CHƯƠNG SÁU MƯƠI LĂM.
.
.
Đối với chuyện Lăng Lạc cung bị tập kích, cả giang hồ tựa như muốn nổ tung, võ lâm cao thủ các phái đều đi về phía Lạc thành, dự định gặp tên tiểu tử sáu năm trước đã huyết tẩy giang hồ kia, không biết hiện tại là cái dạng gì, các giang hồ nhân sĩ nghe được tin, ai được phong hào võ lâm minh chủ trong đại hội võ lâm sẽ có được ‘Huyết tàn’, tất nhiên sẽ có nhiều người bán tín bán nghi, song đương nhiên cũng sẽ có người tin tưởng, bởi vì họ biết ‘Huyết tàn’ có thể đem lại cho họ điều gì, chỉ là không biết có khả năng đoạt được nó hay không, việc nhận được ‘Huyết tàn’ này là thật hay giả cũng còn là một vấn đề.
Đầu tiên, họ phải rõ ràng công lực của người đang nắm giữ ‘Huyết tàn’.
Tin tức Đạm Viên sắp phát ra có lẽ là chuyện giang hồ đều hiểu rõ, cho nên Lạc thành đã tấp nập người tới, người của các môn phái lớn cũng đã tụ tập, vô luận có mục đích gì, vô luận là phức tạp hay đơn giản, nói chung có lợi nhất đương nhiên là các nhà trọ trong Lạc thành.
Nhiều ngày qua đi, Lăng Lạc cung không hổ là đại môn phái có một hệ thống hoàn chỉnh, địa vị to lớn trên giang hồ không được phép kinh thường, Đạm Viên xuất hiện là bọn họ không dự liệu trước, Lăng Sương Nhược rời khỏi bọn họ cũng không dự liệu tới, Đạm Viên cũng không phải nhằm vào toàn bộ Lăng Lạc cung, mà chỉ nhắm vào một số người, chưa tạo nên tổn thất gì cho Lăng Lạc cung cả, chỉ là ngũ đại môn chủ đều bị trọng thương nằm trên giường, hành vi này tựa như trả thù, trừ Lăng Sương Nhược những người khác đều biết Đạm Viên vì chuyện gì mà đến, trong lúc chịu đau, bọn họ đều đang suy nghĩ không biết có nên đem chuyện khi xưa báo cho cung chủ nhà mình hay không.
Sau khi cáo biệt Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược vội vàng chạy về Lăng Lạc cung, cùng Diệp Hạ quan sát những người bị thương, u ám trong lòng càng lúc càng tăng thêm, trên đùi Thanh y trúng hai đao, Tuyết Lộ mất hết nội lực, Nam Cung Phó tay bị bẻ gãy suýt nữa đã phế, hai người còn lại vết thương cũng tương đương như thế, không phải là Lăng Lạc cung tìm Đạm Viên báo thù sao, sao lại giống như Đạm Viên đang báo thù? Cũng may người trong Lăng Lạc cung không phải nhu nhược, các môn chủ bị thương cũng không nhiều tổn thất, chỉ làm người trong cung nội tâm bất an mà thôi.
Võ cung của Đạm Viên rốt cuộc đã đến mức nào.
Trong đầu Lăng Sương Nhược tràn đầy sự khẳng định mà Vụ nhi dành cho hắn, đúng vậy, là khẳng định không sai, khẳng định hắn sẽ rời khỏi Vụ nhi, khẳng định hắn sẽ không tin Vụ nhi, đây rốt cuộc là vì điều gì.
Bạch y thắng tuyết, gió thu khẽ qua, vung lên y phục tựa như tuyết trắng ngần, mỹ nhân đứng vững trong gió nhưng tựa như đang buồn thương vì chuyện gì, đưa lưng về phía Diệp Hạ, Lăng Sương Nhược nhìn lá phong đang rơi trước mắt, “Diệp Hạ, chuyện bản cung yêu cầu ngươi tiếp sau đây ngươi phải nói đúng sự thật.”
“Dạ cung chủ, là chuyện về tam thiếu gia sao?”
Diệp Hạ tuổi tác gần bằng Lăng Sương Nhược, nhìn về phía cung chủ, thay đổi rất ít, sáu năm trôi qua mà cứ như một ngày, trong mắt hắn hiện lên đắng cay khẽ khàng, hà tất gì? Bọn họ hà tất gì phải giấu vất vả như vậy, không phải chỉ vì người này thôi sao.
“Ân, nói tất cả những gì ngươi biết.”
Đáy lòng thầm thở dài một lúc, Diệp Hạ chậm rãi mở miệng, “Cung chủ, đây phải bắt đầu kể từ đoạn người không còn nhớ rõ…”
Ái tình là gì?
