Tàn Hồn

Chương 63: Chương 63




CHƯƠNG SÁU MƯƠI BỐN.

.

.

Rời khỏi phòng Đồng Phượng, Lăng Nguyệt Vụ cũng không đi đâu xa, xoay người hướng về phòng bên cạnh, vừa nhẹ nhàng đẩy cửa vào liền thấy Lăng Sương Nhược chắp tay đứng trước cửa sổ, bọn họ đều có chung một sở thích a, nhưng khi thấy trên tay đối phương cầm một lá thư, hắn chỉ hơi kinh ngạc một chút, tâm tình của hắn đương nhiên sẽ không biểu lộ ra ngoài.

Không khí cứ như đột nhiên thêm một lớp băng mỏng, sau đó biến thành tuyết trắng tung bay, tiếng băng vỡ vẫn còn chưa vang lên, hai người đứng đó tựa đã khắc băng, không hề động đậy, một người nhìn cảnh thu dần trở nên hiu quạnh ngoài cửa sổ dù cảnh tượng ấy vẫn không thể vào mắt, một người nội tâm phức tạp nhìn về người đang đứng bên cửa kia.

Một lúc sau, dường như đã trải qua thật lâu, người bên cửa sổ xoay lại, hạnh phúc bao ngày qua trong chớp mắt đã không còn hiện hữu, đây là những gì Lăng Nguyệt Vụ đang nghĩ, thế nhưng hắn không thể giải thích điều gì, nội dung bên trong lá thư đó không ngoài những gì bọn người kia đã nhận định.

Băng lạnh vẫn chưa vỡ tan, mà càng thêm giá rét, càng thêm phủ dày.

Lăng Sương Nhược khôi phục lại dung nhan hàn băng như khi xưa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Lăng Nguyệt Vụ, tay dùng chút lực, lá thư đã hóa thành tro tàn, “Vì sao phải làm vậy, Vụ nhi, đây là mục đích ngươi muốn ta rời khỏi Lăng Lạc cung sao?”

Lăng Nguyệt Vụ không trả lời, trầm mặc có đôi khi hoàn toàn không mang nghĩa thừa nhận, chỉ là hắn đã không còn gì để nói.

“Vụ nhi, trả lời ta, ngươi không làm chuyện như vậy.”

Lăng Nguyệt Vụ biết ánh mắt Lăng Sương Nhược đã thay đổi, không cần giải thích nhiều làm gì, đối phương đã mất đi ký ức về khoảng thời gian ấy, đối phương cũng không biết những ngày suy tàn giãy dụa khi hắn rơi xuống vực sâu, đối phương cũng không hề biết thảm trạng mà hắn phải chịu đựng khi mang theo hài tử trốn tránh người khác truy kích.

“Giải thích điều gì, ngươi không phải đã nhận định rồi sao.”

“Ta chỉ muốn từ miệng ngươi biết rằng ngươi sẽ không đối xử người trong Lăng Lạc cung như vậy.”

“Người của Lăng Lạc cung là của ngươi không phải của ta.” Lăng Nguyệt Vụ sẽ không thừa nhận mình thuộc về nơi ấy, đó chỉ mang đến vô tận tàn nhẫn mà thôi, truy sát, không chừa đường sống, vì thứ loạn luân giả đối kia hay chỉ vì cuốn ‘Huyết tàn’ rách nát đó?

“Vụ nhi, vì sao phải như vậy, chúng ta rất khó khăn mới có thể đoàn tụ.”

Nhìn Lăng Sương Nhược đang bước về phía mình, mỗi một bước đều khiến trái tim Lăng Nguyệt Vụ đau đớn, mỗi một bước đều gọi hắn đổ máu, “Ngươi có biết chúng ta đoàn tụ không phải chỉ cần ngươi đi vài bước hay không, vì sao ngươi cái gì cũng không biết, vì sao ngươi không nhớ lại…”

Lăng Sương Nhược không lưu ý mình đã quên, nhưng Lăng Nguyệt Vụ lưu ý, hắn không muốn một mình sống trong hồi ức thống khổ này, người bị lừa là ai, hắn hất ra cánh tay mà Lăng Sương Nhược đưa tới định kéo lấy hắn.

