CHƯƠNG 47
Suốt một đêm, Bối Hiểu Ninh nằm im trong lòng Lăng Tiếu im lặng. Lăng Tiếu cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng ôm lấy hắn.
Ngày thứ hai Bối Hiểu Ninh tinh thần ngẩn ngơ đến công ty làm việc. Đến tiệm, không đợi hắn bắt đầu công việc thì đã có điện thoại trong nhà gọi đến. Bối Hiểu Ninh nghe máy, là mẹ. Bà nói cha Vương Tinh gọi điện cho ba, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói, muốn mời ba mẹ Bối Hiểu Ninh ăn cơm, gọi Bối Hiểu Ninh trình diện cùng. Bối Hiểu Ninh đương nhiên biết Vương Tinh muốn nói gì, nhưng mà nghe giọng của mẹ, hình như bà vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Nhưng hôm qua Bối Hiểu Ninh đã nói rất rõ ràng cho cha rồi, nhưng hắn không ngờ ba cũng không nói lại cho mẹ.
Bối Hiểu Ninh thăm dò hỏi: “Cha thế nào hả mẹ?”
“Ông ấy không nói gì, chỉ bảo ta gọi điện cho ngươi, nói ngươi đến khách sạn lần trước nhà mình làm mừng thọ cho ông ngươi.”
“Nga, cha có nói gì thêm với mẹ không?”
“Không có, chẳng thấy nói thêm gì. Ngươi hỏi làm gì?”
“Vâng… Không có gì, gặp mặt rồi nói tiếp. Như vậy, hôm nay con sẽ cố về sớm, mọi người không cần chờ con, cứ đi trước đi, con đến sẽ gọi điện.”
Ngắt máy, Bối Hiểu Ninh lại gọi cho Vương Tinh, không ai nghe máy. Bối Hiểu Ninh nghĩ: ba của Tinh Tinh chuẩn bị đến thế, xem ra tình hình rất nghiêm trọng. Không lẽ Tiểu Tinh bị cấm nghe điện thoại luôn rồi? Hay là quên điện thoại ở nhà cũng không chừng? …
Bối Hiểu Ninh lắc lắc đầu, không muốn đoán mò thêm, nhưng rất nhanh một ý nghĩ khác lại xuất hiện trong đầu hắn: sao cứ cảm thấy không yên? Tối nay tám chín phần mười sẽ nói chuyện Tiếu đi? Ông bà cũng sẽ biết chuyện nhanh thôi? Còn phải tiếp Vương gia gia, Đại gia, Tứ thúc, Ngũ thúc, Lục thúc… Các cậu, đồng nghiệp của ba mẹ, hàng xóm… Sau đó nhất định ta sẽ thành quái thai, sau này ngày lễ ngày tết lúc gặp mặt chào hỏi các trưởng bối sẽ nhìn ta bằng ánh mắt khác thường… Không, có lẽ ta không bao giờ nên tham gia tụ hội trong nhà nữa, có lẽ cha cũng căn bản không muốn nhận đứa con trai này…
Suy nghĩ miên man mãi, Bối Hiểu Ninh cầm quần áo đi đến trước cửa, thay trang phục cho ma-nơ-canh. Mặc được một nửa mới phát hiện mình mặc nhầm quần áo nữ vào người ma-nơ-canh nam.
Công ty mới điều thêm hai người từ trên xuống, cũng qua tuần lễ thời trang, Bối Hiểu Ninh không cần tăng ca nữa. Đi ra ngoài, hắn gọi cho Lăng Tiếu, muốn nói cho y hôm nay mình sẽ về muộn.
Lăng Tiếu bình thường ít khi không gọi được, nhưng lần này Bối Hiểu Ninh gọi mãi không có ai nghe máy. Gọi về nhà cũng không được. Bối Hiểu Ninh lại gọi tới quán bar, người nghe máy nói cho hắn Lăng Tiếu không có ở đây. Hết cách, Bối Hiểu Ninh nhắn tin: Tối nay tôi về muộn, nếu không đi quán bar thì anh tự ăn cơm đi, không cần chờ.
