Tân Lang Biến Tân Nương

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 48

 

Lăng Tiếu dùng một tay vuốt lại vạt áo vest, quy củ ngồi xuống.

 

Không đợi cha Bối Hiểu Ninh nói chuyện, cha Vương Tinh đã mở miệng trước: “Ngươi là bạn của Vương Tinh?”

 

“Vâng.”

 

“Vậy tại sao trước đây ta chưa từng nghe qua?”

 

“Sau khi cô ấy về nước mới quen cháu.”

 

“Là Tiểu Tinh bảo ngươi đến hôn lễ làm chuyện kia?”

 

“Vâng… lúc đó cô ấy nói cảm tình của cô ấy với Hiểu Ninh như an hem, không muốn kết hôn, trong nhà lại không đồng ý, nên muốn cháu đến giúp, đến hôn lễ cướp dâu, để hai bên gia đình hết hy vọng.”

 

“Vậy sao ngươi lại mang Hiểu Ninh đi hả?” Cha Hiểu Ninh không nhịn được nói xen vào.

 

Thực ra mọi chuyện xảy ra tất cả những người đang ngồi đây đều biết hết cả, nhưng mà bậc cha mẹ vẫn muốn được nghe chính miệng Lăng Tiếu thừa nhận rồi mới tuyệt vọng. Lăng Tiếu biết mục đích gọi y tới, ngoại trừ chất vấn cũng là để chứng thực. Đã thế thì nói cho đơn giản rõ ràng luôn đi.

 

Y quay sang cha của Bối Hiểu Ninh, “Lúc ấy quá rối loạn, cháu lấy nhầm người.”

 

“Thế sao ngươi còn muốn mang Hiểu Ninh đi?”

 

“Cháu thấy không cướp dâu được thì cũng phải mang được Hiểu Ninh đi. Lúc ấy không nghĩ được nhiều thế, không ngờ… Sau đó Hiểu Ninh không có chỗ ở, phải đến nhờ nhà cháu. Trong lúc cháu bị thương Hiểu Ninh cũng tốt bụng lưu lại giúp đỡ cháu…”

 

Sắc mặt cha Hiểu Ninh chuyển từ xanh mét sang đen kịt, Lăng Tiếu không dám nói tiếp. Đầu Bối Hiểu Ninh cúi gằm xuống gần đụng đến mặt bàn. Còn Vương Tinh mặc dù vẫn tò mò muốn biết làm thế nào Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh yêu nhau nhưng lúc này cũng chỉ có thể bắt chước Bối Hiểu Ninh, cúi đầu ngồi đàng hoàng một góc, không dám lộn xộn.

 

Lại không có ai lên tiếng. Bốn vị phụ huynh đều dán chặt mắt vào người Lăng Tiếu. Lăng Tiếu đảo mắt nhìn qua thức ăn còn nguyên trên bàn, cuối cùng nhìn lại vào ánh mắt âm trầm lợi hại của cha Hiểu Ninh. Cha của Bối Hiểu Ninh vốn là một người đàn ông trung niên anh tuấn có khí chất, Bối Hiểu Ninh lớn lên rất giống cha hắn. Lăng Tiếu nghĩ thầm: Hiểu Ninh là người tốt như vậy, cha hắn nhất định không tồi. Mặc dù hiện tại Lăng Tiếu có thể cảm nhận được địch ý rõ ràng từ phía đối phương, nhưng y không thể sinh ra bất cứ tâm lý chán ghét nào đối với ông. Nhất thời xuất hiện lỗi giác có lẽ cha Hiểu Ninh cũng không đến nỗi quá khó chấp nhận mình.

 

Lăng Tiếu không biết làm “cha” sẽ thấy thế nào, cũng không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với phụ huynh, càng không biết điểm mấu chốt trong lòng họ ở đâu, chỉ biết bây giờ phải lễ phép để lưu lại ấn tượng tốt cho họ, vì vậy y nhìn thẳng vào hai mắt cha Hiểu Ninh nghiêm túc nói: “Bối thúc thúc, cháu thực lòng thích Hiểu Ninh.”

 

Nháy mắt Bối Hiểu Ninh toát ra một thân mồ hôi lạnh.

