CHƯƠNG 5
“Đồ ăn tuần này có được không?”
“Ăn thật ngon a. Lần sau anh muốn làm xương sườn kiểu gì? Làm nhiều một chút nhá.” Hà Lê thích ăn xương sườn, cho nên Trần Ngữ Xuyên từng tuần đều chuẩn bị một nồi xương sườn sắp xếp cùng cả thức ăn khác để đông lạnh chuyển đến Cao Hùng nhà Hà Lê.
“Sang tuần làm sườn hấp thuốc cũng tốt, có được không?”
“Em có ăn là vui rồi.” Hà Lê cười đến rạng rỡ.
“Em ở một mình, ăn mấy thứ này đừng ngại phiền, hâm nóng lên là có thể ăn. Đi ra ngoài chơi cũng đừng để mình quá mệt mỏi, tự chăm sóc bản thân mình là tốt nhất.” Giọng nói Trần Ngữ Xuyên tại đầu dây bên kia tha thiết dặn dò, tuần nào gọi điện cũng nói câu này.
Hà Lê tuyệt nhiên không cảm thấy phiền phức, trong lòng ấm áp, cũng vài lần gọi điện đến, mỗi lần đều đều khuyên giải Trần Ngữ Xuyên: “Anh cũng nên tìm bạn trai hay bạn gái, ổn định lại.”
Trần Ngữ Xuyên ở đầu kia cười: “Anh đã sớm tìm được rồi, chỉ là người kia không cho anh cơ hội.”
Hà Lê biết Trần Ngữ Xuyên ám chỉ cậu, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác. . .
Từ hơn hai tháng trước điện thoại đã bắt đầu liên lạc mỗi tuần, theo thời tiết dần dần ấm lên, từng tuần Trần Ngữ Xuyên gọi điện ân cần thăm hỏi đã thành thói quen, thành thói quen của hai người.
Nhưng mà… đây đã là cuộc điện thoại của tuần trước nữa…
Từ lần trước, Ngữ Xuyên đã tám ngày không gọi điện thoại đến đây. Thường thứ sáu gọi điện thoại đến, khiến từ sáng sớm tâm tình Hà Lê rất tốt lòng tràn đầy chờ mong, sau đó chờ mãi đến xế chiều thì mạnh mẽ bất an, cuối cùng chờ đến tối thì lãnh giận bất mãn, cảm giác bản thân như đồ ngốc cả ngày đợi điện thoại…
Coi như Trần Ngữ Xuyên không gọi điện thoại, chẳng lẽ Tiểu Tề cũng không muốn gọi?
Đến mười giờ tối, Hà Lê không muốn chờ đợi thêm nữa, quần sooc áo cộc tay ở nhà đã đổi thành áo sơ mi trắng ôm sát người cùng quần bò, cầm lấy chìa khoá xe ra khỏi nhà tìm quán ăn đêm.
Lái xe con vòng quanh trên đường, Hà Lê càng thấy buồn bực, bản thân làm sao mà cả ngày một lòng một dạ đọng lại ở cha con nhà họ Trần? Nhưng bảo cậu không cần chờ mong nữa, không thèm nghĩ nữa, cậu lại làm không được! Hơn hai tháng qua điện thoại ân cần thăm hỏi, đã sớm dưỡng thành sự chờ mong đối với cuộc gọi này và cảm giác thỏa mãn sau khi nhận điện thoại.
Lại không nghĩ, đợi không được điện thoại thì vẫn đợi cho đến khi bản thân bị tổn thương. Chửi mình vì bất tri bất giác mà tập trung vào chờ đợi rất nhiều, trách cứ chính mình tại sao chỉ vì nhất thời cô đơn tịch mịch mà để Trần Ngữ Xuyên có cơ hội…
Hà Lê đi quán bar uống rượu, từ chối hết thảy những người trực tiếp mời cậu hay ám chỉ muốn mời. Một người bạn giường ngày trước lại gần chào hỏi cậu, còn cùng cậu nói chuyện phiếm một lát, sau cùng mới nửa vui đùa mà nói rõ với cậu: “Hà Lê, cậu đang yêu.”
Cậu kinh ngạc nửa ngày, nhìn đối phương hồi lâu, mới uống một ngụm hết toàn bộ Whiskey trong cốc, đáp lại: “Đại khái vậy…”
Giật mình trong nháy mắt, sau khi trở về từ Đài Bắc, cậu chưa từng trải qua chuyện giường chiếu với bất kì người nào…
Không muốn say rượu lái xe, cậu bắt xe taxi về nhà.
Về đến nhà, phần ghi âm của điện thoại không thấy có tín hiệu tin nhắn để lại, đương nhiên, di động mang ở bên người cũng không hề có động tĩnh gì.
