CHƯƠNG TÁM.
.
.
.
Chung quy cảm giác mình như một người tàn tật.
Bị ôm trong lòng Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ im lặng suy nghĩ, chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm chén trà đặt trên chiếc bàn được phủ một tấm khăn hoa lệ. Mọi người không dám mở miệng, bởi vì vị chủ nhân không thể không làm người ta run rẩy kia một câu cũng không nói, chỉ im lặng ôm tiểu hài tử mà không ai biết lai lịch kia.
Nam Cung Phó đứng ở một bên chờ xem diễn có chút bất đắc dĩ nhu nhu cái mũi của mình, hắn phát hiện có một người so với bằng hữu tốt Lăng Sương Nhược còn trầm khí hơn, cho dù người đó chỉ là một đứa bé, nhưng nhất định là bất phàm, nhưng không rõ vì sao lại mai một ở một góc Lăng Lạc cung.
Trong đầu truyền đến từng trận buồn ngủ, ngồi ở một nơi mềm mại đương nhiên sẽ có cảm giác muốn ngủ, hơn nữa hiện tại cũng tối rồi, thân thể của tiểu hài tử cần một giấc ngủ sung túc, bằng không sẽ phát triển không đầy đủ. Hiện tại cơ thể hắn phát triển thuộc loại nghiêm trọng chậm chạp, không biết có phải dinh dưỡng rối loạn hay không.
“Cung chủ, thuộc hạ đến chậm, xin thứ tội.”
Một tiếng trêu tức từ bên ngoài chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào, Lăng Nguyệt Vụ chẳng hề ngạc nhiên, chỉ là nâng mắt lên sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái chén tự hỏi, cái chén có phải Cảnh Đức Trần chế tạo? Không biết thời đại này Cảnh Đức Trần đã xuất hiện hay chưa.
Hắn không tham tài, nhưng đối với đồ cổ còn cảm thấy hứng thú, có lẽ cũng là nguyên nhân tên kia thường xuyên lôi kéo mình đi xem pháo hoa, người ấy đặc biệt thích đồ cổ phẩm, gốm sứ linh tinh, chẳng qua hắn chưa bao giờ mua, người ấy nói khi mua về người khác sẽ nhìn không ra chỗ vĩ đại của cổ nhân Trung Quốc.
Ngay lúc đó Thành Viên không mở miệng mà chỉ nhìn chằm chằm đồ cổ, hắn chưa từng phân tích ai, cũng không muốn hiểu biết ai. Có thể khi xưa Lâm Tiên cảm thấy hắn buồn chán, nhưng vì sao người đó lại thích mình, thậm chí là yêu?…
Bên tai truyền đến đơn âm phát ra từ yết hầu của Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ không biết đối phương gọi những người này tới đây là muốn làm gì, nhưng đại khái là có quan hệ với mình, nhìn vào cục diện nho nhỏ này, ngẩng đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lăng Sương Nhược.
“Cho ngươi xem yết hầu, nếu hắn điều trị cho ngươi không hết ta nghĩ trên đời này cũng không ai trị tốt được.”
“Đa tạ cung chủ khích lệ, thật là trăm năm cũng không thấy cung chủ mở miệng.”
Nam nhân cao gầy rời mi nhìn Lăng Nguyệt Vụ tò mò, tiểu hài tử này thực đặc biệt, không thể nói rõ nguyên nhân vì sao, dung mạo không xuất chúng, nhưng khí tức trên người tựa hồ thực tương tự với người nào đó, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém.
Lăng Nguyệt Vụ không khỏi nhăn lại đôi mày nho nhỏ thanh tú, hắn không phải không nói được chỉ là không tất yếu mở miệng mà thôi, thỉnh thoảng hắn tự mình đi đọc những thơ cổ trong tiểu lạc viện, ai kêu ở nơi này không có gì giải trí.
Thản nhiên lắc lắc đầu, ý của hắn thực rõ ràng, không cần thiết!
Mọi người ở đây lại bắt đầu hút không khí, tiểu quỷ này ba lần bốn lượt khiêu chiến giới hạn của cung chủ, thật sự là có dũng khí. Lăng Sương Nhược ôm chặt Lăng Nguyệt Vụ, chung quanh tựa hồ bắt đầu đông lại, “Vì cái gì?”
