Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 52: Chương 52




Edit: Rabbit

Trong phòng tổng thống của khách sạn quốc tế Việt Ưu, một người mặc bộ quần áo màu trắng ở nhà, trên mặt vĩnh viễn là thản nhiên tươi cười và ôn nhu Lí Hạo Nhiên, nhàn nhã ngồi ở trên sô pha , nghe thuộc hạ báo cáo tất cả tình huống, khóe miệng chậm rãi cong lên, tươi cười cũng không đạt tới đáy mắt, đáy mắt tàn khốc và lãnh huyết kia cũng chỉ có chính hắn biết.

Ở nước ngoài hai năm, việc tốt nhất mà hắn làm được đó là để cho người khác không thể thực sự đoán ra được ra được tâm tư của hắn, làm cho bất kì ai cũng không thể nhìn thấu hắn. Cho nên, hắn mới có thể ở trong hai năm ngắn ngủn ở châu Âu có danh tiếng như vậy, cho dù khi diệt trừ lão đại châu Âu, thủ đoạn độc ác của hắn vẫn làm cho người ta kinh hãi.

Báo cáo xong tư liệu cần thiết của Lí Hạo Nhiên, người đàn ông có chút nao núng nhìn thoáng qua Lí Hạo Nhiên, trong mắt tràn đầy lo lắng. Cuối cùng thật sự không thể nhịn được, nhất thời nói:“Thiếu chủ, ngài làm như vậy có thể khiến cho Đan Sâm Duệ phát hiện hay không?” Hắn đã điều tra rõ về Đan Sâm Duệ, người đàn ông kia và thiếu chủ thâm trầm như nhau khiến cho người ta sợ hãi, không biết sau lưng hắn rốt cuộc có thế lực lớn như thế nào, có thể đánh bại thiếu chủ hay là lưỡng bại câu thương đây.

Hắn là người Nga bản xứ, ở các quốc gia châu Âu lăn lộn nhiều năm như vậy, đối với chủ nhân này rất coi trọng. Năng lực của hắn cho hắn biết, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản, đi theo hắn tuyệt đối không lầm. Còn Đan Sâm Duệ, người đàn ông kia dường như có thể là kẻ thù duy nhất của thiếu chủ. Hắn hy vọng thương vong sẽ thấp nhất, tốt nhất có thể sau khi điều tra rõ ràng mới cẩn thận xử lý việc này.

“Ha ha, anh đã nghĩ nhiều rồi Tát Tư, tất cả lo âu của anh tôi đều biết, nhưng tôi cũng có kế hoạch của tôi, anh không cần lo lắng.” Nhìn thoáng qua thuộc hạ có năng lực rất tốt đã đi theo hắn hai năm nay, cười đến vô cùng sáng lạn nói:“Huống chi…… Cho dù hắn biết, vậy thì phải làm thế nào đây? Hắn chỉ biết phẫn nộ đối với Nhan Nặc Ưu, chỉ cảm thấy cảm nhận của Nhan Nặc Ưu đối với hắn quan trọng hon. Người đàn ông kia yêu vợ như mạng, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến là tôi ở giữa làm khó dễ, còn người đàn bà kia đã thay đổi tâm, tham luyến ôn nhu của hắn.”

Hắn muốn cho bọn họ phải hối hận, hắn muốn cho bọn họ cũng phải nếm thử qua tất cả hương vị khổ sở mà hắn trải qua năm đó, loại đau đớn đến tận xương tủy, loại thống khổ sống không bằng chết này, người đàn ông đáng giận kia cũng phải thưởng thức một lần.

Nhan Nặc Ưu, tôi cũng muốn cho cô biết, tôi không còn là Lí Hạo Nhiên dễ dàng để cho người ta bóp chết nữa . Nay tôi đã có đủ năng lực để khiến cho cô đau khổ, giải mối hận trong lòng của tôi.

Hận ý mãnh liệt kia nhiệt độ trong phòng nháy mắt giảm xuống âm mấy độ, Tát Tư đứng ở một bên run rẩy, không thể đứng thẳng được.

*

“Thiếu phu nhân, thiếu gia đã trở lại.” Vẫn nhìn thiếu phu nhân xinh đẹp ngẩn người trong hoa viên, nghĩ đến vừa rồi thiếu gia đã về thế nhưng còn mang theo……, trong lòng mâu thuẫn rốt cuộc có nên nói cho thiếu gia là thiếu phu nhân vẫn luôn chờ người hay không. Nhưng nghĩ đến lời hứa của mình với thiếu phu nhân, Tân quản gia cuối cùng vẫn quyết định nói cho thiếu phu nhân thiếu gia đã trở lại, còn việc thiếu phu nhân xử lý như thế nào, cũng là chuyện của chính thiếu phu nhân.

Hơn một tháng trôi qua, Nhan Nặc Ưu dường như cảm thấy cũng không quá khổ sở , nếu đã nghĩ thông suốt muốn ly hôn với Đan Sâm Duệ, như vậy thương tâm khổ sở thì có ích gì? Hơn nữa tất cả điều này cũng là do cô tự làm tự chịu. Cho nên thông suốt rồi cô không còn cảm thấy khó chịu nữa .

