Tàn Hồn

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG NĂM MƯƠI CHÍN

.

.

Xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, Phúc Nhị vẫn thích ngồi ở vị trí đánh xe, tên tiểu tử nhỏ nhất trong nhà đương nhiên là đang hưởng thụ chỗ ngồi mềm mại trên đùi cha mình rồi, còn người nào đó, tất nhiên là chỉ đến thành viên mới Lăng Sương Nhược thì lại có chút trầm tư nhìn nhìn Lăng Nguyệt Vụ rồi lại xoay qua nhìn nhìn Lăng Nặc.

Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên đặt Lăng Nặc lên đùi Lăng Sương Nhược trong khi thằng bé đang ăn điểm tâm, sau đó dùng ngón tay thon dài ưu nhã mở ra cửa xe, Phúc Nhị biết lão gia của mình đang định giao phó điều gì.

“Phúc Nhị, đến Lạc thành.”

Phúc Nhị không nói gì thêm, trái lại Lăng Sương Nhược có chút không rõ, sau khi nhẹ nhàng lau đi bột bánh ở khóe miệng Lăng Nặc, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lăng Nguyệt Vụ vừa xoay đầu mỉm cười với mình.

“Vụ nhi, vì sao lại đến Lạc thành?”

Không hiểu nụ cười nhàn nhạt ở khóe môi Lăng Nguyệt Vụ nghĩa là gì.

“Tin tưởng ngươi đã biết chuyện ‘Huyết tàn’ lại gây sóng gió trong giang hồ, không đến đó nhìn sẽ rất tiếc, cứ cho là du ngoạn đi.”

Lăng Nguyệt Vụ trở về xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, đưa tay búng vài cái lên chiếc mũi nhỏ nhắn của nhi tử, khuôn mặt trắng trắng hồng hồng này đúng là khả ái, còn Lăng Sương Nhược vẫn đang nhíu mày, hắn đương nhiên biết chuyện của ‘Huyết tàn’, thế nhưng không nghĩ rằng Vụ nhi muốn nhúng tay.

“Vụ nhi, ngươi muốn tham gia?”

“Không, ta chỉ muốn xem ai có thể đạt được ‘Huyết tàn’.”

” ‘Huyết tàn’ là bí tịch hại người, không bằng phá hủy.”

Lăng Sương Nhược biết, Huyết tàn đã đem lại sáu năm ly biệt cho hai người họ, vất vả lắm mới gặp lại, Huyết tàn đương nhiên không thể giữ lại cho đời sau được, ngữ điệu mặc dù cao hơn rất nhiều so với thường ngày, nhưng vẫn là một Lăng Sương Nhược lạnh lùng.

“Cha, xinh đẹp thúc thúc, Huyết tàn là gì?”

Lăng Nặc sau khi ăn uống đủ đầy rồi thì hai mắt liền chuyển qua, tò mò rất mạnh, nhất định phải biết được cái gì là ‘Huyết tàn’.

Lăng Sương Nhược nhìn Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ đáp trả hắn bằng một nụ cười nhu hòa, “Nặc nhi, ngươi phải gọi xinh đẹp thúc thúc là nhị cha.”

“Vì sao?” Tiếng trẻ con thanh thúy.

“Vì sao?” Tiếng nam nhân trầm thấp.

“Ta thích.” Tiếng nói mềm nhẹ như gió êm chậm rãi vang ra trong xe.

Ngoài xe ngựa truyền đến một trận cười sang sảng, không cần đoán cũng biết đó là Phúc Nhị.

Lăng Sương Nhược đương nhiên là sẽ cưng chiều bảo bối Vụ nhi của hắn rồi, đối với hai chữ bốc đồng kia hắn chỉ cười cho qua, còn Lăng Nặc thì mặc dù khó hiểu, thế nhưng cha nói gì thì làm đó, nghe theo là tốt rồi.

Vấn đề xưng hô của Lăng Nặc đối với Lăng Sương Nhược được giải quyết một cách đương nhiên như thế, tiện thể lại nhảy qua vấn đề của tiểu Nặc, ‘Huyết tàn’ là vật gì, có lẽ có rất nhiều người không biết, thế nhưng Lăng Nguyệt Vụ đã cầm trong tay, là quá khứ, là hiện tại, có lẽ còn có tương lai.

“Vậy chúng ta đến Lạc thành, Vụ nhi, hiện tại ngươi không ít lời như trước đây.”

Ngoại trừ tên nhóc khả ái đang cọ tới cọ lui trên đùi này, chuyện khiến Lăng Sương Nhược có cảm giác khác lạ chính là sự thay đổi của Lăng Nguyệt Vụ, sáu năm qua, vì sao người có thể đổi thay nhiều như vậy?

Lăng Nguyệt Vụ chỉ mỉm cười nhìn Lăng Sương Nhược, ngón tay thon dài vén lấy sợi tóc đen trước ngực, trong mắt hiện lên một tia quái dị nhưng quá nhanh nên Lăng Sương Nhược không phát hiện.

“Nặc nhi, còn mệt không?”