Bước vào phòng tắm bằng nước lạnh thì tựa như toàn bộ suy nghĩ lung tung cũng bắt đầu lạnh xuống dưới, cậu nghĩ với cá tính săn sóc người yêu của Ngữ Xuyên, liệu có phải cố ý để cậu đợi như vậy, thế thì, hay có thể là Ngữ Xuyên xảy ra chuyện gì? Vì vậy nên Tiểu Tề cũng không gọi điện thoại?
Vì lẽ gì mà nhất định phải là Ngữ Xuyên gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ không thể đổi lại là mình gọi điện đến sao?
Hà Lê tắm xong, nhìn thấy máy điện thoại bày ra đó do dự hồi lâu, cảm xúc buồn bực tích tụ cả ngày vẫn quấy nhiễu cậu, bởi cảm xúc khó chịu này gợi lại chuyện không chịu nổi khi xưa với Lương Duẫn Thành càng khiến cậu hoài nghi quyết định tiếp nhận Trần Ngữ Xuyên rốt cuộc là đúng hay không, mà bây giờ, chỉ là lo lắng về Trần Ngữ Xuyên đã lấn át hết những cảm xúc tiêu cực…
Taycậu run rẩy vươn về phía điện thoại, lại ấn chín số điện thoại đã ghi ở trong tim.
“A lô?” Một giọng nam thấp rất nam tính trả lời.
Đây không phải thanh âm của Trần Ngữ Xuyên hay Tiểu Tề.
Hà Lê nhíu mày, “Trần Ngữ Xuyên có ở đây không?”
“Ngữ Xuyên có, chỉ có điều anh ấy quá say, đang ngủ.”
Say? Đang ngủ? Chân mày Hà Lê càng nhíu chặt, người con trai này là ai?
“Vậy còn Tiểu Tề?”
“Tiểu Tề cũng uống rượu như cha thằng bé, cũng ngủ rồi.”
“Tiểu Tề còn nhỏ như vậy, sao có thể để thằng bé uống rượu?”
Hà Lê trong lòng dâng lên phẫn nộ thực xa lạ với cậu, cậu hiểu rõ, đó là sự bảo vệ.
“Ngữ Xuyên cho phép thằng bé uống một ngụm nhỏ, có thể nhóc con đã uống trộm thiệt nhiều, chờ đến khi chúng tôi phát hiện thì không còn kịp nữa, Tiểu Tề đã say đến ngủ thiếp đi… Nghe khẩu khí của anh, dường như anh rất thân quen với hai cha con nhà họ? ” Vậy tại sao người này dùng cái loại ngữ khí thân thiết với Ngữ Xuyên mà nói chuyện?
So ra thì biết quen hay không? Hà Lê giận dỗi đáp, giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Tề gọi tôi là cha, anh bảo có quen không?”
“Ah? Anh chính là Hà Lê? Tôi đã nghe Ngữ Xuyên nói qua… Tôi là Quý Duy, em họ Ngữ Xuyên.” Người con trai ở đầu bên kia mềm giọng cười khẽ.
Hoá ra chủ nhân của giọng nói này chính là em họ Ngữ Xuyên – Quý Duy.
Tiếp đó, Hà Lê không khỏi rùng mình. Quý Duy đã nghe Ngữ Xuyên nói qua về mình sao?
Trực giác cậu mách bảo người con trai này không hề đơn giản, khó đối phó. Vì sao lại có loại cảm giác này, cậu không nói nên lời.
“Đúng vậy, tôi là Hà Lê. Chào anh.”
“Hôm nay là sinh nhật Ngữ Xuyên, sáng sớm tôi qua nhà anh ấy, đưa anh ấy cùng Tiểu Tề ra ngoài chơi. Anh là gọi điện đến chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ sao?”
Sinh nhật Ngữ Xuyên… Ngữ Xuyên lúc trước đúng là chưa từng nhắc đến? Còn nữa… cái này là ảo giác sao? Quý Duy hướng cậu thị uy? Vì cái gì sau khi nhận điện thoại, cậu lại có cảm giác này? Hà Lê hít một hơi thật sâu không để lại dấu vết, che giấu bản thân, không kìm được việc dùng thân phận cậu là một nửa của Ngữ Xuyên nói: “Đúng thế… Nếu hai cha con đều đã ngủ…” Hai cha con họ đã ngủ, Quý Duy còn đợi ở nhà Ngữ Xuyên làm gì? “Như vậy, thật ngại quá, phiền anh chăm sóc hai cha con anh ấy, em họ Quý Duy.”
“Tôi với Ngữ Xuyên có quan hệ như thế nào, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt Ngữ Xuyên cùng Tiểu Tề rồi, sự lo lắng của anh có chút không cần thiết.”
Quý Duy một miệng “Chúng tôi người trong nhà săn sóc người trong nhà” nói giọng đương nhiên, khiến Hà Lê dần dần sinh ra tức giận.