 

Cạch! Cha Bối Hiểu Ninh đặt mạnh chén rượu xuống bàn, “Nó là con trai!”

 

Lăng Tiếu bị sự tức giận đột nhiên bộc phát của ông làm hoảng sợ, sửng sốt mất vài giây rồi lại không biết sống chết nói tiếp: “Nhưng mà cháu vẫn thích cậu ấy…”

 

Bối Hiểu Ninh kéo kéo cánh tay Lăng Tiếu, không để y nói thêm nữa.

 

“Đừng có mà lôi lôi kéo kéo trước mặt ta!” Hai mắt cha Hiểu Ninh sắp phun ra được lửa luôn rồi.

 

Bối Hiểu Ninh vội vàng buông tay, mặt đỏ bừng. Cha mẹ Vương Tinh cũng bắt đầu cảm thấy không tự nhiên, nghĩ muốn khuyên mấy câu, nhưng lại không biết nói thế có tốt hay không. Cha Vương Tinh quá hối hận vì vừa nãy không lấy cớ rời đi.

 

“Hiểu Ninh! Ra đây!” Cha Bối Hiểu Ninh đứng lên.

 

Bối Hiểu Ninh đứng dậy cúi đầu đi đến bên người ông.

 

“Ngươi nói cho y, chuyện hai đứa kết thúc, đường ai nấy đi!”

 

“Cha…”

 

“Nói!”

 

“Con… Con… Con muốn cùng với y…”

 

BA! Cha Hiểu Ninh giơ cao tay tát một cái, bao nhiêu lễ mạo và kiềm chế trong lòng ông theo một cái tát này bay biến sạch.

 

“Thúc thúc!” “Cha nó!” “Nhị ca!”

 

Lăng Tiếu, mẹ Hiểu Ninh, cha Vương Tinh đồng loạt đứng lên. Vương Tinh nâng tay bịt miệng để khỏi thét lên.

 

“Bối thúc thúc! Là cháu sai, không phải lỗi của Hiểu Ninh. Cháu biết người bác muốn đánh là cháu, bác đánh cháu đi!” Lăng Tiếu nghiêng người ra chính giữa bàn.

 

“Không thân cũng chả quen thì đừng có mà gọi ta là thúc thúc! Ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì đánh ngươi?! Muốn đánh cũng là ta đánh con mình!”

 

BA! Lại thêm một cái tát giáng xuống mặt Bối Hiểu Ninh.

 

“Thúc thúc!” Lăng Tiếu chạy đến chắn trước mặt Bối Hiểu Ninh, “Đừng đánh nữa!”

 

Mẹ Bối Hiểu Ninh khóc lóc ôm lấy cánh tay chồng, “Ông đừng đánh nó, đừng đánh nữa…”

 

Cha Vương Tinh cũng chạy tới kéo ông, “Nhị ca! Anh làm cái gì vậy?! Có chuyện gì thì cũng nói đã!”

 

Mẹ Vương Tinh lập tức nóng máu nhào tới bên cạnh Vương Tinh hung hăng đánh, “Đều là mày gây họa! Đều tại mày!”

 

Trong phòng nhất thời loạn cả lên.

 

Cha Bối Hiểu Ninh dùng sức đẩy hai người đang kéo mình, “Ta giáo dục con mình không cần các ngươi ý kiến!”

 

BA! BA! Lại thêm hai cái tát. Bối Hiểu Ninh không rên một tiếng đứng im tại chỗ, đầu bị đánh lật trái lật phải, hai má trắng nõn bắt đầu hiện ra dấu tay hồng hồng.

 

Lăng Tiếu không nhịn được, kéo Bối Hiểu Ninh đến bên mình. Cùng lúc đó mẹ Hiểu Ninh cùng cha Vương Tinh lại lần nữa ôm chặt cha Bối Hiểu Ninh.

 

“Chạy! Đi mau! Hai đứa đi ngay!” Mẹ hô về phía Bối Hiểu Ninh.

 

Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh xoay người đi ra ngoài, Bối Hiểu Ninh cứng nhắc theo bước y ra đến cửa.

 

“Các ngươi buông ta ra! Buông ta ra!” Cha Hiểu Ninh giống như muốn phát điên.