Trở mình mắt trợn trắng, không muốn, không cần, không thích, như vậy còn không biết sao?
Bỏ qua một bên cái tên Lăng Sương Nhược lãnh nhan đang che dấu tức giận, giãy giụa ý định rời đi ôm ấp của người này, hắn phải đi về ngủ, buồn ngủ chết được.
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ giãy đi lần nữa sẽ chết trong tay của ta?”
Diệp Hạ cùng Nam Cung phó nhăn mày, tiểu hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, “Nhược, ngươi có thể làm hắn sợ.”
Có lẽ không nhất định bị dọa tới choáng váng, nhưng đứa nhỏ này cũng quá bình thường, Nam Cung Phó mở miệng vốn là vì hắn, kết quả lại bị Lăng Nguyệt Vụ tặng lại cái liếc mắt, hắn nếu như dễ bị dọa đến vậy thì đã sớm chết trong tay Hắc y nhân rồi.
“Nhược, không nên đối xử đứa nhỏ này như vậy, đáng yêu thế mà.” Đưa tay định đi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, kết quả tay chưa đụng tới đã bị hắn cùng người đang ôm hắn lạnh lùng trừng mắt, miễn cưỡng thu tay lại, “Ha hả, tiểu đệ đệ, ta chỉ muốn nhìn xem yết hầu của ngươi, có thể há miệng cho ta xem không?”
Mắt lạnh đảo qua, Lăng Nguyệt Vụ vẫn không hé răng, cũng không để ý nam nhân huyên náo trước mắt.
“Ai nha, tiểu đệ đệ ngươi có biết ta không, nếu ta không đúng lúc xuất hiện cứu ngươi có thể sớm bị Hắc y nhân kia bóp chết răng rắc, ngẫm lại ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi nên ngươi phải như thế nào báo đáp ta, nếu không thì ta thu ngươi làm đệ tử, ta lần đầu tiên muốn nhận đệ tử như thế này,ca ca của ta công phu rất tốt, nhưng so với thúc thúc ôm người thì kém hơn một chút, không sao cả, dù sao lúc đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta . . . . .”
Tiếng nói so với nữ nhân còn ồn ào hơn gấp mấy lần cứ liên tục truyền vào tai Lăng Nguyệt Vụ, hắn trực tiếp nắm hai tay của Lăng Sương Nhược bụm lại hai cái lỗ tai của mình, mọi người ở đây lại cả kinh, Lăng Sương Nhược có chút kinh ngạc vì động tác của hắn.
“Khụ khụ, Nam Cung phó, không nghĩ ngươi cũng có một ngày kinh ngạc như thế này, thật sự là làm ta cười chết, ngay cả một tiểu hài tử cũng ứng phó không được, khó trách bắt một tên tiểu tặc cũng nửa ngày, dọa người không được còn muốn thu đệ tử, hay là quay về chỗ sư phụ ngươi học lại lần nữa đi, ha ha . . . . .”
Diệp Hạ không để ý hình tượng mà cứ cười ha hả, hoàn toàn không để ý đến Lăng Sương Nhược giờ phút này lạnh lùng nghiêm mặt, mà Lăng Sương Nhược nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ tựa hồ đang trách cứ mình vì đã đem tới một tên ầm ĩ kia.
Trời ạ, mấy đứa nhỏ kia thật ồn ào.
Trên thực tế hắn không phải đứa nhỏ mà bọn họ càng giống đứa nhỏ hơn, Lăng Nguyệt Vụ luôn luôn thích tĩnh lặng, bắt đầu đau đầu, lại giãy giụa định rời đi ôm ấp của Lăng Sương Nhược.
Đột nhiên . . . . .
Bên ngoài chạy tới một hạ nhân “Cung, cung chủ . . . ” Thị vệ toàn thân run rẩy cúi đầu nửa quỳ hướng về chủ tử lạnh lùng.
