CHƯƠNG 4
Dựa lưng vào lòng Trần Ngữ Xuyên, Hà Lê cảm thấy được có luồng ấm từ Trần Ngữ truyền tới bên vai không ngớt, chảy chậm rãi trên người.
Đã rất lâu rồi không có loại cảm giác này, vì lẽ gì mà ***g ngực này có thể khiến cậu có cảm giác như vậy? Loại cảm giác an toàn dễ chịu thỏa mãn thật sự làm người ta dễ dàng rơi vào tay giặc…
Cậu vẫn nhớ rất rõ, mười lăm tuổi thì lần đầu tiên ở bên cạnh người này cảm giác được vui mừng ngạc nhiên hài lòng, nhưng vài năm tiếp theo, người nọ lại tự tay, từng chút từng chút một phá hủy nó…
Ngữ Xuyên nguyên bản cũng giống người nọ là dị tính luyến ái, nếu không phải cậu chủ động, Ngữ Xuyên đâu có thể nào phát sinh quan hệ cùng nam giới?
Ngữ Xuyên cũng sẽ như thế… Có lẽ khi có được rồi, liền không cần quý trọng, có lẽ sẽ chán ghét, sẽ chuyển sang hết hứng thú…
Cuối cùng, vẫn sẽ trở lại ở bên phụ nữ…
Nếu như thực sự mở lòng mình, cuối cùng vẫn găp cảnh người ta rời đi. Thay vì sẽ giẫm lên vết xe đổ đau thấu tim, thà không yêu thì hơn.
Cho nên, vẫn là đóng chặt tâm tư lại! Cậu tuyệt nhiên không muốn tiếp tục nếm cái vị đau đớn xé tim này!
Sau khi dứt khoát quyết định rời khỏi Lương Duẫn Thành, cậu không muốn tiếp tục yêu, chẳng phải sao?
Hà Lê quyết định sẽ không bao giờ chịu sự chi phối của Trần Ngữ Xuyên, nhưng cũng không biết vì sao lại cảm thấy nhức nhối băn khoăn, nhưng mà, cậu đã quyết định, cũng không muốn vì tình thương nảy sinh khi ở chỗ Trần Ngữ Xuyên mà dao động.
Ngữ Xuyên, thực xin lỗi… Nhân lúc chúng ta vẫn chưa lún sâu chân vào bùn, ngay lúc này phải rút chân lại, sau này cũng không đến nỗi gặp phải cảnh chìm đắm trong đau khổ. Đau, cũng chỉ trong chốc lát, nhẫn nại trải qua, hết thảy cũng có thể vân đạm phong thanh*, Ngữ Xuyên…
Tối ngày cuối tuần, Hà Lê bảo muốn đi ra ngoài uống một chén, khuyên ngăn Trần Ngữ Xuyên nên ở lại nhà chăm sóc con nhỏ, sau đó một mình ra ngoài, cả đêm không về.
Trần Ngữ Xuyên trằn trọc cả đêm, mắt, tai, mũi, lưỡi và toàn cơ thể của anh đều đang đợi chờ đợi Hà Lê trở về.
Sáng sớm thứ hai, khi Trần Ngữ Xuyên đang chuẩn bị bữa sáng, ra vẻ quyện điểu** thoải mái đón tiếp, vấn đề gì cũng không thể hỏi ra miệng, bởi vì đã đáp ứng Hà Lê không can thiệp vào hành động của Hà Lê.
Hà Lê né tầm mắt đang nhìn chăm chú của anh, cố ý không nhìn tới u ảm (u ám ảm đạm) trong mắt Trần Ngữ Xuyên.
“Ngay bây giờ em phải ra ngoài, không ăn sáng. Đêm nay còn phải dùng cơm cùng với thương nhân người Anh tập đoàn Charles, nên sẽ không về ăn bữa tối, buối tối không cần chờ em.”
“Được rồi.” Trần Ngữ Xuyên chỉ có thể đồng ý, anh không muốn dồn ép Hà Lê, chỉ sợ vội vàng tiếp cận, Hà Lê sẽ chạy trốn mau hơn.
Tiểu Tề vừa mới rời giường, mơ mơ màng màng ra khỏi phòng, thấy hai người, mơ mơ màng màng chào: “Ba – chào buổi sáng, cha – chào buổi sáng.”
Hà Lê không đáp lại, nhưng kinh hãi ngập tràn.
Vừa rồi thiếu chút nữa cậu đã đáp lại, chẳng lẽ cậu đã có thói quen Tiểu Tề gọi cậu là cha? Quả thật những tối trước kia cậu tìm người tình một đêm, nhưng sau khi xong việc liền rời đi, tìm khách sạn ngủ qua đêm. Đối mặt với ánh mắt chân thành của một lớn một nhỏ này, sao cậu lại có cảm giác như người chồng sai trái, trong thâm tâm lại đầy cảm giác tội lỗi?
Hai người mới chỉ chung sống vài ngày mà thôi, thế nhưng cậu lại có loại cảm giác này, chuyện này quả thực rất… Rất bất thường!