Lăng Sương Nhược kinh hãi, chạm được ngón tay băng lãnh của Lăng Nguyệt Vụ, đây là độ ấm trên người Vụ nhi sao, từ khi nào Vụ nhi đã trở nên băng lãnh như vậy, “Vụ nhi, ta không nhớ nổi, vì sao ngươi không nói cho ta.”

“Nói cho ngươi, ha hả, những người khác không phải đã nói cho ngươi ta là kẻ giết người rồi sao.”

Khóe môi mang theo một nụ cười quỷ mỵ khiến người khác phát lạnh, Lăng Sương Nhược không hiểu, Vụ nhi làm sao trở thành kẻ giết người, “Sáu năm nay rốt cuộc ngươi đã sống ra sao?”

“Sống ra sao, tin rằng các ngươi biết rõ, mất trí nhớ như ngươi có lẽ cũng biết, có điều ngươi không biết người kia là ta mà thôi, đúng vậy, ngươi không biết, ngươi hoàn toàn quên đi ta, hoàn toàn không nhớ đến ta, đám thuộc hạ trung thành của ngươi quả thật là trung thành đến đáng ghét.”

“Ngươi đang nói gì…”

“Ta đang nói gì, ta chưa từng nói nhiều như hôm nay, nếu ngươi không rõ, đã không rõ, cũng không vấn đề gì, sau này ngươi và ta trở thành kẻ xa lạ, ngươi trở về Lăng Lạc cung của ngươi, Lăng Lạc cung bây giờ không thể không có ngươi, không phải sao?”

“Lăng Nguyệt Vụ, ngươi nói rõ ràng được hay không!”

“Ta nói đã quá rõ ràng, ngươi hoàn toàn không yêu ta, không, giữa chúng ta vốn không phải là yêu, phụ thân!” Lăng Nguyệt Vụ đẩy mạnh Lăng Sương Nhược đang chấn động đến ngơ ngác.

Phụ thân!

Vụ nhi gọi hắn là phụ thân!

Đúng vậy, tiếng phụ thân này là lần đầu gọi, cũng là lần cuối cùng!

Lăng Sương Nhược tựa như bị người níu chặt trên mặt đất, trong phòng không dấy lên ngọn lửa sôi trào, chỉ có cơn gió rét buốt hơn mùa đông, đâm vào tim hai người, gió thổi vào tim đau quá, nhưng đau đớn thế nào đi chăng nữa cũng không thể trả về ký ức phủ đầy bụi mù kia.

“Không được gọi ta là phụ thân!”

Lăng Sương Nhược nổi giận, không hay không biết liền nhẫn tâm muốn rời khỏi hắn, Vụ nhi có rất nhiều chuyện chưa nói với hắn, hắn hoàn toàn không hiểu Vụ nhi rốt cuộc đang nghĩ gì, không hiểu, không hiểu, không hiểu, tâm như bị đao cắt, đôi mắt lạnh lùng trừng nam nhân mỏng manh đối diện đang khiến hắn giận điên.

Lăng Nguyệt Vụ biết mình đã đẩy đi nam nhân khó khăn lắm mới giành được, hắn mạnh mẽ đẩy đối phương rời khỏi thế giới của hắn, ngay cả hắn cũng không biết vì sao lại đẩy đối phương ra, chỉ bằng hai chữ phụ thân đó, chỉ bằng một nỗi sợ hãi không tên.

Sợ Lăng Sương Nhược rời đi vì sao lại phải kéo người ấy về bên cạnh, hắn vẫn là Lăng Nguyệt Vụ, hắn vẫn lạnh lùng vô tình như ngày xưa, hắn vẫn không hiểu tình là gì, vẫn không thể hiểu…

Lăng Sương Nhược kéo Lăng Nguyệt Vụ vào lòng, hắn đã nhìn ra rồi, “Vụ nhi, đang sợ sao? Xin lỗi, sau này sẽ không khiến ngươi tức giận nữa, sẽ không hỏi ngươi các vấn đề kỳ quái này nữa, xin lỗi…”

Mũi có chút chua xót, hắn thực sự đang sợ?