Quan hệ? Tôi quản mấy người có quan hệ huyết thống gì chắc! Cậu cứ việc để tôi đợi ở đằng kia, tôi không giết với qua chém cậu, cậu cho rằng Hà Lê tôi dễ bị coi thường thế sao? ! Còn có Trần Ngữ Xuyên! Nếu không để cho tôi một lời giải thích, xem tôi lột da anh thế nào!
Dĩ nhiên Hà Lê đã bị Quý Duy kích đến tức giận toàn thân, đầu óc càng thêm hỗn loạn, tâm tư căn bản bình tĩnh không được, lời nói kích động trong đầu không thể để vọt ra. Bản năng bình tĩnh mà luật sư nên có, hoàn toàn bị ném lên chín tầng mây.
Hà Lê ở phía bên kia phẫn nộ dập tai nghe, cúp điện thoại, không có cách nào tỉnh táo để nghĩ xem cơn giận của mình vì sao xuất hiện. Hà Lê đã sớm quên chính cậu luôn khẩu thị tâm phi khuyên Trần Ngữ Xuyên nên có bạn trai hoặc bạn gái, hiện tại lại vì một người vốn cùng Ngữ Xuyên có quan hệ huyết thống mà sinh ra đố kị, ghen tị Quý Duy thân mật với cha con nhà họ Trần.
Trong lòng cậu ê ẩm đâm đâm chát chát, hận không thể chắp cánh bay đến Đài Bắc, tuyên bố chủ quyền của mình!
Lời nói của người bạn giường ngày trước còn văng vẳng bên tai.
Hà Lê, cậu đang yêu.
Hà Lê hiện tại ngay cả cười khổ cũng cười không nổi.
★★★
Trần Ngữ Xuyên đau đầu tỉnh giấc, ai nhấn chuông cửa vội vã như vậy? Anh cảm giác màng nhĩ bị tiếng chuông cửa dồn dập xé rách. Màng nhĩ đau đớn truyền đến cả não bộ, khiến anh không thể không nhíu chặt chân mày.
“Cha! Cha đã trở lại!”
Bên ngoài cửa phòng khép hờ Tiểu Tề lớn tiếng tuyên bố, khiến Trần Ngữ Xuyên kinh hỉ không còn để ý đến đầu đau tai đau, chỉ muốn rời giường, vừa vén chăn mỏng lên, cổ tay đã bị giữ chặt.
Trần Ngữ Xuyên nhìn thấy bàn tay đang giữ chặt cổ tay mình, sau đó nhìn chủ nhân của cái tay kia, cùng diện mạo bản thân coi như đồng cấp kẻ tai họa.
“Tiểu Duy, đêm qua sao cậu không về nhà?” Trần Ngữ Xuyên nhướn mày hỏi em họ.
“Ba ba! Cha đã trở lại!” Tiểu Tề ngồi trên cánh tay Hà Lê đẩy cửa vào. Hà Lê bước qua cửa chính, Tiểu Tề liền nhào tới ôm, ôm cổ Hà Lê không buông.
“Tối qua anh ôm em không cho em về nhà mà.” Quý Duy hào hào phóng phóng nói.
Gương mặt Hà Lê lạnh lùng. Chứng kiến hai người đàn ông trưởng thành trên chiếc giường lớn, nghe được cái loại đối thoại này, cậu, tâm đã nguội lạnh.
Sáng sớm ngày cuối tuần cậu đáp chuyến bay đầu tiên đến Đài Bắc mong mong chạy qua đây, rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ để nhìn xem một màn hai người bọn họ cùng gối, cùng nhau rời giường này sao?
Cậu lại cảm nhận được cái lạnh lẽo đó, năm xưa cậu cũng là như thế này mà nhìn thấy kẻ cậu từng tuyên bố thương yêu cả đời – Lương Duẫn Thành cùng người phụ nữ khác nằm như vậy trên chiếc giường chung của hai người.
Vậy nên, vẫn là lịch sử tái diễn sao? Vẫn là sinh ra kết cục giống nhau sao? Không phải không muốn tiếp tục bị tổn thương sao? Vì cái gì lại trong lúc vô ý nhường bước với lời tỏ tình của anh ta, để anh ta có cơ hội tổn thương chính mình?
Tâm, đã bị khoan thủng… rỉ máu đau đớn. Từ khi nào mà tình cảm của cậu dành cho Trần Ngữ Xuyên đã chất chứa đến đớn đau như vậy?
Hà Lê mỉm cười. Một nụ cười tràn ngập ý cự tuyệt.
Trần Ngữ Xuyên nhìn thấy sắc mặt Hà Lê chỉ biết là hỏng rồi, Hà Lê đã hiểu lầm. Anh giận dữ trừng mắt nhìn Quý Duy, Quý Duy vô tình cười cười.