Trông thấy Tiểu Tề mơ mơ màng màng đi vào phòng rửa mặt, Hà Lê lập tức lắc lắc đầu, bước nhanh vào Trần Ngữ Xuyên phòng ngủ để thay quần áo. Cậu không muốn nghĩ nhiều, bởi vì càng suy nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Bỗng nhiên, ý tưởng cậu và Trần Ngữ Xuyên cùng nhau nuôi nấng Tiểu Tề xông vào tâm trí, suy nghĩ của cậu liền không dừng lại được. Tim đập nhanh hơn, thở gấp hơn, động tác thay quần áo như thể ngừng lại. Cuôc sống trải qua cùng hai cha con này quá hoàn mỹ, dường như cậu không thể kháng cự sự hấp dẫn đó mà bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại viễn cảnh của cuộc sống tương lai ba người ở chung…
Bởi vì Hà Lê không trò chuyện không tham gia chuyện tình cảm, cho nên đối với sự dịu dàng cùng tình yêu mà Trần Ngữ Xuyên dành cho, cậu vẫn còn lực chống đỡ. Nhưng cuộc sống ấm áp khi ở cùng nhà với hai người, cậu căn bản vô lực kháng cự.
Cậu, đã cô đơn quá lâu…
Từ khi cậu vì Lương Duẫn Thành còn thừa nhận với người nhà, đã bị đuổi khỏi nhà. Tự mình hành động trượng nghĩa, cậu nghĩ rằng chỉ cần Lương Duẫn Thành yêu cậu, hai người sau này cũng có thể ngọt ngào như người một nhà, đáng tiếc mọi chuyện không như mong đợi.
Muốn có sự ấm áp mà hai cha con này dành cho, nhưng lại không muốn đáp lại tình cảm của Trần Ngữ Xuyên, Trần Ngữ Xuyên sẽ cho phép cậu nhận mà không trả giá sao?
Mình chỉ là tới Đài Bắc công tác, Trần Ngữ Xuyên chỉ là bạn giường của mình, bạn giường của mình chỉ là mời mình khi nào đến Đài Bắc thì ở nhà của người ta, chỉ đơn giản như vậy thôi, không nên nghĩ nhiều… Mình cần gì phải cảm thấy áy náy? Chỉ cần lần sau đến Đài Bắc, có thể lại có loại cuộc sống ấm áp này, Ngữ Xuyên với Tiểu Tề cho không tiếc vả lại cũng không oán hận gì, mình đây hào phóng nhận…
Nói như vậy đồng thời mặc quần áo, cảm giác tội lỗi trong ***g ngực lại càng tràn ra hung mãnh. Gần như không thuyết phục nổi bản thân.
Cậu rốt cuộc phải làm thế nào thì tốt? Nên làm thế nào thì đúng? Thân làm một luật sư, giao hẹn cùng Trần Ngữ Xuyên chỉ là nói ngoài miệng, về lý về pháp, cậu đều có chân đứng được, nhưng mà về tình, tâm cậu lại không buông tha bản thân…
Thật sự bị Ngữ Xuyên làm cho cảm động sao? Còn có Tiểu Tề?
Thắt cà- vạt chỉnh tề, khoác áo vét lên, cậu không yên tâm mà đem laptop cất vào cặp công văn, sờ sờ tấm danh thiếp bên người.
Quên đi, hôm nay đừng nghĩ tới chuyện đó. Hiện tại, chuyên tâm chuyện nên làm ở trước mắt, chuẩn bị thật tốt để gặp mặt đại diện của tập đoàn Charles là việc tương đối quan trọng!
Trần Ngữ Xuyên trong lòng mang theo chua xót, giúp Tiểu Tề mặc quần áo tử tế, hai người ăn sáng, nhìn theo Hà Lê vội vàng ra khỏi cửa.
Một đêm Hà Lê không trở về, buổi sáng lúc trở lại trên người còn mang theo hơi nước của việc rửa mặt chải đầu cùng mùi hương sau khi tắm gội, anh cũng đoán ra đêm trước Hà Lê đã qua đêm cùng người khác đi, dựa vào tình cảnh mấy đêm hôm trước hai người ngủ cùng nhau mà xem, Hà Lê luôn có thể thoải mái nằm trong ***g ngực anh an tâm ngủ, liệu có phải cậu dù ngủ cùng ai cũng chẳng có điểm khác biệt như vậy không? Cho nên mới ngủ ở bên ngoài một đêm rồi sáng sớm quay về?
“Ba? Tâm tình ba không tốt sao?” Tiểu Tề mở to đôi mắt ngây thơ, quan tâm hỏi.
Trần Ngữ Xuyên định thần lại, mới cười nói: “Uh, có một chút. Nhưng ba không sao đâu, Tiểu Tề không cần lo lắng.”
“Là bởi vì cha không ăn sáng liền đi làm, ba sợ cha không đủ dinh dưỡng sẽ ngất xỉu sao?”
Trần Ngữ Xuyên có chút kinh ngạc, con trai anh từ khi nào có thể nghĩ ra nguyên nhân như này.
“Đúng vậy, nhưng mà lúc cha vội vàng, cha đã đồng ý với ba là mua bữa sáng ở ngoài ăn.”
“Ah, vậy ba cần vui vẻ lên nha.”
“Uh, nhanh ăn đi, ăn xong chuẩn bị đi học.”
Buổi tối thứ Hai, Hà Lê lại không quay về nhà Trần Ngữ Xuyên, sáng sớm thứ Ba trước khi Tiểu Tề rời giường, trở về thay quần áo sau lại lập tức ra ngoài.
Thứ ba cùng thứ Hai…
Sáng ngày thứ tư, Hà Lê vừa vào nhà Trần Ngữ Xuyên, Tiểu Tề liền lao tới, ôm đùi Hà Lê không buông.
“Cha, hai ngày nay cha đi nơi nào? Ba nói cha đang đi làm, nhưng làm gì có ai ban ngày làm việc, ngủ cũng làm việc? Có phải cha không thích Tiểu Tề đúng không?”
