CHƯƠNG CHÍN.
.
.
.“Ách, Nhược, yết hầu của con ngươi không có vấn đề gì cả.” Diệp Hạ hứng thú nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược.
Lăng Sương Nhược không hài lòng toát ra một chữ “Ân?”
“Yết hầu con ngươi không có vấn đề gì, có thể là hắn không muốn nói chuyện mà thôi, có lẽ là thế, ta nói con ngươi có thể căn bản không muốn nói chuyện, dù sao ở lạc viện kia không có tiểu bằng hữu, cũng không có thân nhân, cơ hội cho hắn mở miệng rất ít.”
Diệp Hạ tạo dáng như một người phá án phân tích đạo lý rõ ràng, nghe được như vậy Nam Cung Phó đứng bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ quan sát còn phụ gia thêm vài câu, ” Đúng vậy, Đúng vậy.” Tựa như sợ là đứng nhìn không sẽ bị coi nhẹ sự có mặt vậy.
Lăng Nguyệt Vụ vẫn như trước hướng đầu về phía nội thất, kỳ thật hắn muốn ngủ lắm rồi, những người này sao không ngừng tra tấn hắn đi, không biết đến bao giờ mới chịu buông tha hắn.
“Đúng là vậy sao?”
Lăng Sương Nhược cúi đầu nhìn chằm chằm Lăng Nguyệt Vụ vẫn chăm chú hướng đầu vào nội thất, thấy tiểu quỷ vẻ mặt không thèm nhìn, tám phần là bởi vì vừa rồi động tác của Diệp Hạ quá mạnh làm mất hứng, Lăng Nguyệt Vụ không biết giờ phút này bản thân thoạt nhìn giống tiểu hài tử như thế nào.
“Lăng Nguyệt Vụ, vì cái gì không nói lời nào.”
Không đem câu hỏi của Lăng Sương Nhược đặt trong mắt, Lăng Nguyệt Vụ từ đầu đến đuôi không có ý định muốn nói, làm sao lại nói được. Liếc nhìn Diệp Hạ nhiều chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Sương Nhược. Thật mệt mỏi, mí mắt đều mở không lên, dù sao cũng dán lại rồi, liền đánh một cái ngáp rồi tựa vào lòng Lăng Sương Nhược đánh một giấc.
Theo quan sát của hắn, Lăng Sương Nhược sẽ không giết hắn, nếu muốn giết đã giết từ lâu, đối với người này thì giết người dễ như trở bàn tay.
“Ta là phụ thân ngươi.”
Lăng Sương Nhược thăng điểm độ ấm thật lâu mới nhẹ nhàng nói ra bốn chữ.
Lăng Nguyệt Vụ dựa vào tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ lại nghe được hai tiếng phụ thân, nhịn không được rùng mình một cái, phải gọi một tên so với mình còn nhỏ tuổi hơn là ba ba, có cần thiết không, đánh chết hắn cũng không mở miệng.
Xoa xoa hai mắt đang dính chặt, tiếp tục tìm vị trí thoải mái trong lòng Lăng Sương Nhược, hương bạc hà kì thật ngửi thấy rất dễ chịu, bàn tay nhỏ bé duỗi vào trong ngực đối phương sưởi ấm, mùa thu ở cổ đại so với mùa đông ở hiện đại không khác biệt, hắn hiện tại sợ lạnh chết được, co lại cái đầu tròn rút vào trong lòng Lăng Sương Nhược.
Lăng Nguyệt Vụ rất muốn nói, nhưng không nói sẽ tốt hơn nên không cần nữa.
Trong phòng hai tên khách không mời phát hiện Lăng Sương Nhược rất gần nhân tình, còn là tình cảm của những người thân thiết, lần này ngay cả tiểu nam hài mà hắn ghét nhất cũng có thể tuỳ ý ngủ trong lòng, mà con hắn lại đối với hắn vô cùng hờ hững, kỳ thật Lăng Nguyệt Vụ đối với ai cũng không để ý, không thân cận.
Lăng Sương Nhược ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ, nhìn Lăng Nguyệt Vụ đáng yêu ngủ trong lòng, xoay người ngăn trở tầm mắt của bọn họ, sau đó đi vào hướng nội thất.
Rời bỏ người khác, Lăng Sương Nhược nhăn mày, đã sáu bảy tuổi rồi, tại sao lại nhỏ như vậy, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, thản nhiên hôn trộm một cái, mập mờ tạo ra định mệnh về mối quan hệ của họ sau này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Nguyệt Vụ theo thói quen thời gian tỉnh lại, hai mắt nhu nhu mê mê mang mang, ở trong này hắn chưa bao giờ lo lắng về an nguy của mình, cho nên hắn đối với mọi chuyện chung quanh chẳng để ý, nhưng có động tĩnh gì sẽ tỉnh lại ngay, ví dụ như hiện tại.
Ngẩng đầu nhìn thấy vị đại mỹ nhân trước mặt, hắn không có bệnh mất trí nhớ nên không quên nam nhân này là ai, hắn nằm nghiêng người nhìn xem người kia ngủ, nhìn như vậy có tốt không?
Một người nam nhân thế mà lại làm chuyện rình trộm như vậy.