Cuối cùng Lăng Nguyệt Vụ chuyển hướng tới nhi tử của mình, muốn ôm nhi tử, thế nhưng có chút lực bất tòng tâm, tay không có chút sức lực nào.

“Cha, ta vẫn chưa mệt, cha mệt sao?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, “Không mệt.” Hắn muốn nhìn Lăng Sương Nhược thêm chút nữa.

“Vụ nhi, có muốn ngủ không?”

Nhìn ra sắc mặt đối phương không tốt, tốc độ nâng mí mắt rõ ràng chậm hơn, Vụ nhi thực sự không mệt sao, hắn hoài nghi, thế nhưng hoài nghi chỉ là hoài nghi, không, hắn lẽ ra không nên hoài nghi Vụ nhi.

Thấy người cao gầy kia dựa lên vai mình, hắn dùng một tay ôm lấy bờ vai mỏng manh của đối phương.

“Muốn ngủ thì ngủ đi, ta ở bên cạnh ngươi…”

“Sẽ không đi, đúng không?”

“Sẽ không.”

“Thật sao?”

“Là thật.”

Lăng Nguyệt Vụ cứ đặt câu hỏi tựa như muốn xác định điều gì, có điều suy nghĩ một chút đến cuối cùng vẫn dựa lên vai Lăng Sương Nhược nghỉ ngơi, Lăng Nặc nhu thuận ngồi dựa bên còn lại của Lăng Sương Nhược, không nói gì thêm.

Dùng ánh mắt cưng chiều nhìn một lớn một nhỏ khác xa nhau vạn dặm ở trước mắt, thực là kỳ quái, hắn làm sao cũng sẽ không nghĩ rằng bọn họ không phải là phụ tử.

Nghĩ một hồi, lại quay về ‘Huyết tàn’.

Một câu chuyện được xem như vĩnh hằng bất biến trong võ lâm, là võ công chí cao ai cũng muốn có được, là danh dự hư vinh khiến người người mong mỏi, hắn biết ‘Huyết tàn’ do Lâm Tiên nghĩ ra, hôm nay người đã mất, có điều đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được ai là kẻ ám sát hắn, rốt cuộc là người phương nào.

Khi ấy hắn vì sao lại ở trên núi, vì sao khi tỉnh dậy thì gặp được Thanh Y, vì sao trên y phục lại dính máu, tất cả những điều này không có ai giải thích cho hắn, hắn chỉ biết sau khi ra khỏi núi thì có rất nhiều võ lâm cao thủ chờ sẵn ở ngoài để đạt được võ học bí tịch chí cao, vốn định đi tìm Vụ nhi, thế nhưng người trong cung nói rằng Vụ nhi đi không từ biệt, trong đó rốt cuộc đã phát sinh điều gì, vì sao hắn không chút ấn tượng, nếu như cố gắng nhớ lại thì đầu tựa như muốn vỡ ra, dùng lực một chút thì toàn thân đầy mồ hôi lạnh, Vụ nhi đã trở về, thế nhưng vẫn không nói khi xưa đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi cùng Lâm Tiên và thuộc hạ giải quyết hết đám võ lâm cao thủ tự cao tự đại kia, an táng sư phụ Đoạn Tồn trong núi, phái người đi bắt về kẻ ám sát sư phụ, đương nhiên, bọn họ thực sự đã đuổi theo, thế nhưng hai tên thích khách ấy luôn trốn thoát.

Sáu năm nay hắn chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về việc tìm kiếm thích khách, dựa theo lời giải thích của Thanh Y, một thích khách là tiểu sự đệ của hắn Đạm Viên, tên còn lại thì không tiết lộ, nên hắn cũng không biết, một mặt hắn phái người bắt thích khách, một mặt tìm về Vụ nhi, vì sao Vụ nhi lại trốn tránh hắn sáu năm, nguyên nhân rời khỏi năm xưa là vì điều gì?

Nhìn chăm chú vào gương mặt vẫn tái nhợt như ngày nào của Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược dùng tay đang ôm Lăng Nguyệt Vụ xoa nhẹ đối phương, dường như không còn lạnh như trước đây nữa, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán đối phương.

Vụ nhi, sau này sẽ không rời khỏi ta nữa, có đúng không?

Đương nhiên nụ hôn này sẽ không để cho Lăng Nặc nhìn thấy, sau khi Lăng Nguyệt Vụ nghỉ ngơi, Lăng Nặc đã bò ra ngoài cùng ngồi đánh xe với Phúc Nhị rồi, năng lực học tập của tiểu chủ tử đúng là người thường không thể sánh bằng, Phúc Nhị trò chuyện với tiểu quỷ rất là vui vẻ.

Một ngày trôi qua, trước khi trời tối bọn họ tìm được một trấn nhỏ, trấn nhỏ được cho là phồn hoa này đương nhiên không thể thiếu nhà trọ.

Một nhóm bốn người ở lại nhà trọ.

Nhưng sau khi bọn họ đi vào trong, chưa phát hiện được, xa xa có một đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng đang nhìn họ chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.