Thì ra ngay cả Tiểu Tề cũng thích vả lại đã thành thói quen Hà Lê có mặt trong cuộc sống của cậu nhóc, cách sống như vậy mới được vài ngày, sau đó hai ngày lại không gặp Hà Lê, khiến cho Tiểu Tề cảm thấy, cha đi vắng, tâm tình ba thì khác lạ, mình cũng nhớ cha, buổi tối luôn luôn hỏi ba xem cha đi đâu sao vẫn chưa quay về.
Hà Lê trong nháy mắt bị ôm lấy đùi đó, cũng cảm giác được có điều gì đó nhanh chóng trút xuống sâu vào đáy lòng, mà bị hỏi vấn đề như vậy, cậu thật sự nhất thời không đáp ra câu.
Cẩn thận buông cặp công văn đeo chéo bên vai xuống, vì bên trong có laptop, để sang một bên, xoay người bế Tiểu Tề lên: “Ai nói cha không thích Tiểu Tề, gọi kẻ đó ra đây, cha kiện hắn tội vu cáo.”
Hai cánh tay nhỏ bé của Tiểu Tề cũng vòng qua phía sau, ôm cổ cha: “Vu cáo là cái gì?”
“Vu cáo chính là tùy tiện kể lung tung điều người khác chưa từng nói.”
“Ah… Vậy cha làm gì mà không trở về nhà, con chờ cha đã rất lâu đó, chờ từ đêm qua tới bây giờ-.” Nói xong cũng tức giận mím miệng lại.
“… Bởi vì hôm nay cha phải quay về Cao Hùng, rất nhiều công việc nhất định phải làm cho xong trong hai hôm nay, cho nên khi Tiểu Tề ngủ thì cha phải tăng ca…” Hà Lê bên miệng cười giải thích, nhưng mà trong tâm tràn ngập ý không đành lòng.
“Không phải cha muốn chuyển đến Đài Bắc sao!” Tiểu Tề ngang bướng hô to.
“Nhưng mà cha ở Cao Hùng, làm việc ở Cao Hùng, con đã quên cha đến Đài Bắc, là đi công tác sao?”
“Oa…Con không muốn! Oa…” Nước mắt Tiểu Tề chảy xuống không hề báo trước.
Hà Lê ôm Tiểu Tề, dỗ dành trấn an: “Sau này cha… Sau này chú Hà vẫn sẽ đến Đài Bắc công tác mà, vẫn sẽ gặp mặt nhau nha…”
Khoé mắt Hà Lê mờ mịt ngắm Trần Ngữ Xuyên đứng tựa vào cạnh cửa phòng tắm, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ là lẳng lặng nhìn vào chính cậu.
“Không được về… Oa oa…” Tiểu Tề ôm chặt cổ Hà Lê gào khóc.
“Tiểu Tề…” Hà Lê vỗ nhẹ lưng Tiểu Tề, không biết còn có thể nói gì nữa, trong lòng ê ẩm.
Trần Ngữ Xuyên đi tới, muốn đem Tiểu Tề ôm sang một bên, Tiểu Tề càng lớn tiếng khóc, số chết ôm cổ Hà Lê không buông.
“Con biết vì sao tâm tình ba không tốt, bởi vì cha phải đi!” Tiểu Tề biết rằng hai ngày ngày ba nhóc luôn rầu rĩ, bộ dạng cố tình vui vẻ là vì lẽ gì, bởi vì ba sớm đã biết cha phải về Cao Hùng.
Hà Lê trong lòng chấn động, nhìn sang Trần Ngữ Xuyên, vẻ mặt mơ hồ phức tạp.
Trần Ngữ Xuyên nhíu mày, thay vào đó lảng tránh ánh mắt của Hà Lê: “Tiểu Tề, ba ba bí mật đến vẫn sẽ ở tại nhà của chúng ta, ngoan, không được ồn ào.”
Trần Ngữ Xuyên cứng rắn giật Tiểu Tề xuống khỏi người Hà Lê, khiến Hà Lê cảm thấy tâm tư trống rỗng dường nào…
“Con không muốn… Oa oa… Không muốn…” Tiểu Tề khóc lớn khi bị kéo khỏi Hà Lê, được Trần Ngữ Xuyên gắt gao ôm vào ngực.
“Lê, không sao đâu, em phải làm việc thì cứ đi đi. Để thằng bé khóc mệt rồi ngủ ngon một giấc, sẽ không có việc gì đâu.”
Trong tim Hà Lê có gì đó nhói đau. Trần Ngữ Xuyên tuyệt không muốn làm cậu khó xử, như chính cậu đối với Lương Duẫn Thành năm đó, không muốn tình yêu của mình trói buộc đối phương…
Lập tức Hà Lê cảm thấy một cơn khó chịu tiếc nuối trong lòng thật rõ ràng. Chung quy Trần Ngữ Xuyên âm thầm chịu đựng tới trình độ nào, cậu hoàn toàn có thể hiểu hết, dù sao bản thân cũng từng trải qua thể nghiệm khắc cốt ghi tâm giống vậy.
Hà Lê mở ra thiếu chút nữa nhấc không nổi bước chân, vào phòng Trần Ngữ Xuyên, muốn thu xếp lại hành lý gọn gàng, thì phát hiện toàn bộ quần áo mang đến Đài Bắc đều được giặt sạch, được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề từng lớp trong vali.
