CHƯƠNG SÁU MƯƠI BA.
.
.
Đồng Phượng sau khi tỉnh lại, có người tốt bụng đỡ hắn ngồi dậy, bưng tới một tách trà thơm tươi mát cho hắn, hắn đã khát đến sắp chết đương nhiên sẽ không thưởng thức được hương vị thanh đạm của trà.
Hai mắt vốn vừa khô vừa sáp nên vẫn không thấy rõ người trước mắt, khi hắn mở rõ đôi mắt thì, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ đỏ bừng vì tức giận.
“Ngươi, ngươi, ngươi, Lăng Nguyệt Vụ!”
Lăng Nguyệt Vụ bị người khác dùng ngữ khí phẫn nộ hét to như vậy vẫn chỉ đứng khoanh tay lặng yên ở cạnh giường, Đồng Phượng quan sát thấy trong phòng không có ai khác, sư phụ đâu rồi?
“Ta sẽ đem tất cả hành vi của ngươi nói cho sư phụ, ngươi đừng đắc ý.”
Tôn xưng của Đồng Phượng đối với Lăng Sương Nhược từ lâu đã đổi thành sư phụ, quan hệ của bọn họ chỉ cận kề ở mức sư phụ cùng đồ đệ mà thôi, thế nhưng hắn không thể tha thứ việc người của Lăng Lạc cung bị người khác tùy ý xâm lược, Đồng Phượng hai mắt trừng đến phát đỏ gần như muốn phun ra lửa.
Lăng Nguyệt Vụ không giận, nhẹ nhàng lùi hai bước ngồi lên ghế, hai tay đặt trên đầu gối, ưu nhã bắt chéo chân, bình tĩnh nhìn Đồng Phượng thân mang trọng thương, trên vai bị người chém một đao, nội thương càng thêm nặng ở trước mắt.
“Khụ, thế nào, sợ sao, nói không ra lời, vì sao phải làm chuyện như vậy, Lăng Lạc cung…” Hèn mọn có chút thiếu, ý thức được điều gì nên Đồng Phượng ngừng nói, quái dị nhìn Lăng Nguyệt Vụ ở đối diện.
“Tiếp tục.”
Lăng Nguyệt Vụ gương mặt không có biểu tình, dùng thanh âm lạnh lẽo nặng nề nói, hắn ngược lại muốn xem Đồng Phượng còn có thể nói điều gì, khóe môi nâng lên một nụ cười, ánh mắt không có tiêu cự.
Đồng Phượng sắc mặt tái xanh, dùng một chút khí lực còn sót lại cố chống cả người lên tựa ở trụ giường bên cạnh, bởi vì động tác ấy nên vết thương trên vai chảy ra dòng máu đỏ sẫm, Lăng Nguyệt Vụ chỉ ở bên cạnh thờ ơ nhìn, hắn chưa bao giờ thích nhúng tay vào chuyện người khác.
Vải trắng băng bó trên vai Đồng Phượng thấm ra vết máu, đối với loại nhan sắc này, đối với mùi máu đang lan tỏa này, Lăng Nguyệt Vụ đã sớm chết lặng, hắn sẽ không đem đồng tình dành cho người khác, đừng nói là thương hại, không liên quan gì đến cứu giúp, cứu người chỉ vì có Lăng Sương Nhược ở đây mà thôi, Đồng Phượng, chỉ là một người muốn chia rẽ bọn họ, Lăng Nguyệt Vụ không nói, không có nghĩ là hắn đã quên.
“Ngươi muốn phá hủy Lăng Lạc cung, Lăng Nguyệt Vụ nhìn không ra ngươi là người độc ác như vậy, sau khi sư phụ biết nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“Hình như không cần ngươi nhắc nhở, hắn đã biết.” Chỉ biết là có người tập kích Lăng Lạc cung, người đó tên Đạm Viên.
“Thế nhưng sư phụ không biết Đạm Viên ở cùng với ngươi, đúng không?” Gian nan nói ra, khóe môi Đồng Phượng cố kéo thành một nụ cười nhạt, “Sư phụ hoàn toàn không biết hai người hắn truy sát vài năm nay, có một người là con hắn, Lăng Nguyệt Vụ.”
Lăng Nguyệt Vụ vẫn chưa vì những lời nói này của Đồng Phượng mà khó chịu, nhẹ nhàng chớp đôi mi cong, nhẹ giọng cười, “Vậy vì sao hắn lại không biết người mình truy sát là con của mình?”
Câu nói nhẹ nhàng ấy như đang hỏi người khác hoặc như đang hỏi chính bản thân.
“Quan hệ của các ngươi là trời đất bất dung, hắn là phụ thân ngươi.”
“Chỉ là dòng máu mà thôi.”
Những gì người khác coi nặng hơn sinh mệnh ở trong thế giới hắn chỉ nhẹ tựa lông hồng, không đáng nhắc tới, chấp mê bất ngộ sao, không phải thế, hắn chỉ là một người chấp nhất, chấp nhất một cuộc tình mà phải hai đời người mới hiểu rõ thôi.
“Ngươi…” Đồng Phượng tựa hồ bị tức đến nỗi không nói ra lời, “Người hạ thủ với Lăng Lạc cung là ngươi hay Đạm Viên?”
Sau khi sư phụ rời đi một hai ngày, mấy người có vị trí cao trong cung hầu như đều rơi vào tập kích của một vị bạch y niên thiếu, chỉ để bọn họ trọng thương lại không muốn mạng của họ, kỳ thực đều đã nửa sống nửa chết rồi.
“Liên quan gì đến ta.”
Không ngờ Lăng Nguyệt Vụ chỉ tặng cho Đồng Phượng vài chữ như thế.