 

Lăng Tiếu kéo Bối Hiểu Ninh bằng tốc độ nhanh nhất ra khỏi hành lang, chạy đến đại sảnh tầng hai của khách sạn.

 

Cha Hiểu Ninh giãy khỏi hai người đang ôm mình, hung hãn đuổi theo.

 

“Đứng lại cho ta!”

 

Lăng Tiếu cầm tay Bối Hiểu Ninh cùng cha Hiểu NInh phân biệt đứng ở hai đầu đại sảnh.

 

“Nếu ngươi đi theo y, thì vình viễn đừng để ta thấy ngươi nữa!”

 

Mọi người trong đại sảnh bắt đầu nhìn về phía bọn họ. Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Bối Hiểu Ninh, thấy hắn mặt không đổi sắc vẫn cúi đầu, đần ra nhìn xuống đất. Lăng Tiếu quyết định không để ý đến cha của hắn, lôi Bối Hiểu Ninh tiếp tục đi xuống dưới lầu.

 

Tới lầu một, ra khỏi khách sạn, Lăng Tiếu mở cửa xe, trực tiếp đưa Bối Hiểu Ninh vào. Bối Hiểu Ninh không giãy giụa, giống như một người vô hồn mất ý thức. Không kịp hỏi y thêm, Lăng Tiếu khởi động xe, rất nhanh bỏ lại khách sạn xa xa lùi về phía sau.

 

Rốt cục cũng về đến nhà. Cả đoạn đường hai người đều im lặng đi vào, mở cửa, cởi giày.

 

Bạch Bản cùng Đồng Hoa Nhi như thường nhật chạy đến đón bọn họ, Bối Hiểu Ninh rửa sạch tay, bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho chúng. Lăng Tiếu ngồi xuống ghế salon không nói một tiếng nhìn hắn.

 

Chuẩn bị xong hết, Bối Hiểu Ninh lại rửa sạch tay, trực tiếp vào phòng ngủ. Lăng Tiếu đuổi sát theo đi vào. Bối Hiểu Ninh ngồi xuống giường, Lăng Tiếu ngồi xổm dưới đất. Ánh mắt Bối Hiểu Ninh rốt cục cũng tập trung trên mặt Lăng Tiếu.

 

“Hiểu Ninh…”

 

Bối Hiểu Ninh đột nhiên cúi đầu hôn môi Lăng Tiếu. Tay cũng tiến vào áo y sờ soạng sống lưng. Lăng Tiếu giơ tay ôm eo Bối Hiểu Ninh, ôm hắn vào ngực. Mấy lần Lăng Tiếu có ý nghĩ dừng lại nói với hắn mấy câu, nhưng Bối Hiểu Ninh lại gắt gao đè chặt môi y không chịu nơi lỏng.

 

Cuối cùng Lăng Tiếu cũng thấy khó thở, y nắm hai vai Bối Hiểu Ninh, dùng sức đẩy ra, “Hiểu Ninh…”

 

“Hư — đừng nói…” Thanh âm Bối Hiểu Ninh rất nhỏ rất khàn, đụng thẳng vào trái tim Lăng Tiếu.

 

Y nâng khuôn mặt có chút sưng đỏ của Bối Hiểu Ninh, hôn lên. Bối Hiểu Ninh chống tay xuống giường, di chuyển đến giữa giường. Lăng Tiếu đứng dậy, bò dần lên giường. Thân thể Bối Hiểu Ninh chậm rãi ngả xuống, Lăng Tiếu chống hai chân, thân thể dần cúi xuống theo người Bối Hiểu Ninh. Lăng Tiếu khom lưng, cởi vest, cởi áo sơ mi, lại cởi quần áo và thắt lưng Bối Hiểu Ninh. Tới cuối cùng môi hai người mới tách ra.

 

Lăng Tiếu nhẹ nhàng nâng đầu Bối Hiểu Ninh, lại say sửa hôn môi một lát. Sau đó y cúi đầu, đầu lưỡi liếm dọc theo cổ Bối Hiểu Ninh xuống phía dưới. Nhưng không đợi liếm đến trước ngực hắn, Bối Hiểu Ninh đột nhiên nghiêng người đẩy ngả Lăng Tiếu xuống giường. Sau đó hắn nhanh nhẹn tự lột sạch, lại nhanh chóng lột quần Lăng Tiếu.