Trần Ngữ Xuyên chu đáo với quan tâm làm cậu có một chút nghẹn trong ***g ngực, buồn bực đến khó chịu.
Vì sao khi rời khỏi hai cha con này sẽ khiến cậu có cảm giác đau lòng?
Mới có vài ngày như vậy, cũng không đủ để cậu yêu Trần Ngữ Xuyên chứ? !
Hà Lê nhẫn tâm lôi vali hành lý, bước ra khỏi phòng, đối mặt Trần Ngữ Xuyên. Tiểu Tề ôm cổ cha, dựa vào gáy cha khóc nức nở.
Hà Lê buông hành lý vừa xách lên, đưa tay dùng sức ôm hai cha con một chút, rướn cổ ngước lên rồi ấn xuống bên môi Trần Ngữ Xuyên một cái hôn khẽ khàng: “Tạm biệt.”
Nói xong câu “Tạm biệt”, Hà Lê kéo hành lý, khoác lên cặp công văn, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
★★★
————————–
*: Vân đạm phong thanh: mây mỏng gió nhẹ – thời tiết đẹp, trời cao nắng ấm. Mượn thời tiết để diễn tả sự yên lặng, thanh thản.
**: Quyện điểu: cánh chim mỏi mệt – một hình ảnh ước lệ trong thơ.
————————-
tản mạn tý xíu về cái ảnh đầu chương
Ảnh do ta chụp hôm trốn học đi chơi vs uke Minhae ạ ^^
chổng mông đứng chụp ảnh nên bị nhìn kì thị =)))
vợ chồng ta còn thản nhiên đọc truyện yaoi làm mấy em phục vụ nam phát hoảng nữa chứ =)))
khổ thân các em, ai bảo nhòm ngó chúng ta :-j
Dạo này ta bị nghiện Armor Hero Emperor 2009 – Anh hùng trái đất đó mọi người ạ. ^w^
Tình hình là vì có 1 cp (hint tứ tung) mà theo ta đến 99% hai bạn trẻ ý là một đôi á =)))
bạn nào có xem trên thì chính là em Khôn Trung – Thổ Báo và em Tây Chiêu – Kim Khuyển ạ :”>
bên VTC còn máu chiến khi dịch đoạn hội thoại của các em theo kiểu Em Trung – Anh Chiêu =))
cho nên lúc các em bị người nhà xấu xa của em Chiêu đánh úp còn cố gọi với theo nhau nghe rất da diết “Em Trung ~~~~” “Anh Chiêu~~~”
Và rằng thì là mà phiên bản đầu tiên 2009 của Armor Hero có dàn diễn viên nhìn okie nhất ^^ mỹ nam cao 1m88 =))
Có ai xem phim này hêm :”>
“Ba, chúng ta gọi điện thoại cho cha có được không thế!” Tiểu Tề lắc lắc thân mình tuỳ hứng đừa giỡn, nhóc đã muốn làm việc đó mấy ngày nay rồi.
“Tiểu Tề, cha rất bận, nếu như cha có rảnh thì sẽ gọi điện cho Tiểu Tề ngay mà, vì thế không nên gọi điện làm phiền cha, ngoan.”
Trần Ngữ Xuyên cũng rất muốn liên lạc với Hà Lê, nhưng chính anh đã đồng ý không can thiệp vào cuộc sống của Hà Lê, bởi vậy chỉ có thể chịu đựng sự tương tư của mình. Còn nữa, anh rất sợ, sợ lúc tan sở gọi điện thoại tìm Hà Lê thì bên cạnh Hà Lê lại có người, càng sợ biết Hà Lê đang cùng người khác trên giường, cái loại ghen tị này không thể biểu hiện ra đau đớn đến khó chịu, nhất định sẽ khiến cho bản thân phiền muộn đến chết.
“Ba! Lần nào ba cũng vậy!” Tiểu Tề tức giận.
Trần Ngữ Xuyên đành chịu. Hà Lê quay về Cao Hùng đã được hai tháng, trong thời gian này Hà Lê không có tin tức gì.
Trần Ngữ Xuyên sở dĩ có thể tĩnh tâm đợi Hà Lê lần tới lại đến, là bởi anh đã tìm được Hà Lê, Hà Lê không còn là điều mông lung không thể tìm kiếm vả lại chẳng phải người không tên tuổi. Mấy ngày vừa rồi sinh hoạt cùng Hà Lê, hai người thường thường nói chuyện phiếm, có rất nhiều chuyện để kể. Hà Lê từng nói qua đại khái cứ nửa năm cậu sẽ đến Đài Bắc công tác một lần, cho nên anh cũng chỉ có thể đợi, chỉ cần chờ qua sáu tháng, Hà Lê sẽ lại đến Đài Bắc, liền có cơ hội gặp mặt.
Mấy ngày nay Hà Lê vừa rời đi, Tiểu Tề nghe xong lời ba ba nói, chỉ cần chờ nửa năm, cha liền về nhà, sẽ không như mẹ vĩnh viễn ở trên thiên đường không trở về nhà. Mỗi ngày cậu nhóc đều nhớ đến khoảng thời gian cha cùng ba đưa nhóc đến trường, thích cha ôm nhóc ngủ, không chặt cũng không quá lỏng vòng tay ôm ấm áp.
Nhưng qua vài ngày, nhóc bắt đầu hỏi ba, nửa năm vẫn chưa tới, ba luôn nói sẽ đến mau, chính là cậu nhóc đã đợi hai tuần lễ, thật lâu, nửa năm tại sao vẫn chưa đến?