Vĩnh viễn lại là chi?
Có hai người cùng cố gắng mới có thể ở bên nhau, đó gọi là ái tình.
Vĩnh viễn, người trước mắt cũng không thể giữ chặt, nói gì đến vĩnh viễn.
Một người thống khổ không bằng hai người khổ.
Một người thụ thương không bằng hai người thương.
Lăng Sương Nhược không phải ngu si, càng không mất lý trí, thứ hắn muốn là gì chính hắn rõ ràng hơn bất kì ai, tức thì trong lòng hắn đã có dự định, thời gian đã mất không thể tìm trở về, chuyện đã qua không cách nào bù đắp, nếu vô pháp khiến mọi chuyện trở thành hoàn mỹ, như vậy chỉ còn dùng cách ít đau thương nhất để vãn hồi tình cảm ngày càng trôi xa.
Lăng Lạc cung cũng xuất phát về phía Lạc thành.
Là Lăng Lạc cung, không phải chỉ một mình Lăng Sương Nhược, hắn muốn làm gì, không ai biết, biết đâu có người nào đó bên cạnh hắn sẽ đoán được đi.
Hơn nửa tháng trôi qua, càng thêm đến gần ngày Đạm Viên cho mọi người, Lăng Sương Nhược điều tra không được hình bóng của Lăng Nguyệt Vụ, nóng lòng cũng vô dụng thôi, hắn biết sẽ gặp lại Vụ nhi ở võ lâm đại hội, sự tình nếu như đơn giản như vậy có lẽ hắn sẽ không trở về Lăng Lạc cung nữa.
…
“A, cuối cùng cũng tới rồi, thực sự là làm ta ngại ngùng bối rối a, chỉ tuyên bố mấy câu đã khiến nhiều người mộ danh mà đến, là mặt mũi ta lớn hay là ta mị lực vô hạn đây.”
Trong một căn nhà trọ, một vị mỹ nam tử vừa ăn điểm tâm vừa tán gẫu với nam nhân đeo mặt nạ ngồi đối diện mình, khóe môi khẽ nâng lên, náo động như vậy không phải là do công lao của ngươi sao, còn vị nam tử đối diện thì hoàn toàn thờ ơ, đôi mắt ẩn dưới lớp mặt nạ bình thản không dao động, tựa như đá lạnh ngàn năm ẩn sâu dưới đáy biển.
“Đùa giỡn với người khác dường như rất thú vị.”
Phủi lớp bột bánh trong tay, “Không sai, đặc biệt là đám người ngu muội vô tri đó, thật không rõ cái cuốn ‘Huyết tàn’ rách nát kia có gì tốt, đáng giá để họ đánh mất tính mạng tranh giành chém giết lẫn nhau, không phải chỉ là một cuốn sách vô dụng thôi sao, muốn lấy mạng người ta còn chưa nói, đã vậy còn khiến…”
“Đạm Viên.” Nam nhẹ giọng gọi, là nhẹ không phải nhỏ, là nhu không phải mềm, là đạm không phải yếu, thanh âm lập lờ mờ ảo khiến người có cảm giác xa xôi, sau đó nam nhân dùng nội lực bóp nát chén sứ trắng trong tay, “Kỳ thực, có một biện pháp rất tốt, tất cả mọi người không cần tranh giành nhau vì cuốn sách rách nát kia nữa, sự kiện đổ máu sau này cũng có thể tránh khỏi.”
“Vấn đề ở đây là ta muốn nhìn thấy sự kiện đó, càng xem ta càng hài lòng” đương nhiên tâm cũng sẽ càng lạnh, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mỉm cười, như đắm chìm dưới lớp băng lạnh, “Là họ tự tìm không liên quan tới ta, ta chỉ là một người ngoài cuộc.”
“Cuốn sách rách nát đó xác thực không liên quan đến ngươi, có điều hiện tại mọi người đều nhằm về phía ngươi, xem ra ngươi muốn làm người ngoài cuộc là không còn khả năng, trừ phi giải quyết xong mọi chuyện.”
“Thật hiếm thấy ngươi lại nói nhiều như vậy, xem ra lần này đi Lăng Lạc cung không uổng phí.”
Xung quanh nhà trọ rất ầm ĩ, tiếng cười khẽ của nam nhân đeo mặt nạ bị bao phủ bên trong ấy, “Ngày mai… Sẽ ra sao?” Lại cầm lấy tách trà, vẫn là vô sắc vô vị, vẫn là chua xót khó chịu, vẫn là đau đớn triền tâm, vẫn là cảnh thu quạnh vắng.
