Tàn Hồn

Chương 61: Chương 61




CHƯƠNG SÁU MƯƠI HAI.

.

.

Rời khỏi thị trấn xuất phát về hướng Lạc thành, bởi vì bận tâm đến tiểu hài tử nên hành trình cũng chậm lại chút ít, kỳ thực họ cũng không dự định đi nhanh làm gì, đây là quyết định của Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược sẽ không phản đối, tuy rằng ánh mắt khi hắn nhìn Lăng Nguyệt Vụ đã có chút biến hóa.

Vô sự không phải giang hồ, nơi có giang hồ ắt sẽ có thị phi, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi, ngươi không gây chuyện không có nghĩa là thị phi sẽ không tìm tới ngươi, nếu như còn muốn tự mình đi tìm hiểu rõ nguyên nhân vậy sẽ càng thêm đáng sợ.

Lăng Sương Nhược chỉ biết là bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ còn có Triệu Địch cùng phu tử, thế nhưng hắn chẳng bao giờ gặp qua hai người này, Vụ nhi cũng không nói chuyện về hai người đó cho hắn nghe, người nói về họ chỉ có tiểu Nặc mà thôi, hắn biết từ miệng của hài tử sẽ không nhận biết được thông tin gì.

Hắn chỉ muốn bảo đảm sự an toàn của Vụ nhi, điều hắn sợ chỉ có một, hắn thực sự không mong muốn Vụ nhi lại một lần nữa vô thanh vô tức rời khỏi hắn.

Sự thực chứng minh, phiền phức đã dính trên thân rồi.

Bên trong xe ngựa vang lên từng trận chém giết, có điều đây không phải ‘chém giết’ mà mọi người tưởng tượng, cứ nghe đồng âm mềm mại như tiếng mèo kêu kia là biết.

“Cha, sao lúc nào cũng thắng người ta, ta không muốn chơi với cha nữa, ta không muốn chơi với cha nữa đâu, ô ô ô, cha không chịu nhường người ta…”

Lăng Nguyệt Vụ nhíu mày, sau đó sủng ái xoa xoa cái đầu nhỏ của nhi tử, nhưng lời nói ra lại không dịu dàng như thế, “Không chịu thua thì đừng ồn ào đòi cha chơi cùng.”

Nhăn lại mũi nhỏ, đôi mắt to đen của Lăng Nặc vốn đã đầy nước, giờ thì bắt đầu mở miệng oa oa khóc lớn, “Cha, cha làm sao có thể khi dễ người ta như vậy, ô ô, cha không thương Nặc nhi, ô ô, ta, ta muốn đi tìm tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc tốt nhất.” Mỗi lần chơi đều thua mình.

Tiếp tục nhíu mày, Nặc nhi càng lớn càng nghịch ngợm, thật không rõ tính nết giả vờ giả vịt này học được từ ai, nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ mang theo suy nghĩ quan sát nhi tử của mình, Lăng Sương Nhược ôm lấy Lăng Nặc, không nỡ để tiểu quỷ này bị cha mình khi dễ, hai người đều là tiểu hài tử, ai… Sao lại ra cái dạng này.

“Nặc nhi, nhị cha chơi cờ với ngươi có được không?” Hiếm khi nào ôn nhu như vậy, kể cả Lăng Sương Nhược cũng rùng mình một cái, dỗ tiểu hài tử đúng là không phải chuyện hắn nên làm, nhưng đã thành công ngừng lại nước mắt tựa thủy triều của Lăng Nặc, đôi mắt to đen dạo quanh gương mặt đẹp của hắn.

“Nhị cha thực sự muốn chơi với ta?”

Cái mũi nhỏ sụt sùi khóc nãy giờ nên đã hồng hồng, dùng lấy khăn tay mà cha chuẩn bị sẵn chùi chùi nước mũi, đôi mắt to vừa được rửa chớp chớp, không khóc nữa, rốt cuộc có người chơi cùng rồi, đột nhiên Lăng Nặc nhớ tới Phượng nương tử, nhưng mà Phượng nương tử lại không về cùng.