Lăng Sương Nhược thiếu chút nữa chịu không nổi muốn giết người, lạnh lùng nhìn thị vệ liếc một cái, ánh mắt viết “Tốt nhất cái gì đáng giá thì nói, nếu không kết cục chỉ có một chữ: Chết!”
“Bên ngoài, bên ngoài có một đại thẩm, nói là. . .đến tìm Tứ thiếu gia. . . . “
“Tứ thiếu gia!”
“Cái gì Tứ thiếu gia?”
Tất cả đều yên tĩnh dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược cùng Lăng Nguyệt Vụ, Lăng Sương Nhược khi nào thì có thêm một đứa con trai.
“Đừng nhìn ta, ta không biết, cho nàng kia vào.”
Lãnh âm vang lên, chán ghét ánh mắt của bằng hữu, nhìn lại đứa bé trong lòng, tiểu quỷ là con hắn, nhưng tại sao một chút ấn tượng đều không có, “Ngươi là con ta?”
Lăng Nguyệt Vụ tiếp tục trợn mắt, không lắc đầu cũng không gật đầu, thân thể là con của hắn, nhưng linh hồn lại không phải, trên thực tế tuổi của hắn so với người gọi là phụ thân kia còn lớn hơn. Hiện tại hắn không giãy giụa nữa, lẳng lặng ngồi trong lòng Lăng Sương Nhược, chờ Đỗ thẩm tới đón hắn về.
“Tứ thiếu. . . . .gia”
Đỗ thẩm lo lắng chạy vào trong, nhưng cảm nhận được hàn khí lạnh thấu như băng nên hai chân sau mềm nhũn ngồi chồm trên mặt đất, không dám ngẩng đầu “Cung, cung, cung chủ.”
Thời điểm pháo hoa vừa xong nàng liền nhìn thấy tiểu chủ nhân mà mình hầu hạ nhiều năm đang bị cung chủ ôm lấy, “Hắn là ai?”
“Cung, cung chủ, là Tứ thiếu gia.”
“Tên.”
“Lăng Nguyệt Vụ.”
Thật sự là một cái tên dễ nghe, nhưng rốt cuộc Lăng Nguyệt Vụ trên mặt cũng không có một chút biểu tình gì, chuyện trước mắt coi như không có quan hệ gì với mình, làm phụ thân ngay cả đứa con bảy tuổi của mình cũng không biết, lỗi là của ai?
“Cung chủ, nô, nô tỳ có thể mang thiếu gia trở về?”
Đỗ thẩm không sợ hãi mở miệng, kì thật toàn thân nàng đang run rẩy, trong tay ứa ra mồ hôi lạnh, nàng biết Tứ thiếu gia sẽ không nói, cho dù bị khi dễ cũng không mở miệng được, tiểu thiếu gia đáng thương nếu như có rơi xuống địa ngục có lẽ cũng tại nơi này, thật là bất hạnh.
“Ngươi biết hắn không thể nói khi nào?”
“Thiếu gia từ khi sinh ra đến giờ cũng không nói một câu nào.” liền nhớ về ngày xưa cũng không khóc không hét, Đỗ thẩm nhất thời đau xót.
“Đêm nay hắn không về, về sau cũng không về, ngày mai đem vật dụng của Tứ thiếu gia lại đây, ngươi đi xuống đi.”
Lãnh ngôn mớ miệng, hắn sẽ không giết Đỗ thẩm, chỉ phất tay cho nàng rời đi. Sau khi Đỗ thẩm rời đi, trong phòng chỉ còn Nam Cung Phó và Diệp Hạ kinh ngạc mở lớn miệng nhìn nhau, Lăng Sương Nhược thì dùng ánh mắt thêm phần hứng thú thăm dò Lăng Nguyệt Vụ.
“Diệp Hạ, giúp ta xem yết hầu con ta.”
Bị người khác bóp cằm hé miệng, Lăng Nguyệt Vụ cổ họng vẫn không phát ra một âm, thực phiền, người khác không muốn nói chuyện lại bắt buộc người khác phải nói. Nhưng không biết cái tên gọi là nếu hắn không chữa khỏi thì dường như người trong thiên hạ không ai có thể chữa được có chính xác hay không.
Có lẽ. . . . . . . Đáp án. . . . . . .