Tới khách sạn, Bối Hiểu Ninh gọi điện cho mẹ, hỏi số phòng, sau đó hít sâu một hơi rồi tìm người phục vụ đưa hắn đến phòng đó.
Ba, mẹ, cha mẹ Vương Tinh, còn có Vương Tinh cũng ở đây. Cửa phòng vừa mở, Bối Hiểu Ninh chỉ nghe thấy ba Vương Tinh đang vô cùng khiếp sợ nói: “Cái gì?! Ngươi nói Hiểu Ninh thật sự…” Ông nhìn thấy Bối Hiểu Ninh, ngừng nói, ánh mắt kinh ngạc chuyển từ trên người ba Bối Hiểu Ninh đến trên người Bối Hiểu Ninh.
“Tam thúc, tam thẩm.” Bối Hiểu Ninh chào hỏi rồi nhìn Vương Tinh gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô. Lúc này Bối Hiểu Ninh phát hiện hai bà mẹ vành mắt đều hồng, xem ra chuyện đã nói gần hết rồi.
Trong phòng xấu hổ an tĩnh một lát. Mẹ Vương Tinh ho một tiếng. Vẻ mặt bà áy náy vừa muốn nói chueyẹn, Vương Tinh đột nhiên đứng lên, “Nhị đại gia, nhị đại nương. Các bác muốn trách thì hãy trách cháu, là cháu hồ đồ, làm ra chuyện quá mức như thế, cháu xin lỗi.”
“Trách cháu làm gì? Cháu không phải cũng không muốn kết hôn với Hiểu Ninh sao? Nếu chính nó không có vấn đề, người khác có bắt cũng không được. Ở nhà bạn ở lâu ngày, năm đó ta với cha cháu cũng từng sống cùng nhau ở quê. Con cái của bạn bè ta cũng có thêu phòng ở cùng bạn nam ở ngoài, nhưng chưa từng thấy ai thành đồng tính, về nhà vẫn kết hôn sinh con bình thường. Lão tam.” Ba Hiểu Ninh chuyển đầu sang hướng ba Vương Tinh, “Tiểu Tinh dùng cách này để phá hôn lễ là không đúng, nhưng chuyện Hiểu Ninh cậu không cần cảm giác có lỗi với tôi, chuyện này không thể trách ai, chỉ tại mẹ nó không dạy con nghiêm. Thật ra hôm qua ta đã biết mọi chuyện, hôm nay đến là muốn nói rõ ràng với mọi người, chuyện hai nhà chúng ta sau này như thế nào vẫn như thế. Cũng không nên khắt khe quá với Tiểu Tinh, cho dù da trắng, da đen hay da vàng, cứ để nó dẫn về ra mắt xem đã. Hiểu Ninh còn trẻ, ta không thể để nó tiếp tục làm càn. Ngươi xem, sau này nó muốn tìm bạn gái ta còn phải…”
“Cha!”
“Ngươi câm miệng!”
“Con không phải đứa trẻ nữa…”
“Không phải đứa trẻ mà còn làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế à?!”
“Nhị đại gia, bác đừng nói Hiểu Ninh như vậy…” Vương Tin nghe không nổi.
“Ngươi cũng câm miệng, ở đây ngươi được mở mồm à?!” Ba Vương Tinh cũng quát lên.
Bối Hiểu Ninh kéo Vương Tinh, ấn cô lại chỗ ngồi, “Cha, tâm tình của cha con hiểu…”
“Hiểu cái rắm!”
“Con…”
Điện thoại Bối Hiểu Ninh vang, hắn móc ra nhìn, là Lăng Tiếu. Bối Hiểu Ninh ngắt điện thoại.
“Cha, chuyện của con về nhà nói không được sao?”
“Ngươi cũng biết xấu hổ?”
“Không phải…”
Điện thoại lại vang, lại là Lăng Tiếu. Bối Hiểu Ninh lại ngắt.
“Không phải là xấu hổ, chỉ là con cho rằng…”
“Không xấu hổ? Ngươi còn thấy vẻ vang lắm à?!”
“Cha, con…”
Điện thoại di động lần thứ ba vang.