“Thế nào không liên quan đến ngươi, ngươi đây là đang trả thù Lăng Lạc cung không phải sao, nếu như ta không lầm những người bị thương này tất cả đều là trước kia…”
“Trước kia…” Lăng Nguyệt Vụ lặp lại nhiều lần hai chữ đó, “Trước kia…” Hắn xác thực không muốn nói về việc trước kia nữa.
“Ngươi đột nhiên trở về rốt cuộc có mục đích gì, ‘Huyết tàn’ xuất hiện có liên quan gì đến ngươi?”
Đồng Phượng đến hôm nay mới phát hiện Lăng Nguyệt Vụ hoàn toàn không đơn giản.
Lăng Nguyệt Vụ đứng lên bước về phía cửa sổ, Lăng Sương Nhược vì chăm sóc Đồng Phượng hôn mê hai ngày nên đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, Phúc bá không có khả năng giúp lão gia mình làm chuyện vô nghĩa như vậy, còn lại đều chỉ có thể Lăng Sương Nhược làm.
Lá cây khô vàng đong đưa trong gió thu, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Mà hắn, cùng thời gian quan đi, bất tri bất giác đã vượt qua vài chục năm.
Đột nhiên hồi tưởng lại cuộc thi đấu chỉ vì dành thức ăn ở kiếp trước kia, con dao đâm vào trái tim một nam hài bằng tuổi mình, máu bắn lên mặt hắn như vòi phun, cảnh tượng ấy hắn cả đời cũng không quên được, không biết vì sao hôm nay lại nhớ tới chuyện này.
“Không hiểu ngươi đang nói điều gì.”
Lăng Nguyệt Vụ xoay người đi về phía Đồng Phượng đang nằm dựa trên giường, trong mắt lóe ra khát máu.
“Ngươi muốn giết người diệt khẩu?”
Nhìn chằm vào bàn tay của Lăng Nguyệt Vụ đang đặt trên cổ, ngón tay lạnh lẽo khiến toàn thân Đồng Phượng cứng còng, chưa bao nghĩ đến có người tay lại lạnh đến mức độ này.
Lăng Nguyệt Vụ không lên tiếng, hắn đã không còn hứng thú gì với giết người nữa, cho tới bây giờ hắn vẫn không thích giết người, trên tay bắt đầu dùng lực, gương mặt tái nhợt của Đồng Phượng dần đỏ lên, thế nhưng vẫn không mở miệng xin tha, nhìn thấy Đồng Phượng nhắm mắt sắp hôn mê, Lăng Nguyệt Vụ thả lỏng tay ra, hắn đang làm gì?
“Lão gia.”
Phúc Nhị bưng thuốc vào phòng Đồng Phượng, nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ đang cau mày, sắc mặt không tầm thường.
“Khụ khụ…”
Lăng Nguyệt Vụ cũng không biểu thị bất luận điều gì đối với chuyện mình vừa làm, nhìn chằm vào đôi tay đang run nhẹ kia, đáy lòng thầm thở dài, tiếng ho khan của Đồng Phượng cũng chưa khiến hắn chú ý.
“Đồng công tử, uống thuốc thôi.”
Thấy máu chảy ra trên vết thương của Đồng Phượng, Phúc Nhị kinh hãi, sau đó nhìn Đồng Phượng cằn nhằn lải nhải, “Sao có thể như vậy được, ai, chảy máu rồi, xem ra vị đại phu kia không tốt, ta giúp ngươi bôi thuốc băng lại một lần nữa vậy.” Kỳ thực Phúc Nhị bề ngoài mập mập vậy thôi chứ cũng có sự chu đáo mà nam nhân vẫn thiếu khuyết.
Đồng Phượng nhíu chặt đôi mày mảnh mai, nhớ tới mình hôm trước bị người kia tập kích, hắn mờ mịt rồi, Lăng Nguyệt Vụ có lẽ sẽ không thương tổn bất luận người nào ở Lăng Lạc cung.
“Phượng nương tử!”
Lăng Nặc không biết từ nơi nào toát ra liền nhảy tới trước mặt Đồng Phượng, gương mặt giống hệt như cha của thằng nhỏ tràn đầy nụ cười ngây thơ tuổi hài đồng, Lăng Nguyệt Vụ quả nhiên đã thực sự yêu Lăng Sương Nhược, yêu càng sâu tổn thương càng nặng, hắn đã sớm tiếp thu quan hệ của hai người họ, chỉ là mặt ngoài vẫn không nói ra lời được thôi.
“Ngươi thế nào bị thương nặng như vậy, ô ô ô, nếu như ngươi ở cùng với bọn ta là sẽ không bị thương rồi, Phúc bá bá, Phượng nương tử có phải sắp chết hay không a, bá bá nhìn đi, sắc mặt hắn tái xanh như vậy cũng không chịu nói với người ta.”
Lăng Nặc hai mắt đẫm lệ mông lung kéo kéo góc áo Phúc bá, dáng dấp thương cảm này thật khiến người khác phải yêu thương, “Được rồi, đừng kéo y phục Phúc bá nữa, sắp rách rồi kìa, Phượng nương tử của ngươi sẽ không chết.”
Nghe được bảo chứng, “Sẽ không chết, Phượng nương tử đừng chết, ngươi chết rồi ta sẽ không có nương tử nữa, không có nương tử ta phải đi tìm nương tử, tìm một nương tử đẹp hơn cha khó lắm đó…”
Đồng Phượng vốn nên khóc rống lúc này trở nên dở khóc dở cười, nhìn bóng lưng bạch sắc biến mất ở cửa phòng, bí ẩn không phải đã cởi ra sao, thế nào lại có cảm giác rơi vào vực thẳm sâu hơn nữa, rốt cuộc đã khác ở nơi nào.
Ưm, vết thương lại nứt ra rồi.