“Tôi không quấy rầy các người.” Hà Lê buông Tiểu Tề, xoay người chạy ra ngoài.
“LÊ!”
Trần Ngữ Xuyên nhảy dựng lên đuổi theo, cũng không để ý trên người chỉ có độc một chiếc quần đùi. Anh nóng vội, hoảng hốt, tâm tư rối loạn, toàn bộ vì Lê.
Mỉm cười vừa rồi của Hà Lê khiến anh lo lắng, tâm đến bây giờ vẫn còn đau.
Không cần đi giày, Trần Ngữ Xuyên đuổi theo Hà Lê xuống lầu, anh nhất định phải đuổi theo Hà Lê, nếu không anh không biết Hà Lê sẽ làm chuyện gì, tóm lại anh có cảm giác rất nguy hiểm, rất lo lắng.
Đuổi tới đầu ngõ, rốt cục cũng kịp, tóm hai vai Hà Lê, mạnh mẽ xoay lại, đem Hà Lê giãy dụa kéo vào trong lòng, ôm cậu gắt gao.
Giữa ban ngày ban mặt, ra đến đầu ngõ bốn phía toàn mấy nhà bán cơm, bán đồ ăn sáng đủ kiểu.
“Buông.”
“Không.” Trần Ngữ Xuyên đau lòng.
“Anh có bạn trai, xin chúc mừng.” Nét cười trên mặt Hà Lê so với khóc còn khó coi hơn.
“Cậu ta chỉ là em họ anh.”
“Bất chính cũng được mà, hai người đều quen thuộc lẫn nhau, sống chung với nhau cũng sẽ không có vấn đề gì.”
“Cậu ta không phải đồng tính luyến ái.”
“Anh vốn cũng đâu phải a, ha…” Hà Lê giả cười.
Trong toàn bộ lời nói của Hà Lê, tất cả đều ngập tràn ý cự tuyệt. Hà Lê căn bản không muốn nghe Trần Ngữ Xuyên nói bất kì điều gì, Trần Ngữ Xuyên nóng nảy, một lần nữa quát lên “Hà Lê!”
Hà Lê trầm mặc. Không bao giờ muốn nói nữa. Không còn chút sức lực… Trái tim… Đã chết…
“Lê, chúng ta về nhà, được không?”
Hà Lê không trả lời.
“Lê, xin em, anh van em, nghe anh giải thích một chút.”
Hà Lê không nói, toàn thân cứng ngắc dường như cũng tản ra ý cự tuyệt mãnh liệt.
Nghĩ đến cuộc sống từ nay về sau sẽ không còn Hà Lê, Trần Ngữ Xuyên đau thấu tim, nhưng nếu chỉ cần Hà Lê muốn, anh chỉ có thể dùng mọi khả năng đáp ứng Hà Lê, cho dù đau đớn kia có thể vĩnh viễn không tiêu tán.
“Lê, chỉ cần cho anh năm phút, sau năm phút… Anh… Nếu em vẫn muốn đi, anh… Anh sẽ theo ý em…” Trần Ngữ Xuyên khàn giọng van xin, mấy từ cuối cùng kia, là anh ôm chặt lòng đau đớn, mới thốt ra bên môi.
“… Giữa chúng ta, không còn gì để nói… Tôi vẫn là thích hợp những ngày sống túng dục tầm hoan, cứ như vậy đi… Sau này đừng làm tôi phải sống ăn bám nữa…” Lời nói của Hà Lê lạnh lùng không có bất kỳ diễn cảm.
“Lê! Anh van em, anh anh xin em.” Trần Ngữ Xuyên lần đầu tiên trong đời gấp đến độ muốn bật khóc.
“Ngữ Xuyên, người này vô tâm vô tính, anh cầu xin hắn để làm gì? Phải đi thì cứ để hắn đi! Mệt anh mỗi ngày nhắc đi nhắc lại tên hắn.” Quý Duy cũng đi theo.
Thân mình Hà Lê càng lạnh cứng.
Bốn phía lấp đầy đám người hiếu kỳ.
Quý Duy liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói: “Hai người cần ở chỗ công cộng trình diễn Brokeback Mountain, tôi tuyệt đối không có ý kiến.”
“Lê… Xin em…”
Từ đầu đến cuối không hề nhìn Trần Ngữ Xuyên dù chỉ một cái liếc mắt, nhưng nghe thanh âm Trần Ngữ Xuyên nồng đậm âm mũi, trái tim Hà Lê không bỏ được đau đớn.
“Năm phút.” Hà Lê nói xong, đẩy Trần Ngữ Xuyên ra, hướng trở về nhà Trần Ngữ Xuyên.
——————————–
Trần Ngữ Xuyên nhắm mắt đuổi theo, chỉ sợ Hà Lê đổi ý.