Tiểu Tề còn chưa hiểu nửa năm rốt cuộc là bao lâu.
Nhưng sau đợi gần hai tháng, Tiểu Tề quyết định nửa năm thật sự quá lâu, đến bây giờ vẫn còn chưa tới, bắt đầu kêu ba gọi điện thoại cho cha, nhưng ba cũng không gọi, cứ nói là sẽ làm phiền cha, nhóc chỉ muốn bảo cha nhanh về thôi, cũng không phải nhóc muốn gọi để nói chuyện phiếm với cha quá lâu! Ba ghét nhất việc đó!
“Tiểu Tề, cha sẽ mau về, con không cần vội.” Trần Ngữ Xuyên bất đắc dĩ làm yên lòng con trai.
Tiểu Tề đột nhiên đỏ vành mắt, nhào vào trong lòng Trần Ngữ Xuyên, sợ hãi hỏi: “Ba, nửa năm có phải lâu như vĩnh viễn không? Cha cũng sẽ giống mẹ vĩnh viễn không trở lại sao?”
Nhớ khi Tỉnh Lỵ mất thì Tiểu Tề đã khóc mấy ngày, Trần Ngữ Xuyên cay cay sống mũi, ôm thật chặt con trai, đau lòng đáp: “Nửa năm qua đi rất nhanh, ba lừa con làm chi? Nửa năm là sáu tháng, là hai mươi sáu tuần, không phải vĩnh viễn…”
Tiểu Tề ngẩng đầu lên, âm mũi dày đặc hỏi, “Thật sao?”
“Thật.” Trần Ngữ Xuyên cũng ngấm ngầm kinh hãi, Hà Lê đối với Tiểu Tề đã trở nên quan trọng như vậy sao?
Hà Lê, rốt cuộc em đã hạ trùng độc gì với hai cha con anh?
“Hai mươi sáu tuần, vậy bây giờ đã qua mấy tuần rồi ạ?”
“Tám, chín tuần.”
“Kia… còn mấy tuần nữa a?”
“Mười bảy tuần nữa.”
“Hình như còn rất lâu a…”
“Sẽ rất nhanh thôi.”
“Haish…”
“Phải có kiên nhẫn, cha sẽ thích Tiểu Tề có kiên nhẫn, Tiểu Tề phải học tính nhẫn nại nha.”
“Vâng…”
“Ngủ đi. Ngủ dậy lại qua hết một ngày.”
“Dạ…”
★★★
Hà Lê nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà, vừa nãy lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, hiện tại nằm thẳng bất động, chờ xem có phải mình sẽ bất tri bất giác ngủ mất hay không.
Trôi qua hai tháng này, cậu đều vặn hai chiếc đèn bên đầu giường đến mức sáng nhất, ánh sáng vàng sưởi ấm toả ra từ bên trong, tựa như cảm giác ở nhà Ngữ Xuyên. Thật vậy, đèn trong nhà Ngữ Xuyên đều là loại màu vàng ấm áp này…
Trở lại Cao Hùng, không phải cậu không đi tìm tình một đêm, bạn giường cũng liên tục gọi cho cậu, nhưng là, bóng dáng Trần Ngữ Xuyên lần nào cũng hiện ra. Nếu không để ý bóng hình trong tim chớp qua mà cơ thể bắt đầu cùng người khác tiếp xúc, trong lòng sẽ không thoải mái, Trần Ngữ Xuyên ngoan cố ở trong lòng, những động tác tiếp theo liền làm không nổi nữa.
Sau đó thì về nhà ngủ trên giường của chính mình. Muốn đem đèn thay cho giống căn nhà ấm áp kia, lại phát hiện đèn trong nhà đều mang ánh sáng trắng lạnh lẽo, là rất sáng, nhưng cũng chói mắt giá lạnh, Hà Lê ngay hôm sau liền tìm nhà thiết kế nội thất thay hết đèn trong nhà thành đèn vàng. Từ đó về sau, cuộc sống của cậu chỉ còn lại đi làm, tan tầm rồi về nhà xem tv.
Cậu cũng bắt đầu học mua thức ăn, mua sách dạy nấu ăn về nhà học nấu nướng, nhìn trước kia không xem phim hoạt hình. Không thể giấu được việc cậu nhớ cuộc sống khi ở nhà Trần Ngữ Xuyên. Nhớ tay nghề của Trần Ngữ Xuyên, nhớ Tiểu Tề ngồi trong lòng và dựa vào cậu xem hoạt hình trên TV, nhớ Trần Ngữ Xuyên gọi cậu thân yêu khi trong mắt tràn đầy tình cảm, nhớ Tiểu Tề gọi cậu là cha khi làm nũng thân mật.
Nằm ở trên giường, lại tỉnh táo nhớ về cuộc sống thân mật ngắn ngủi cậu trải qua cùng hai cha con họ Trần, thiếu đi đôi tay ôm ấp của Ngữ Xuyên, Hà Lê càng cảm thấy cô độc lạnh lẽo, dù cho đang đắp chăn lông cao cấp nhập khẩu từ Anh, sự ấm áp cũng không chạm được vào lòng.