“Đương, đương nhiên.”

Vừa nãy đang chợp mắt dưỡng sức nên không nhìn thấy hai người họ chơi gì, có điều cờ trắng cờ đen cũng không làm khó được hắn, tuy rằng cách chơi của họ tựa hồ không giống thường, nhìn khóe môi mỉm cười của Lăng Nguyệt Vụ trong lòng hắn chợt run một cái, nhìn nhìn lại cờ trắng đen đang đặt ở trước mắt, tiểu quỷ từ lâu đã ngồi lại vị trí của mình, cũng chính là phía đối diện Lăng Sương Nhược.

“Nhị cha, bắt đầu rồi kìa.”

“Chờ đã, chơi cờ là đặt như thế này sao?”

“Không đúng ư?” Hơi nghiêng đầu dùng đôi mắt to ngập nước nhìn chằm Lăng Nguyệt Vụ, sau đó lại chuyển về hướng Lăng Sương Nhược, “Nhị cha, thì ra nhị cha không biết chơi cờ, có điều không sao đâu, phu tử nói không biết phải hỏi, chăm học hay hỏi mới là học sinh tốt, nhị cha nhất định là một học sinh tốt!” Khuôn mặt bé bỏng đột nhiên lộ ra một nụ cười toe toét.

Trên trán Lăng Sương Nhược hiện ra vài cái hắc tuyến, tên phu tử kia rốt cuộc dạy học sinh như thế nào, còn có, ai nói hắn không biết chơi cờ!

“Vậy, loại cờ này chơi làm sao?” Hắn đúng thật là không biết.

“Chúng ta đều đã chơi rồi, để ta đếm cho nhị cha nghe” chăm chú xòe ra bàn tay đếm, “Cha biết, tiểu thúc thúc biết, phu tử biết, ngay cả Phúc bá bá cũng biết, còn có Phượng nương tử, Hồng Trần, Diệp thúc thúc, Tuyết Lộ thúc thúc, Nam Cung thúc thúc, còn có, còn có, ai nha, thiếu ngón tay đếm rồi, nhị cha, cho mượn ngón tay dùng chút đi mà…”

Hắc tuyến trên trán Lăng Sương Nhược gia tăng càng thêm mãnh liệt, rất muốn dùng ánh mắt lãnh liệt như thường ngày để giết người, thế nhưng, trước mắt hắn là một tiểu quỷ vừa thông minh lại khả ái, với lại đừng dùng đôi mắt lấp lánh lập lòe nhìn hắn như vậy…

Lăng Nặc nhoài người qua bàn cờ nắm lấy bàn tay của Lăng Sương Nhược, cầm từng ngón từng ngón, “Còn có Tiêm thúc thúc, Phượng thúc thúc, còn có Thanh Y thúc thúc, hình như còn nữa, để ta nhớ đã…” Nghiêng đầu tiếp tục suy nghĩ.

“Cái kia, Nặc nhi, còn chơi cờ không?”

Thì ra tất cả mọi người trong Lăng Lạc cung đều biết chơi cờ này, còn hắn đường đường Lăng Lạc cung cung chủ lại không biết, còn thể thống gì, nhìn nụ cười như có như không trên gương mặt bình tĩnh của Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược bắt đầu bày ra khuôn mặt lạnh lùng âm u, đương nhiên Lăng Nặc cùng Lăng Nguyệt Vụ sẽ coi như không biết, người nào đó vẫn còn chưa nhận ra mình đang bị đùa giỡn.

“Đương nhiên chơi rồi, nhị cha, để ta dạy cho!”

Lăng Nguyệt Vụ nhấp một ngụm trà, nghĩ thái dương hôm nay cũng không tệ, không khí cũng tươi mát, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng đẹp, bầu không khí trong cửa sổ còn tốt hơn nữa, tốt đến nỗi lần đầu tiên hắn muốn cười to, thế nhưng hắn vẫn chưa học được cách cười ấy, cười không cố kỵ điều gì, tiện tay rót đầy chén trà hắn vừa uống rồi đưa tới lão nhân gia sắp tức giận kia.