Quý Duy trước sau đều lộ vẻ ý vị sâu xa mỉm cười, đi theo hai người quay về nhà Trần Ngữ Xuyên, muốn tháo chuông phải cần người treo chuông, thật ra hắn là điểm quan trọng mấu chốt, làm sao có thể vắng mặt?
“Ngữ Xuyên, anh muốn thế nào mới có thể giải thích rõ ràng?”
Trần Ngữ Xuyên trầm mặc sắp qua năm phút đồng hồ, thời hạn cũng gần đến, Quý Duy hỏi. Ngay cả Trần Ngữ Xuyên cũng không biết nên giải thích như thế nào vì chính anh cũng thấy minh bạch tất cả chuyện này thật khó khăn, bởi vì, toàn bộ tình huống này, đều do một tay Quý Duy dàn dựng.
“… Bọn anh chỉ là anh em họ hàng, thật sự không có quan hệ nào khác, anh cũng không có khả năng có ý khác với cậu ta.” Ngữ Xuyên vội vã muốn nói rõ ràng về hướng Hà Lê mặt không chút thay đổi mà trong lòng lại ôm Tiểu Tề.
“Có nói cũng như chưa nói.” Quý Duy giễu cợt.
“Cậu đừng có ở bên góp thêm phiền phức được không?” Trần Ngữ Xuyên tức giận, gầm lên giận dữ với Quý Duy.
“Đều là do tôi.” Quý Duy cười nói đầy ý tứ.
“Nói thừa đương nhiên đều là do cậu! Cái gì mà tôi ôm cậu không để cậu rời đi? Cậu nói bậy bạ gì đó?” Trần Ngữ Xuyên nghĩ đến những lời gây hiểu lầm này, thật không ngờ…
“Hôm qua em cố ý để cha con anh uống quá chén, anh cho rằng vì ai mà em phải làm như thế?”
Trần Ngữ Xuyên nghe xong có chút mò không ra manh mối.
“Từ khi anh nói cho em biết Hà Lê này tồn tại cùng với đủ loại chuyện về anh ta, em đã cảm thấy, anh ta đối với anh rất không công bằng. Em không thích anh ta đối xử như vậy với anh trai mình!” Quý Duy liếc mắt nhìn Hà Lê một cái, lại nói tiếp, “Hôm qua em liên tục quấy phá bọn anh gọi điện thoại cho anh ta, còn cố ý khiến hai người ngủ mất, chính là muốn biết, nếu hai người không gọi điện thoại cho Hà Lê, liệu anh ta có chờ được không hay tự mình sẽ gọi điện thoại. Quả nhiên, khi hai người ngủ đến bất tỉnh nhân sự thì anh ta thật sự gọi đến. Khiến em cảm giác, anh ta vẫn còn có chút để ý đến anh. Có lẽ em không nên vì anh ta đối xử bất công với anh như vậy mà chán ghét anh ta. Cho nên như những gì em nói đó, ám chỉ với anh ta, em và anh so với anh và anh ta thì tốt hơn nhiều, có thể anh ta ghen mà lựa chọn hành động, kết quả, sáng sớm anh ta đã tới rồi, em đoán Hà Lê đáp chuyến bay đầu tiên của sáng nay bay tới.”
Trên gương mặt Hà Lê xuất hiện nét giận dữ. Kế hoạch này là gì? !
“Cậu muốn ra tay thay anh họ, cho nên cậu tự đạo tự diễn tất cả chuyện này sao?” Hà Lê lãnh đạm hỏi.
“Đúng! Anh ấy tuy là anh họ tôi, nhưng tôi với anh trai cũng không thân thiết bằng với Ngữ Xuyên. Xin hỏi, nếu anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ở vị trí của tôi, liệu anh có thể đối với một người đừa bỡn tình cảm của người thân như vậy mà vẻ mặt ôn hoà tâm duyệt thần phục được không?” Quý Duy nghiêm nghị đáp.
Sắc mặt giận dữ của Hà Lê mau chóng tiêu tán. Loại tâm lý này cậu biết…
“Tình cảm của Ngữ Xuyên đối với anh, nói câu xin lỗi chứ thật sự khiến tôi không thể coi được. Anh ấy rất rất cẩn thận, quá yêu anh, cho nên căn bản sẽ không thử anh,chưa từng có Trần Ngữ Xuyên như vậy, rất không giống anh ấy.”
Trần Ngữ Xuyên tỉnh lại từ kinh ngạc, vội cắt lời Quý Duy: “Tiểu Duy! Cậu câm miệng!”
“Cám ơn cậu đã giải thích rõ ràng tình huống.” Hà Lê vẫn là mặt không chút thay đổi, chỉ có điều sắc mặt không tiếp tục cứng ngắc.