Rất nhớ Ngữ Xuyên…
Khi vừa trở lại Cao Hùng tuyệt không cảm thấy được một chút bất thường nào, thời gian trôi đi, lại từng chút từng giọt hiểu ra hai người họ đã sưởi ấm chính cậu
Có phải chưa từng nghiệm qua cuộc sống ở gia đình như vậy, liền cho rằng bản thân không cần? Thậm chí trải qua rồi cũng cho rằng hay là mình không cần, chỉ cho là nhân tiện hưởng thụ niềm vui ở nhà của cuộc sống một người bình thường. Nhưng… lúc này, không giây phút nào là không nhớ đến sự ấm áp kia, thậm chí đối với cuộc sống như vậy lại nảy sinh ao ước?
Rất lâu rồi cậu chưa từng khao khát điều gì. Từ khi cậu học được cách sống, bắt đầu tận hưởng lạc thú trước mắt, cậu không còn mong chờ chuyện gì nữa.
Vậy thì, hay là tìm người ở Cao Hùng cùng trải qua cuộc sống như thế?
Vốn cũng khả thi, nhưng cậu không thể tưởng tượng ra cảnh sinh hoạt chung một chỗ với người khác ngoại trừ Trần Ngữ Xuyên. Bởi vì những người đó không phải Ngữ Xuyên, không thể dựng lại giống hệt cuộc sống cùng Ngữ Xuyên, huống chi thiếu Tiểu Tề, Ngữ Xuyên cũng sẽ không là Ngữ Xuyên của hiện tại.
Trần Ngữ Xuyên đã kể với Hà Lê một chút trọng điểm về quá khứ của anh, cho nên Hà Lê biết, Trần Ngữ Xuyên cùng mấy người bạn lúc trước muốn lập ra công ty này từng gặp không ít nhiều ý kiến phản đối từ người nhà hoặc bè bạn, có thể anh chuyên quyền độc đoán, căn bản không hề nghe khuyên bảo, đầu tư kiếm tiền liền dứt khoát kiên quyết tiến tới; bạn gái khi trước anh hẹn hò đều bị gia đình chê không có điểm nào đáng khen, anh vẫn là mặc kệ người nhà phản đối; anh thành đồng tính luyến ái, cậu em họ Quý Duy biết được, Quý Duy hết lời khuyên giải, anh cũng không để ý; thậm chí cô vợ trước của anh còn đi khóc lóc kể lể với cha mẹ anh rằng anh hầu như toàn ra ngoài tìm đàn ông, không trở về nhà, muốn cha mẹ khuyên anh quay đầu lại, anh kiên quyết đấu tranh, còn nhắc lại mình là người đồng tính luyến ái, con đường đi đã cong, phá vỡ cũng không thẳng, vả lại trong lòng anh luôn luôn nhớ đến một người con trai nên không thể nào cùng người vợ trước có tương lai, để người vợ trước hoàn toàn hết hi vọng, thế nhưng cũng vì vậy mà anh chính thức đoạn tuyệt với gia đình…
Người đàn ông này nói cho dễ nghe là ý chí kiên định quán triệt thủy chung, nói khó nghe một chút thì chính là khư khư cố chấp chết không nhận sai.
Nhưng vì Tiểu Tề, anh sẽ kìm nén ham muốn tìm kiếm Hà Lê, mà vì Hà Lê, niềm kiêu ngạo của anh chỉ có thể nhận thua. Hai người đó khiến Trần Ngữ Xuyên hiểu rằng có rất nhiều chuyện, không phải anh muốn thế nào sẽ được như thế.
Hà Lê nằm trên giường, trong đầu hiện rõ hình ảnh Trần Ngữ Xuyên khi nói những lời này, diễn cảm bất đắc dĩ như anh hùng nhụt chí cảm khái, khóe môi không khỏi cong lên, trái tim lạnh lẽo dâng lên một luồng ấm áp.
Thật nhớ Ngữ Xuyên…
Tầm mắt Hà Lê kìm lòng không được mà hướng về phía điện thoại ở đầu giường.
Trong tâm trong đầu bắt đầu ầm ĩ: gọi điện cho anh ấy đi!
Nhưng mà, nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, lúc này đã hơn ba giờ đêm, có lẽ… Đừng làm phiền anh…
Mày đang sợ cái gì?
Sợ…
Anh ấy không phải Lương Duẫn Thành, Lương Duẫn Thành kém Trần Ngữ Xuyên xa vạn dặm, ngay cả xách giày cho Trần Ngữ Xuyên cũng không xứng. Tự mày hiểu rõ! Mày từ đầu đến cuối đều rất hiểu!
Tôi…
Lần này mày vô tình gặp lại Lương Duẫn Thành, căn bản mày đối với hắn một chút cảm giác cũng không có, không phải sao? Bị lừa gạt đến uất ức, bị tổn thương đến căm hận, quyết tâm không gặp lại hắn trước kia cũng sớm đã tan thành mây khói, thậm chí là tình cảm với hắn nhiều năm như vậy, quyết định trước kia sẽ không yêu nữa đã tan biến gần hết. Mày và hắn mặt đối mặt, cảm giác trong lòng đối với hắn đã chẳng còn gì.
Đúng vậy… Nhìn thấy hắn, tôi chỉ là hoảng sợ, không biết nên đối đáp hắn như thế nào… Chẳng qua là năm đó hắn từng tệ bạc với tôi, tự nhiên tôi cũng không muốn để hắn nhìn thấy nét mặt hoà nhã mà thôi.
Nhưng, trước mặt Lương Duẫn Thành mày đi bảo vệ Trần Ngữ Xuyên, vì lẽ gì mà mày có thể làm như vậy?