Xoay người kéo chăn không nghĩ để ý đến nữa, tự nhiên lại thích cái giường này.
“Đã tỉnh còn muốn ngủ?”
Sau lưng chuyển tới nam âm trầm thấp ôn nhuận, chỉ tiếc là cái mặt suốt ngày luôn lạnh lùng.
“Ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi vì cái gì không nói lời nào, không biết nói?”
Người này không biết câm điếc thì sẽ không nói sao, luôn ngậm đề tài này không chịu bỏ, thật là một nam nhân rườm rà.
Lăng Nguyệt Vụ trợn mắt, nhưng không đợi hắn nhắm mắt lại liền bị người ôm lấy, sau đó lại ngồi vào nơi ấm áp của ngày hôm qua, mùa thu sáng sớm lạnh lạnh làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Cúi đầu nhìn, Lăng Sương Nhược chỉ mặc một cái áo đơn, trong ngực gầy gò hơi lộ ra, chiếc áo màu trắng thoạt nhìn được làm bằng tơ tằm, trơn trơn thoải mái, nhưng so sánh với vải thô của mình liền thua chị kém em.
“Kêu phụ thân!”
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Sương Nhược ra lệnh Lăng Nguyệt Vụ gọi hắn là phụ thân.
Đôi tay định đẩy Lăng Sương Nhược ra, đánh chết cũng sẽ không kêu, dù sao không phải chưa từng chết, hắn sợ gì.
“Ngươi không muốn mở miệng, hay là không nói được, nếu không muốn mở miệng thì gật đầu, còn không nói được thì lắc đầu, hiểu được ý ta chứ?”
Lăng Nguyệt Vụ mới vừa rời giường liền cảm thấy được có người so với mình còn nhàm chán hơn, hắn nhìn chằm chằm Lăng Sương Nhược không lắc đầu cũng không gật đầu, sau đó lại lắc đầu gật đầu, biến thành Lăng Sương Nhược không hiểu ra sao, đột nhiên có loại cảm giác bị người ta đùa giỡn.
“Lăng Nguyệt Vụ, đừng cho là ta không dám đánh ngươi!”
Lăng Nguyệt Vụ chớp chớp mi, tựa hồ muốn nói có bản lĩnh thì làm đi a, ai sợ ai, hắn khiêu khích.
“Ngươi thật sự không sợ ta?”
Lăng Nguyệt Vụ ngoan ngoãn lắc lắc đầu, hắn không phải nghe không hiểu người này nói gì, chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi.
“Quên đi, chúng ta ăn sáng, chắc hẳn ngươi cũng đói rồi.”
Lăng Nguyệt Vụ có thói quen súc miệng trước khi dùng bữa sáng, nhìn Lăng Sương Nhược chỉ chỉ miệng của mình, sau đó lại chỉ chỉ mặt, cuối cùng kéo kéo quần áo, kỳ thật nói là câm điếc cũng không sai, chỉ là đối với người mình không thích thôi.
Nhưng đối với Lăng Sương Nhược, hắn thật không thể nói rõ là chán ghét hay không.
“Hiểu rồi.”
“Người đâu, đem nước vào.” Lăng Sương Nhược lạnh lùng mở miệng, cửa mở sau đó một nữ tử trẻ tuổi bước bào “Đi hội thiên phòng lấy quần áo cho tứ thiếu gia, trực tiếp cầm vào đại sảnh.”
Kế tiếp vắt khăn, lau mặt cho Lăng Nguyệt Vụ toàn do băng đại mĩ nhân phụ trách, Lăng Nguyệt Vụ cũng thích hưởng thụ việc có người hầu hạ.
Sau đó đại mỹ nhân đem Lăng Nguyệt Vụ đặt một bên tự thay quần áo cho mình, rồi tiếp tục ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ giúp mang hài, vận khí đi ra đại sảnh.
Bên kia tiểu nữ tử mặt ửng đỏ cầm quần áo đang muốn giúp Lăng Nguyệt Vụ thay, trong đại sảnh người chờ bọn họ ăn sáng đương nhiên là mấy đứa con của Lăng Sương Nhược cùng với hai vị khách không mời mà đến. Về phần phu nhân của hắn, có hay không cũng không khác biệt, các nữ nhân đáng thương, trượng phu như vậy thật sai lầm, hơn nữa cũng có vài người lại chịu không được chồng của mình so với mình còn đẹp hơn gấp mấy lần.
Lăng Sương Nhược thuận tay đem quần áo muốn giúp Lăng Nguyệt Vụ mặc vào, mà nguyên tắc của Lăng Nguyệt Vụ chính là không cho người khác giúp đỡ mình mặc quần áo, hắn thói quen độc lập sẽ không cho Lăng Sương Nhược giúp đỡ, hắn phải tự mình mặc, hai người lại bốn mắt nhìn nhau, giằng co.
Một kẻ bảy tuổi, một kẻ hai mươi lăm, sáu tuổi.
Trong nhà ăn lại một mảnh yên tĩnh.
Người trong nhà lại trợn mắt há hốc mồm, nhìn xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng, còn lại hai tên hiểu chuyện luôn hưng phấn là Diệp Hạ cùng Nam Cung Phó.