“Nghe!” Ba Bối Hiểu Ninh dùng giọng ra lệnh nói.
Ngón tay Bối Hiểu Ninh dừng trên nút màu đỏ.
“Ta bảo ngươi nghe!” Thanh âm của ba cao lên, mẹ Hiểu Ninh kéo kéo tay áo hắn.
Bối Hiểu Ninh đứng lên, cầm điện thoại định đi ra ngoài.
Ba Hiểu Ninh kéo tay mẹ lại, “Đứng yên đấy! Nghe ngay ở đây!”
Bất đắc dĩ, Bối Hiểu Ninh dừng chân, hai mắt nhìn ba, nghe điện thoại, “Alô?”
“Sao không nghe máy?”
“Có chút việc.”
“Hôm nay lúc đi quên mang điện thoại,nên không biết. Lúc về mới thấy có cuộc gọi nhỡ của em. Sao vậy? Lại tăng ca về muộn sao?”
“Ừm… Bây giờ tôi đang bận, lát nữa gọi lại…”
“Đưa điện thoại đây.” Ba Bối Hiểu Ninh đứng lên.
“A?” Bối Hiểu Ninh tưởng mình nghe lầm.
Ba Hiểu Ninh vươn tay, “Bảo đưa điện thoại ngươi đây cho ta.”
“Nhưng mà…”
“Đưa!”
Bối Hiểu Ninh run run, điện thoại xém thì rơi xuống chén nước.
“Hiểu Ninh?” Lăng Tiếu nghe ra có chuyện bất ổn.
“Anh.. anh chờ một chút.” Bối Hiểu Ninh không thể không đưa máy vào tay ba.
“Alô?”
“…”
“Ngươi chính là Lăng Tiếu phải không?”
“…”
“Ta là cha của Bối Hiểu Ninh.”
“…”
“Hiện tại ngươi có thời gian không?”
“…”
“Vậy ngươi đến đây một chuyến.”
“…”
“Phía bắc phố Hy Vọng, ở đèn xanh đèn đỏ thứ hai rẽ trái, khách sạn thứ hai, 206.”
Ba Bối Hiểu Ninh cúp điện thoại. Đại não Bối Hiểu Ninh trống rỗng, nhận điện thoại di động của mình về, chậm rãi ngồi lại trên ghế.
Trong phòng lần nữa không khí trở nên yên ắng xấu hổ.
Ba Vương Tinh chần chờ: lúc này có phải nên mang vợ và con rời đi không? Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không di chuyển. Bởi vì nói thế nào ông cũng không thể mặc kệ chuyện của Bối Hiểu Ninh, chuyện đến nỗi như hôm nay không tránh khỏi có liên quan đến con gái nhà mình, hơn nữa ông cũng muốn có thể nghe chính miệng Lăng Tiếu nói trò đùa hôn lễ đến đây là kết thúc, ông vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng —- rằng tất cả đều chỉ là hiểu lầm.
Không tới nửa giờ, cửa phòng mở ra, Lăng Tiếu xuất hiện ở cửa. Y rất nghiêm chỉnh mặc áo sơ mi trắng và tây phục.
Nhìn thấy y, Bối Hiểu Ninh và Vương Tinh cùng đứng lên, Vương Tinh gật đầu với Lăng Tiếu một cái, mỉm cười. Bối Hiểu Ninh mặt không đổi sắc nhìn Lăng Tiếu, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt bối rối.
Lăng Tiếu cũng cười với Vương Tinh một cái, sau đó cho Bối Hiểu Ninh một ánh mắt kiên định.
“Thúc thúc, a di hảo. Thúc thúc, a di hảo.” Lăng Tiếu lễ phép cúi người, hành lễ với cả ba mẹ Bối Hiểu Ninh và Vương Tinh.
Ở hôn lễ đã từng gặp qua, Lăng Tiếu phân biệt được ai là cha mẹ ai. Bốn vị trưởng bối tất nhiên cũng nhận ra Lăng Tiếu.
Bối Hiểu Ninh nói phục vụ thêm một ghế, “Ngồi đi.”
R’s: các vị phụ huynh thật đáng sợ mà… ỌAỌ