Tôi…
Mày thích anh ấy, bất tri bất giác vì anh ấy mà rơi vào bẫy, đêm đó hai người đi quán bar uống rượu, mày liền cảm động, liền động tâm, nếu không tại sao một mặt mày tránh né nói chuyện cùng người ta mặt khác lại muốn từ chối cách làm của người ta? Trước đây mày với bạn giường chưa từng có loại tâm lý bất định như thế này mà?
Để bản thân tự hỏi tự đáp xong, Hà Lê cũng mờ mịt.
Quả thật, cậu chưa bao giờ đồng ý lời mời về nhà của bạn giường, cần thì phải đến khách sạn, bằng không thì việc gì cũng đừng làm, cậu thậm chí không cho bạn giường biết địa chỉ nhà ở đâu, chỉ sợ người ta tìm đến cửa quấy rầy không yên. Tại sao cậu lại khinh địch như vậy mà ở cùng Trần Ngữ Xuyên? Hư tình giả ý ở lại nhà anh ấy, đương nhiên không thể bỏ qua công lao của Tiểu Tề ràng buộc, nhưng phải là chính bản thân cậu không nguyện ý, thì dù là ai cũng không thể có cách nào ép buộc cậu, nói đến cùng cậu cũng chỉ là một thằng tâm vững như sắt, nói một không hai, hơn nữa làm luật sư nếu như không có ý chí sắt đá, sớm hay muộn sẽ lưu lại lòng dạ đàn bà.
Thế đấy, chính cậu thực sự đã bị Trần ngữ Xuyên ôn hoà chinh phục…
Hai tháng qua nhớ nhung từng ly từng chút đã tạo thành dòng thác…
Hà Lê vươn tay từ trong chăn, cầm lấy điện thoại, nhanh chóng ấn dãy số quen thuộc trong tim, chờ đợi đối phương bắt máy.
“A lô?” Trần Ngữ Xuyên vẫn rất buồn ngủ đáp lời.
“…”
“… A lô?” Trần Ngữ Xuyên còn chưa tỉnh ngủ thầm nghĩ, đối phương không nói lời nào chẳng lẽ là trò đùa điện thoại?
“Ngữ Xuyên…” Giọng nói của Hà Lê truyền đến từ trong điện thoại.
“Lê?” Trần Ngữ Xuyên nháy mắt đã tỉnh táo, trong lòng tràn ngập vui mừng kinh ngạc.
“Uh… Là em…”
Ngữ điệu Hà Lê chần chừ khiến Trần Ngữ Xuyên đột nhiên sốt ruột, Hà Lê xảy ra chuyện gì sao? Cậu ấy gọi điện cho mình, thật sự thật sự mình rất mừng, nhưng lại là nửa đêm gọi đến… Không hề giống việc mà Hà lê mình biết hay làm!
Làm ơn! Ngàn vạn lần đừng để Hà Lê xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Trần Ngữ Xuyên tuy rằng nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn rất ôn nhu hỏi: “Em có khỏe không?”
“Có, chỉ là em ngủ không được.”
Ngữ khí của Trần Ngữ Xuyên trở nên an tâm, Hà Lê không có việc gì là tốt rồi.”Anh với em tâm sự chút đi.”
“Cho tới khi em ngủ nha?” Nghe được lời mời, Hà Lê thoải mái hàm ý đùa giỡn.
“Vậy có chuyện gì.” Trần Ngữ Xuyên dịu dàng đáp.
“Ngữ Xuyên…”
“Uh?”
“Em nhớ… nhớ Tiểu Tề…”
“Không nhớ anh sao?” Trần Ngữ Xuyên thầm than Hà Lê nhớ Tiểu Tề mà lại không hề nhớ anh, nhưng vẫn thoải mái giỡn lại.
“… Nhớ…”
Anh không nghe lầm chứ? Trần Ngữ Xuyên hít sâu một hơi, điều anh vừa nghe là thật chứ? Anh muốn hỏi lại một lần, nhưng lại không dám, sợ nghe được câu trả lời khiến mình ủ rũ, nhưng mà không hỏi, chẳng lẽ sẽ luôn luôn để tâm tư mình treo ở đằng kia, hoang mang bất ổn sao?
Chịu đựng bất an của mình, Trần Ngữ Xuyên giả vờ lưu manh hỏi lại: “Thật sự nhớ đến anh hả?”
“… Nhớ… Nhớ cái đầu anh vậy!” Hà Lê tại đầu bên kia cười đáp.
Lông mày Trần Ngữ Xuyên nhíu lại, tại sao anh lại đi hỏi lại vậy! Chuyện này khiến anh thực không thể biết Hà Lê rốt cuộc có nhớ anh hay không!
“Chỉ nhớ đến đầu anh cũng không tệ đâu…” Trần Ngữ Xuyên cố ý ám muội đáp.
Hà Lê bên kia cười ha hả: “Anh đúng là sắc quỷ!”
“Còn cách nào khác đâu? Anh thế này là do em dưỡng thành, em phải chịu trách nhiệm đó.”
“… Anh mới là người phải chịu trách nhiệm với em chứ!” Hà Lê cười nói.
“Anh phải chịu trách nhiệm việc gì?”
“Em nhớ đồ ăn anh làm, dạ dày của em cũng bị anh chăm đến không thể tiêu hoá nổi đồ ăn bán sẵn, anh nói thật xem phải chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Việc này đơn giản thôi, từng tuần anh sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em, để ở nhiệt độ thấp rồi chuyển cho em, em cất vào tủ lạnh, muốn ăn thì đem ra hâm nóng là được rồi.”