Thấy vẻ mặt đối phương thay đổi, thấy đối phương cầm lá thư mà Lăng Lạc cung gửi đến, hắn quan tâm người này, hắn quan tâm nhiều lắm, hắn sợ đối phương rời đi, hắn sợ sau này sẽ lại trở về hiu quạnh, đôi bàn tay vốn định đẩy Lăng Sương Nhược ra nhưng cứng đờ không nâng nổi, vì sao hắn phải nói ra, vì sao đối phương không nhìn thấy, hắn vừa nãy là muốn thả người này đi, người này không biết sao?

“Sau này không được nói thế nữa có được không?”

Tựa trước ngực Lăng Sương Nhược, thở dài, sau đó lại ngẩng đầu, trong mắt không còn ôn nhu như những ngày qua, nỗi bi ai nhàn nhạt không tên lưu chuyển trong khóe mắt, “Ngươi đi đi.”

“Vụ nhi!”

“Ngươi vốn định quay về Lăng Lạc cung, ta không phải người nơi ấy nên sẽ không theo ngươi.”

Lần thứ hai, chuyện Lăng Sương Nhược đáp ứng hắn lại không thể làm được, Lăng Sương Nhược lại trở thành lừa đảo rồi.

Trong lòng Lăng Sương Nhược có hàng trăm cảm giác không thể nói nên lời, “Chờ ta giải quyết xong tất cả, chúng ta sẽ rời xa giang hồ, có được không?”

Lăng Nguyệt Vụ mỉm cười nhìn đối phương, có lẽ sẽ không có ngày đó, thế nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn gật đầu, mỗi người một lần là rất công bằng, ai cũng không mắc nợ ai.

“Ta tin người trong thư nói không phải là ngươi.”

“Tin ta?”

“Ân, ngươi là Vụ nhi của ta, ta chỉ tin ngươi.”

Tin tưởng không đơn giản chỉ là nói như thế, “Có lẽ sau khi ngươi rời đi sẽ hối hận đã nói những lời này.”

Cự ly giữa bọn họ đang ngày càng xa, Lăng Sương Nhược cau mày, “Ngươi không tin ta?”

Tin gì bây giờ đây?

Hắn tin Lăng Sương Nhược sẽ không còn tin hắn nữa.

“Chờ sau khi ta giải quyết chuyện Đạm Viên, chúng ta liền xa chạy cao bay.”

Đạm Viên, là một người tràn ngập chán ghét thế giới này, cũng giống như hắn.

Đạm Viên là đồng bọn của hắn a.

Hiển nhiên Lăng Sương Nhược không biết.

Lăng Nguyệt Vụ lại mỉm cười, cười đến đắng cay, cười đến thê mỹ.

“Vụ nhi, đừng cười như vậy, có được hay không, ta thề ta thực sự sẽ trở về…”

Lăng Nguyệt Vụ bình tĩnh lắc đầu.

Rời khỏi nơi này họ sẽ là kẻ thù, trở về?

Dễ dàng như vậy sao?

Lăng Sương Nhược lần thứ hai ôm chặt lấy Lăng Nguyệt Vụ, mà Lăng Nguyệt Vụ cũng ôm chặt đối phương, tâm tư của hai người không chung lối, con đường tình ái vì sao lại khó đi đến nhường này?

Hôm sau, Lăng Sương Nhược đi.

Người của Nhật Hồng giáo đền hầu hạ Đồng Phượng, hắn vốn có chuyện định nói với sư phụ nhưng đã bỏ lỡ cơ hội đêm qua.

Lăng Nguyệt Vụ sau khi Lăng Sương Nhược rời đi cũng không biết tung tích, Phúc Nhị mang theo Lăng Nặc trở về tiểu Thiên Sơn.

Giang hồ lại một lần nữa trào dâng ngọn sóng.

Lăng Lạc cung bị Đạm Viên vừa tái xuất giang hồ đẩy vào tuyệt cảnh, chỉ vì lần truy sát năm xưa, nguyên nhân của sự tình này cũng chỉ đương sự mới biết rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.