 

Lăng Tiếu bị động tác gấp gáp của hắn làm kinh ngạc, nhưng vẫn để y cưỡi lên người mình. Lăng Tiếu lấy bôi trơn ở đầu giường, mở ra muốn bóp lên tay. Nhưng Bối Hiểu Ninh lại gạt tay ném xuống đất. Lăng Tiếu giật mình nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại làm vậy. Bối Hiểu Ninh đã nắm lấy bộ phận trướng to của Lăng Tiếu nhắm vào cửa mình mình.

 

“Hiểu Ninh! Khoan…”

 

Bối Hiểu Ninh dùng toàn lực hung hăng ngồi xuống. Cọ xát khô khốc mãnh liệt làm Lăng Tiếu đau đến nhăn mặt nhíu mày. Nước mắt Bối Hiểu Ninh theo thân thể bị xé rách mà trào ra.

 

“Hiểu Ninh…”

 

Em là đau đớn mà khóc, hay là vì muốn khóc mà làm cho mình đau đớn đây? Trong ***g ngực đấy ắp lo âu, Lăng Tiếu nói không ra lời. Y nâng tay muốn lau nước mắt trên mặt Bối Hiểu Ninh, nhưng lại với không tới. Hạ thân Bối Hiểu Ninh lúc đầu còn hơi ngẩng đầu vì đau đớn tê tâm liệt phế mà nhanh chóng xìu xuống. Nhưng hắn cũng không để ý, hít sâu một hơi, nhìn thẳng mắt Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh cắn chặt môi bắt đầu đong đưa thân thể.

 

Bối Hiểu Ninh di chuyển được vài cái, nơi mập hợp giữa hai người dần dần có chút cảm giác trơn. Lăng Tiếu nhìn thân thể Bối Hiểu Ninh căng chặt, toát ra một thân mồ hôi lạnh muốn ngăn hắn lại. Nhưng Bối Hiểu Ninh lại nhanh hơn đẩy tay y ra. Hắn một bên rên rỉ một bên chảy nước mắt. Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh giống như đang tự ngược cảm thấy đau đớn, nhưng khoái cảm sinh lý khó át chế lại ào ạt kéo tới. Lăng Tiếu nhanh chóng phóng thích, tinh thần Bối Hiểu Ninh giống như cũng theo đó mà được giải thoát.

 

Hắn ngừng khóc, lay động vài cái, chui đầu vào chăn mền. Lăng Tiếu ngồi dậy, nhìn dấu vết đỏ sẫm giữa hai chân mình cùng trên ga giường. Y quay đầu xem Bối Hiểu Ninh, hắn đang suy yếu vô lực nhắm mắt tự điểu chỉnh hô hấp. Tầm mắt Lăng Tiếu theo đường cong nhu hòa của thân thể nhìn xuống mông hắn. Bối Hiểu Ninh nằm nghiêng, nhưng mà không cần xem Lăng Tiếu cũng biết hắn  bị thương đến thế nào.

 

Lăng Tiếu thở dài, định xuống giường tìm đồ giúp hắn xử lý qua, nhưng tay bị bắt được.

 

“Tiếu.”

 

“Ừ?”

 

“Có phải anh sẽ mãi mãi ở cạnh tôi không?”

 

Lăng Tiếu quay đầu lại, hai mắt Bối Hiểu Ninh vẫn nhắm. Y thu chân lại, nằm xuống bên người Bối Hiểu Ninh, “Anh không biết vĩnh viễn là bao lâu, nhưng anh sẽ cùng em đối mặt với tất cả. Sau đó hai chúng ta cùng nhau già đi, thành hai lão già nhăn nheo. Đến lúc chết, anh sẽ viết di chúc, để người ta đem tro cốt của hai ta cùng rắc xuống biển. Anh không tin còn có kiếp sau, nên anh sẽ tuyệt đối không bỏ lỡ mỗi một ngày được bên em.”

 

Một giọt nước mắt men theo khóe mắt Bối Hiểu Ninh chảy xuống, Lăng Tiếu nhẹ nhàng hôn lên hàng mi ẩm ướt mằn mặn của hắn.

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.