Nhưng khi Tân quản gia nói người mà cô mà mong đợi một tháng rốt cuộc đã trở về, trong lòng có chút bối rối. Anh ấy thật sự đã trở lại, lần này anh ấy trở về là để quyết định li hôn sao?

Sắp xếp lại cảm xúc hỗn loạn, Nhan Nặc Ưu cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn bình thường, coi như không để tâm.

“Thật sự đã trở về sao? Tôi sẽ vào nhà.” Không giống như Tân quản gia dự đoán kinh ngạc và bi thương, nhìn bộ dáng Nhan Nặc Ưu chẳng hề để ý và thanh âm ‘vui sướng’ kia, khiến cho Tân quản gia vô cùng ngạc nhiên. Thiếu phu nhân biểu hiện như vậy làm cho ông cảm thấy vô cùng không bình thường, dường như có chuyện gì sắp sửa xảy ra.

“Thiếu gia ở phòng khách, thiếu phu nhân theo tôi vào nhà đi.” Cuối cùng thật sâu nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, vẻ mặt làm cho người ta khó có thể đoán được.

“Vâng.” Không để ý đến sự đánh giá trong mắt Tân quản gia, Nhan Nặc Ưu cười cười rồi đi về phía phòng khách trong biệt thự.

Trong phòng khách biệt thự, một người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp không hề ngại ngần ngồi ở trên đùi Đan Sâm Duệ, mê người khuôn mặt cùng dáng người nóng bỏng gợi cảm, khiến cho không ai có thể rời mắt.

Nhóm người giúp việc trong phòng đứng xa xa đều rất kinh ngạc nhìn người phụ nữ quyến rũ và thiếu gia nhà mình, thiếu gia không phải ghét nhất bị người khác tiếp xúc trừ thiếu phu nhân sao? Tại sao lúc này lại để người phụ nữ khác ngồi trên đùi hắn, không kiêng nể gì trêu chọc hắn, còn bản thân thiếu gia dường như cũng không phản cảm, ngược lại trong mắt có một chút chiều chuộng.

“Phỉ nhi, đừng làm loạn, hôm nay anh trở về nhưng là vì hạnh phúc tương lai của chúng ta, về sau em có thể giữ đứa trẻ.” Khóe mắt tà nghễ nhìn bóng người đi tới từ xa, Đan Sâm Duệ giọng điệu hàm trách nhìn người phụ nữ ngồi ở trên đùi mình. Trong giọng nói tuy rằng tràn đầy trách cứ, nhưng trong mắt tràn đầy tình yêu và sự chiều chuộng, làm cho người ta cảm thấy ước ao và hâm mộ

Còn Tân quản gia đi tới từ xa cùng Nhan Nặc Ưu thân mình nhanh chóng dừng lại, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ, cái gì? Người đàn ông nàydẫn người phụ nữ khác trở về, mà trong giọng nói kia tràn đầy yêu say đắm, làm cho cô nhịn không được hoảng hốt.Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mặc dù li hôn là kết quả cô mong muốn, thế nhưng đối với chuyện này làm cho cô không thể nào chấp nhận được.

“Thiếu phu nhân……” Tân quản gia cũng nghe thấy những lời thiếu gia nhà mình vừa nói, tuy rằng cũng tràn đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ, nhưng là hắn không dám ở trước mặt thiếu phu nhân giải vây cho thiếu gia, chỉ có thể lo lắng nhìn Nhan Nặc Ưu đã trở nên ngẩn người.

“A……” Nhan Nặc Ưu lấy lại tinh thần cố để cho bản thân thoải mái, nhưng trong lòng dường như đang có hàng ngàn tảng đá đè nặng, làm cho cô không thể thở nổi. người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, tính cách hào phóng, dáng người nóng bỏng gợi cảm, mặc cho ai nhìn đều nhịn không được động tâm. Hai năm nay, tuy rằng tính cách của cô đã tốt hơn, cố gắng cùng Đan Sâm Duệ ở chung , cũng là một đôi vợ chồng thực ân ái. Nhưng so với hình ảnh hạnh phúc trước mắt này, cảm giác như chính mình chỉ là một kẻ ngoài cuộc .

Đôi mắt ươn ướt, trong cổ họng như bị mắc nghẹn gì đó vô cùng khó chịu. Cố gắng nén nước mắt, Nhan Nặc Ưu không muốn để cho người khác thấy sự yếu ớt của cô.

Chậm rãi bước vào trong phòng khách, cố gắng làm cho chính mình không cần quan tâm đến hạnh phúc của đôi tình nhân kia, làm cho chính mình thật tỉnh táo. Luôn luôn nhắc nhở chính mình: Nhan Nặc Ưu, mi phải hoàn thành đoạn đường mi đã chọn. Nếu không, hối hận sẽ chỉ càng làm cho thêm nhiều người bị thương tổn mà thôi.

Trong phòng khách, người phụ nữ xinh đẹp dường như căn bản không quan tâm đến sự có mặt của Nhan Nặc Ưu, cũng không thèm phòng khách liếc mắt khi Nhan Nặc Ưu đi vào phòng khách, dùng phương thức làm nũng, vẫn nhìn Đan Sâm Duệ chiều chuộng mình nói:“Sâm, nơi này khống khí rất tốt, về sau chính là nhà của chúng ta sao?” Lời này dường như cũng là vô tình nói với Nhan Nặc Ưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.