Đạm Viên nhìn người trước mắt trở về hình dạng như trước đây, băng lãnh như sương, không nói một lời, ngôn ngữ của hắn vẫn mềm nhẹ như trước, “Quen biết ngươi đã sáu năm rồi, ngươi vẫn cứ chấp nhất một người như vậy, ta không biết ái tình là gì, nhưng mà, ta nhìn ra được ngươi đã đánh cược quá lớn.”
“Không quan trọng.”
“Đúng rồi, ngươi không quan tâm, hoàn toàn không có nghĩa là người khác không quan tâm nha, nhưng mà nỗ lực luôn sẽ nhận được hồi báo, tuy rằng ta không tin thế gian này còn có tình, mỗi người đều có chấp niệm cho riêng mình, ta đương nhiên sẽ không khuyên ngươi, cũng vì ta khuyên không nổi con trâu bướng bỉnh ngươi nữa, nhìn ngươi y chang như lão nhân.”
“Ta vốn đã là lão nhân, ta sắp bốn mươi rồi, cả đời còn chưa kiên trì qua điều gì, có chấp niệm sẽ sống tốt hơn là không có, không phải sao, không có chấp niệm, chúng ta cũng sẽ không sống tới hôm nay, ngươi và ta cũng sẽ không muốn kết thúc tất cả mọi chuyện quy ẩn sơn lâm.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã bị ái tình khiến cho ngu ngốc rồi, không ngờ vẫn còn ngồi phân tích đạo lý cho ta, ngươi đương nhiên biết ta vì điều gì, ta cũng biết ngươi, để tăng lên niềm tin cho đôi đồng mệnh uyên ương chúng ta, hôm nay cạn chung trà này đi.”
Đạm Viên mỉm cười chấp chén trà nâng về hướng Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Nguyệt Vụ cũng mỉm cười, mặt na che lấp nên không ai xem được dung nhan mỹ lệ của hắn, sự tồn tại của họ chưa nói tới mức khiến mọi người chú ý, nhưng chí ít cũng khiến cho nhà trọ bình thường này lại thêm một đám người chạy đến vì mỹ nhân.
“Đồng mệnh uyên ương?”
“Ha hả, là hảo huynh đệ đồng cam cộng khổ.”
“Đừng dạy hư con ta.”
“Này này, con ngươi không cần ta dạy cũng tự hư hỏng rồi, kỳ quái, tên tiểu tử họ Triệu kia lại chạy đi nơi nào câu dẫn nam nhân, thế nào còn chưa về, không biết ca ca ta nhớ muốn chết hay sao.”
Mặt nạ nam nhân co quắp khóe miệng, mọi người không cần suy đoán, Đạm Viên chính là phu tử, phu tử chính là Đạm Viên, vậy thì một bụng ý xấu của tiểu tử Lăng Nặc từ đâu ra thì không nói tự biết a.
“Đạm Viên, ta không muốn giết người, Địch nhi là đệ đệ ta.”
“Ta biết hắn là đệ đệ ngươi.” Đồ ngốc còn nhìn ra được Lăng Nguyệt Vụ bảo vệ người đệ đệ nhu nhược như cành liễu này ra sao mà, đột nhiên đổi chủ đề, “Ngươi nói lần này có thể bức ra được tên kia không?”
Người thông minh đương nhiên biết Đạm Viên đang nói gì, “Có lẽ, vụ việc đã lớn như vậy.”
“Sau khi gặp tên kia ta sẽ cáo biệt các ngươi, giúp ta nói tiếng xin lỗi với tiểu Nặc, phu tử chưa dạy được cho nó công phu cao nhất.”
“Ngươi xác định người kia sẽ theo ngươi?”
“Sơn nhân tự có diệu kế, dược trên tay ta không ít hơn tên đó.”
“Ngươi thật độc.”
“Cảm tạ khích lệ, có cần tặng ngươi một chút giúp ngươi giải quyết lão cha ngươi không?”
Hai mắt sau mặt nạ đột nhiên rét lạnh, đã xúc động đến điểm giới hạn bị áp chế trong lòng người này rồi, Đạm Viên biết mình vui đùa quá trớn, “Ta nhìn thấy tiểu Triệu về rồi, có thấy bên cạnh hắn dắt theo một người hay không, hình như khá quen mắt đó, tiểu Vụ, nhìn mau…”
Tiểu Vụ?
“Ta cảnh cáo ngươi không được gọi ta tiểu Vụ.” Lại khôi phục lãnh ngôn lãnh ngữ như bình thường, Đạm Viên mỉm cười nhún vai không quan tâm, đem lực chú ý đặt về phía Triệu Địch cùng người xa lạ đang đi lên lầu.
Tuy nhiên, đối với Lăng Nguyệt Vụ, người xa lạ này hoàn toàn không xa lạ.