“Lê…” Trần Ngữ Xuyên rất sợ đến cuối cùng Hà Lê vẫn quyết định sẽ ra đi.
Hà Lê đã biết rõ đầu đuôi, không còn bị tức giận che mắt mà hành động theo cảm tính, trong đầu liền sáng trong một khoảng, rất nhiều chuyện ngược lại có thể bắt đầu có ý nghĩ rõ ràng.
“Tôi thiếu chút nữa vì hành động liên tiếp của cậu, mà mất đi thứ trọng yếu nhất của đời người, cho nên mời cậu bồi thường tổn thất tinh thần cho bên tôi. Phiền cậu mang Tiểu Tề đi ăn sáng, tôi còn có việc nhất định phải nói với Ngữ Xuyên.” Hà Lê rành mạch nói.
Quý Duy nhìn Hà Lê thật sâu một lúc, tuy rằng hắn không rõ vì sao lại là thứ trọng yếu nhất đời của Hà Lê, nhưng hắn đoán tám phần điều này có quan hệ với Trần Ngữ Xuyên, vì thế hắn gật gật đầu, gọi Tiểu Tề đã ngủ mất trong lòng Hà Lê khi nghe bọn họ nói chuyện.
“Hai người từ từ nói chuyện! Bọn em đi qua bữa trưa mới trở về. Tiểu Tề, đi nào! Để chú dẫn con đi khu vui chơi thiếu nhi!”
“Còn ba với cha thì sao ạ?”
“Bọn họ cũng rất muốn đi, có thể là hai người họ còn rất nhiều chuyện gấp. Chờ họ làm xong rồi, liền đi tìm chúng ta, như vậy được không?”
“Vâng! Rất xin lỗi ạ, ba ba, cha, chúng con đi chơi trước.”
“Đi thôi!”
Chờ Quý Duy mang theo Tiểu Tề ra khỏi cửa, Hà Lê mới hướng về Ngữ Xuyên: “Em phải nói cho anh biết một chuyện.”
“Em vẫn là tính chuyện… Bỏ anh đi sao?” Trần Ngữ Xuyên nói không thành tiếng.
“Không phải như thế…”
“Vậy… ?”
“Anh còn nhớ ngày chúng ta đi xem “Cừu vui vẻ và sói xám”, chúng ta gặp phải bạn học và đàn em của em trước kia không?”
“Có…” Thực đúng là người ngày đó sao? Tổn thương Hà Lê…
“Em muốn kể với anh chuyện của bọn họ…”
Trông thấy Hà Lê vẻ mặt đờ đẫn, đau lòng khiến Trần Ngữ Xuyên không muốn làm cho Hà Lê nhớ lại quá khứ không vui, nhưng trong lòng lại hiếu kỳ rốt cuộc Hà Lê từng trải qua đau đớn như thế nào…
Ngồi xuống bên cạnh Hà Lê, nhẹ nhàng ôm lấy Hà Lê không hề giãy dụa: “Anh nghe đây…”
Hà Lê trầm mặc hồi lâu, chuyện cùng Lương Duẫn Thành không biết nên nói từ đâu, lại nghĩ tới ý muốn buổi sáng lao đến Đài Bắc vội vàng cùng xúc động, không khỏi bật cười.
Nhìn chằm chằm hai tay đang giao nhau ở trên đùi mình, chậm rãi mở miệng: “Em tối hôm qua ngủ không ngon, vừa nghĩ tới bên cạnh anh có một người đàn ông khác, không biết làm sao lại cảm thấy vô cùng lo âu. Sáng sớm không hề nghĩ ngợi, liền chạy tới sân bay, lên máy bay mới giật mình, không biết mình rốt cuộc đang làm gì… Đơn giản là em họ anh nán lại ở nhà anh, chẳng lẽ đến nỗi khiến em mất ngủ suốt cả đêm sao? Cần gấp gáp như vậy mà chạy về hướng nhà anh sao? Trong lòng nghi ngờ chính bản thân, hợp tâm tư chính là không thể dựa vào lý trí hoàn tòan, Quý Duy xuất hiện làm em nôn nóng bất an, không thể định tâm được…”
Hà Lê nâng tầm mắt, trước mắt là Ngữ Xuyên nét mặt yêu thương đau lòng chăm chú nhìn cậu.
“Dọc trên đường từ sân bay về nhà anh, em còn luôn luôn tự hỏi, biết rõ nếu thấy người đàn ông khác ở trên giường, chính mình sẽ khổ sở, em tại sao lại giống như bà vợ đi bắt gian, chỉ mong muốn xông vào nhà anh, chẳng lẽ bởi vì lần nữa chứng kiến cảnh quen thuộc kia, làm lòng người đau một thêm màn sao? Nhưng mà, nếu anh thật sự có bạn trai, nếu không tự mình chứng thực, em lại không cam lòng… Có thể… Gặp lại anh cùng cậu ta nằm trên giường lớn…”
Hà Lê thu hai chân, cuộn người lại, dùng cánh tay ôm chặt lấy đôi chân, nhẹ nhàng nói: “Toàn thân em đều nguội lạnh…”
Trần Ngữ Xuyên đưa tay ôm lấy Hà Lê, chỉ muốn sưởi ấm cậu.