Hà Lê không nói nên lời, Trần Ngữ Xuyên có thể nào mà đương nhiên như vậy chăm sóc cậu? Trong ***g ngực Hà Lê tràn đầy những rung động không tên.
“Thân ái? Làm sao vậy? Có phải cảm động không nói thành lời rồi không?” Trần Ngữ Xuyên phía bên kia cười nhẹ.
“Xuống địa ngục đi.” Hà Lê cười to. Tiếng cười mang theo nước mắt, nước mắt vui mừng ngập tràn trong mắt, trào khỏi khoé mi, lăn qua sống mũi khi cậu nằm nghiêng, thấm ướt chiếc gối.
“Ngày mai anh phải ra chợ mua đồ đã, em chờ anh chuyển đến nhanh thôi, chỉ cần ký nhận là được rồi.”
“Em rất nhớ anh.”
Hà Lê nghe được tiếng hít thở thật sâu ở đầu dây bên kia.
“… Anh cũng nhớ em, nhớ đến đau lòng.”
“Vậy sao không gọi điện cho em?”
“Anh sợ lại quấy rầy em…”
“Anh nghĩ nhiều quá…”
“… Tiểu Tề, Tiểu Tề mấy ngày nay luôn nháo nhào muốn anh gọi điện cho em, gọi em mau mau trở về.”
“Ha ha, anh lại không nghe Tiểu Tề một lần sao?”
“Anh muốn! Anh rất muốn nghe giọng nói của em! Nhưng… anh vẫn nhớ rõ thân phận của mình…”
“Đồ ngốc… Tiểu Tề ngủ cạnh anh hả?”
“Uh, để anh gọi con, em nói với nó mấy câu nhé?”
“Uh…”
“Tiểu Tề dậy. Tiểu Tề, Tiểu Tề… Cha đã gọi điện thoại về, Tiểu Tề,…”
“… Cha, ở đâu?”
Hà Lê nghe được âm thanh điện thoại đổi tay.
“Cha?”
“Tiểu Tề, nghe ba con bảo con nháo nhào muốn gọi điện cho cha sao?”
“Tại sao cha cứ luôn luôn làm việc luôn luôn công tác không để ý đến Tiểu Tề?”
“Không có mà, không phải cha gọi điện về rồi sao?”
“Lâu như vậy mới gọi về, con quy định cha hàng ngày đều phải gọi! Hơn nữa không được gọi lúc con ngủ! Như vậy người nhà không thể nhận được! Nếu ba không gọi con dậy, con sẽ không nghe được điện thoại của cha!”
Hà Lê buột miệng cười: “Cha rất vội, vậy sau này con bảo ba mỗi tuần đều gọi điện cho cha nha, con tiếp tục trò chuyện với cha, như vậy có được không?”
“Cha nói đó, khi nào con với ba gọi cho cha, cha đừng bảo là cha đang rất bận rồi không nghe máy nhé.”
“Uh, cha nói.”
“Cha con yêu cha, Moah! Cha phải nhanh trở về đấy! Con muốn đi ngủ.” Tiểu Tề ở đầu bên kia điện thoại hôn lớn một tiếng.
“Uh… Chúc con ngủ ngon…” Nước mắt lại tràn ra.
“Làm phiền em không? Nhóc con nói một chút, em không nên cho là thật.” Ngữ khí Trần Ngữ Xuyên có phần sâu xa.
“Với Tiểu Tề, ai có thể không cho là thật?”
“Lê… Vậy… Em đối với anh đây?”
Hà Lê có thể tưởng tượng ánh mắt thâm tình của Trần Ngữ Xuyên đang nhìn mình.
“… Này! Trần Ngữ Xuyên, hiện tại anh hỏi câu này vẫn là quá sớm đi!” Hà Lê hay giỡn chơi đáp lại, cậu không muốn làm cho Ngữ Xuyên khổ sở, cũng không muốn để Ngữ Xuyên hi vọng quá nhiều, là cậu thích anh, nhưng cậu có thể cho đi bao nhiêu tình cảm, ngay cả chính cậu còn không biết, vẫn là ẩn số.
“Uhm… Nói cũng phải, em chịu gọi điện, anh đã mừng muốn chết. Anh vẫn gắng giữ lòng mình là tốt rồi, không cần nghĩ nhiều…” Trần Ngữ Xuyên trêu chọc chính mình.
“Em muốn ngủ.”
“Không phải muốn anh nói chuyện với em đến lúc ngủ được sao? Em vẫn còn chưa ngủ mà, anh không nỡ cúp điện thoại.”
“Anh đừng làm bực mình nha. Em đã sởn hết gai ốc lên rồi này!” Hà Lê trợn mắt, mặc kệ cậu -Hà Lê ở trên giường có phóng đãng ra sao, bình thường đúng là cậu không bao giờ nói ra những lời ngọt ngào như vậy, tại sao Trần Ngữ Xuyên lại làm được điều này?
“Em đừng dập máy, cứ để điện thoại ở cạnh tai, lắng nghe anh nói là đủ, nghe rồi ngủ, được không?” Trần Ngữ Xuyên tại bên kia ôn nhu vọng lại, đúng là cậu không muốn để điện thoại xuống.
Người này mai không đi làm sao? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, miệng Hà Lê vẫn đáp lại: “Được…”
Vì thế Trần Ngữ Xuyên bắt đầu nói, Hà Lê cũng đáp lại câu được câu chăng, tựa như mấy ngày Hà Lê còn ở tại nhà Ngữ Xuyên, câu có câu không cho tới lúc ngủ.
——————————————-