất khả ái.

Khóe miệng Lăng Nguyệt Vụ chứa đầy tiếu ý.

Có nên nói Nặc nhi là hài tử của hắn hay không?

Vấn đề này có lẽ để sau này lo lắng.

Có điều, một nhà ba người, tựa vào bên nhau như vậy.

Vừa ngọt ngào, lại hạnh phúc.

Khóe miệng tiếp tục nâng lên.

Chuyện quá khứ, liền quên đi, tương lai, còn rất dài.

“Vụ nhi, chúng ta cùng nhau du sơn ngoạn thủy.”

“Ân.”

“Cùng nhau nắm tay ngắm nhìn thiên hạ.”

Không có phản bội, không có ân hận, không có thương tâm.

“Vậy có thể ở đây trả lời ta một vấn đề hay không?”

“Ngươi là làm sao biết được Địch nhi cùng phu tử?”

Lăng Sương Nhược rất hiếu kỳ, Lăng Nguyệt Vụ cười thần bí.

“Sau này mới nói cho ngươi…”

Ngón tay tinh tế nâng lên cằm Lăng Sương Nhược, đem đôi môi ấn lên đó.

Chuyện này, về sau hãy nói.

.

.

—— Hoàn ——

.

.

Nga, nếu như thế này mà hoàn thì cũng tốt rồi T^T 10 Chương tiếp theo của Tàn tồn 2, sẽ nói tiếp chuyện 2 người đi du ngoạn, còn có rất nhiều chuyện cũng được nói tới, cởi ra nhiều khúc mắc, lúc đó mới là Hoàn thật sự, bây giờ chỉ là chuyển cảnh mà thôi ^^~

10 Chương tiếp theo, dù chưa đọc hoàn chỉnh, nhưng ta biết cái buồn của nó ko thua gì 58 Chương này, thậm chỉ còn hơn T_T

Hy vọng mọi người tiếp tục theo dõi ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.