“Cảnh tượng tương tự, em đã từng nhìn thấy. Mười tám tuổi em đã chứng kiến Duẫn Thành – người thuộc về em đang ở trên giường hắn, kịch liệt ra vào trên người con gái khác… Duẫn Thành, Lương Duẫn Thành chính là người đàn ông chúng ta gặp hôm ở MacDonald.”
Trần Ngữ Xuyên trông thấy Hà Lê vẻ mặt bình tĩnh không dao động, trong lòng chực đau.
“Em còn yêu hắn sao?” Trần Ngữ Xuyên nhẹ nhàng cẩn thận hỏi.
Hà Lê lắc đầu, mỉm cười nhìn Trần Ngữ Xuyên, đáp: “Không yêu, đã sớm không còn yêu.”
“Như vậy, em ngày đó…”
Hà Lê tiến sát bên cổ Trần Ngữ Xuyên, đem cả trọn thân người rúc vào lòng anh. Trần Ngữ Xuyên lại càng siết chặt hai tay, hai chân cũng rời khỏi thảm lui lên sô pha, đem cả người Hà Lê ôm trọn trong tứ chi.
Trần Ngữ Xuyên hít vào một hơi thật sâu, anh rất nhớ hương vị của Hà Lê.
“Em và Lương Duẫn Thành là hàng xóm thanh mai trúc mã. Từ ngày còn mẫu giáo, bọn em luôn Mạnh bất ly Tiêu, Tiêu bất ly Mạnh, tuổi còn nhỏ thì thề lời son sắt muốn làm tri kỷ bạn tốt với nhau cả đời giúp bạn không tiếc cả mạng sống, có thể khi sang thời kỳ trưởng thành, tình cảm của em dành cho hắn lại không thể khống chế phương hướng thay đổi. Em yêu hắn, có điều em không dám nói cho hắn biết, em cũng có cái loại tâm tư say đắm của người đồng tính, tình nguyện làm bạn tốt cả đời, cũng không muốn mất đi hắn, mà chịu đựng không bày tỏ. Thế nhưng, một thằng con trai luôn dễ xúc động, một chút lực tự khống chế cũng không có. Năm thứ ba, đó là khi bọn em mười lăm tuổi, trong trường học làm sinh hoạt nhóm, thời gian bọn em được tự do đã đi chèo thuyền trên hồ. Bọn em lướt qua cả mặt hồ, mệt mỏi, đem thuyền nhỏ neo vào bờ nào đó bí ẩn dưới cây liễu. Hôm đó, thời tiết tốt lắm, ánh nắng dìu dịu, gió êm dịu thổi vào mặt, hắn nói mệt mỏi muốn gối đầu lên chân em chợp mắt, em đương nhiên rất vui mừng đem chân cho hắn mượn, sau đó, em lại muốn diễn theo như trong mấy bộ phim, trộm xoay người hôn hắn. Kết quả hắn đột nhiên mở mắt, em cũng nhanh bị hù chết…
Thế nhưng hắn bảo với em, em hôn hắn, nhất định phải có trách nhiệm với hắn, phải lấy thân báo đáp. Hiện tại ngẫm lại, có lẽ lúc đó hắn nói giỡn thôi, bởi vì muốn xua đi sự xấu hổ của em khi bị dọa. Chẳng qua, khi ấy em là đứa mới biết yêu, lập tức liền cho rằng hắn đồng ý, lập tức nhận lời muốn làm bà xã hắn, vì thế bí mật, hai người bọn em liền vợ vợ chồng chồng gọi bậy. Em nghĩ em là trời sinh đã là 0, em chỉ muốn được ôm, ngay sau kì thi lên lớp đã dụ dỗ hắn theo em lần đầu tiên. Từ sau lần ấy, hắn thường thường gọi em là yêu tinh trong lúc ân ái.
Thành tích của hai đứa cũng không tệ, em muốn được học cùng trung học với hắn, đại khái là cái thiệt hơn ở tâm em quá nặng, thi trượt. Chúng em lên hai trường khác nhau, thời gian ở chung càng ngày càng ít, mãi cho đến lớp 11, có một lần em có việc công được ra ngoài, tham gia thi hùng biện giữa các trường, có thể trước khi về nhà, em xem thời gian vẫn còn sớm, nên đi chờ ngoài cổng trường hạng nhất chờ Lương Duẫn Thành tan học, muốn cùng hắn về nhà. Tới khi tan học, em lại chứng kiến hắn cùng một cô gái vai sóng vai ra khỏi cổng trường, vừa ra tới cổng trường, bọn họ lền nắm tay, em lập tức trốn sau một cây đại thụ, bật khóc.