“Uống một ngụm trà đi, ngươi đấu không lại nó.”

Có một thằng nhỏ không hài lòng, chợt giận lên, “Cha!”

“Ân?” Nhướng mày, Lăng Nguyệt Vụ đưa tay nhéo nhéo mũi của Lăng Nặc, Lăng Sương Nhược thoáng chốc không phản ứng được.

“Nhị cha, chúng ta chơi cờ.” Vội vàng đặt xuống cờ trắng trong tay, “Tới phiên nhị cha.” Đôi mắt to ngập nước thoạt nhìn tựa như một tinh linh tràn ngập linh khí.

Lăng Sương Nhược một lần nữa tìm về dũng khí để chơi cờ cùng tiểu hài tử, lúc đầu không biết chơi làm sao, không thể làm cách nào khác ngoài việc dùng đôi mắt xin giúp đỡ vạn năm có một nhìn Lăng Nguyệt Vụ.

“Được rồi, cái này gọi là cờ năm quân, chỉ cần năm quân cờ của ngươi nối thẳng một hàng là được, điều kiện là không thể để Nặc nhi nối trước, nếu không ngươi sẽ thua.”

Không hổ là Lăng Lạc cung cung chủ ngộ tính cao, vừa bắt đầu có chút không quen, nhưng sau đó cũng thuận buồm xuôi gió, đương nhiên phải biết cách kéo dài, vừa có thể làm tiểu tử đối diện vui vẻ, quan trọng nhất là Vụ nhi hài lòng, thì ra lấy lòng người yêu khó như vậy, kỳ thực làm vậy cũng dễ khiến tâm sinh hờn dỗi.

“Nhị cha, nhị cha chơi cờ dở quá, Tuyết Lộ thúc thúc xinh đẹp còn giỏi hơn nhị cha nữa, nhị cha là người thứ nhất chưa thắng ta bàn nào, hắc hắc, cha, chờ tiểu thúc thúc về rồi ta sẽ kể cho tiểu thúc thúc…”

Lăng Sương Nhược cứng đờ tại chỗ, nếu không niệm tình Vụ nhi, thật muốn bóp dẹp tiểu quỷ trước mắt, Lăng Nguyệt Vụ lườm hắn, tới gần tai hắn thấp giọng nói, “Không phải vừa rồi đã nói ngươi đấu không lại nó sao.”

“Ta là vì ngươi.”

“Ta biết.”

“Cha, hai người đang thầm thì gì vậy, không thể cho Nặc nhi nghe sao?”

Xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, Lăng Nguyệt Vụ còn chưa kịp mở miệng thì cả người đã ngã vào lòng Lăng Sương Nhược, hai người liếc mắt nhìn nhau, Lăng Sương Nhược nhanh hơn một bước, mở cửa xe.

“Phúc bá, có chuyện gì?”

“Cái kia… Dưới đất có người toàn thân là máu!” Phúc bá nhảy xuống xe ngựa, quay đầu lại hồi đáp Lăng Sương Nhược, trên mặt không có vẻ sợ hãi, chỉ mang chút ít nghi hoặc.

“Chuyện gì?”

Lăng Nguyệt Vụ cùng Lăng Nặc cũng đưa đầu ra dò xét, thấy một người đầy máu nằm trên đất, Lăng Nguyệt Vụ bỗng chốc lạnh mặt, máu cả người đều cứng đờ, sau đó Lăng Sương Nhược cùng Lăng Nguyệt Vụ đều bước xuống xe, Lăng Nặc được Phúc bá ôm lấy, che lại đôi mắt to hiếu kỳ không cho tiểu quỷ nhìn người đang nằm trên đất.

Lăng Sương Nhược lật lại người toàn thân là máu kia, đối phương bị thương thở rất gấp, nhìn thấy Lăng Sương Nhược, khóe môi còn chảy ra máu hơi nâng lên, “Sư phụ”. Sau đó lại ngất đi.

“Đồng Phượng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.