Em bắt đầu nhờ cậu bạn bọn em cùng quen đang học chung cao trung với hắn giúp em đến trường thăm dò về tình hình của hắn, mới biết được, hắn vừa lên trung học, bạn gái mỗi người lại một người liên tiếp qua lại, tốc độ thay đổi kinh người, em còn ngây ngốc cho rằng em là người duy nhất của hắn.
Trong tay em liên tục truyền hình ảnh chụp chung thân mật của hắn với bạn gái và các bản sao chép thư tình, cầm đám vật chứng này, em nói muốn chia tay với hắn, bây giờ nghĩ lại, em đúng là rất hợp làm luật sư, ngay từ tuổi này ngay cả chứng cớ đều lục sóat bằng được, mới chịu nói chia tay với hắn.
Hắn đương nhiên không chịu, hắn nói đám nữ sinh này đều là cách để che mắt, bởi cũng không thể để cha mẹ đôi bên biết chúng em là đồng tính luyến ái, nói hết lời ngon tiếng ngọt giữ em lại. Còn muốn em cũng đi tìm một cô bạn gái, để che mắt. Em thấy hắn thành khẩn rõ ràng, liền tin là thật, Duẫn Thành quen thêm nhều bạn gái, em đều cho rằng hắn tự bảo vệ để ở cùng em.
Sau đó, vì muốn cùng hắn ở một chỗ, em thăm dò cha mẹ hắn xem hắn muốn vào học đại học nào, vẫn một dáng vóc tiều tụy thắp hương bái Phật, khẩn cầu xin thi đỗ vào cùng đại học với hắn.
Và rồi bọn em thực sự đượcvào cùng trường đại học, học khác khoa, em khoa luật, hắn khoa điện tử. Bởi vì đó là một trường học quý tộc, ký túc xá siêu cấp xa hoa, ký túc xá đều là dành cho sinh viên có phụ huynh tài trợ nhà trường, nhận được suất kí túc còn đắt hơn thuê phòng trọ ngòai, cho nên hai người bọn em liền ra thuê chung một phòng trọ ngủ chung một giường lớn, thứ nhất có thể chia tiền thuê nhà, thứ hai ở cùng người yêu trong lòng rất vui sướng.
Hắn thường thường đón em lúc tan học, bạn học cùng lớp em có một cô gái họ Bối tên Bối goi là Bối Bối, rất đẹp, thực đáng yêu. Có một lần khi hắn trước bạn học cùng em nói muốn theo đuổi Bối Bối, em vẫn nghĩ đó là cách che mắt của hắn, lập tức giữ chặt Bối Bối nói với hắn, cậu không thể cướp bạn gái của tôi.
Từ đó về sau, bạn trên lớp đều cho là hai chúng bọn em điên cuồng theo đuổiBối Bối, Bối Bối cũng bởi vậy thường đến chỗ ở của cả hai.
Em ngày ấy mỗi tuần đều có cố định hai buổi chiều tối nhất định tham gia hoạt động đoàn thể xã hội, có một lần, hoạt động vì nhất thời hủy bỏ, em một mực về nhà trước, ở cửa nhà thấy giày của Bối Bối, ban đầu lơ đễnh, vì cô ấy thường đến nhà của bọn em thôi. Chính là trong cửa phòng truyền tiếng rên rỉ vô cùng quen thuộc, vì em sợ phải nhìn thấy cảnh không muốn xem, tim đập rất nhanh, không muốn quấy nhiễu bọn hắn em cẩn thận mở cửa, liền bắt gặp Duẫn Thành cùng Bối Bối hai kẻ lẳng lơ đang giao nhau.
Khi đó em chỉ biết toàn thân đều lạnh lẽo.
Em cũng không rõ vì sao phải cẩn thận như vậy lui ra ngòai cửa phòng, tận lực không để bọn hắn chú ý, đêm đó, cả đêm em lang thanh bên ngoài.
Em vì lẽ gì không lập tức trở mặt tranh cãi ầm ĩ? Vì lẽ gì còn muốn để người đàn ông đã phản bội mình giữ thể diện? Hắn có phải từ lớp mười đến giờ đều phong lưu tiêu sái bên ngoài mà ở trước mặt em lại bày ra vô cớ để đối xử với em không? Suốt cả đêm đều tự hỏi bản thân vấn đề như vậy.
Mới biết rằng em yêu hắn đến phát điên rồi, bởi vì thương hắn mà chấp nhận oan ức…”
“Lê…”
Hà Lê ngẩng đầu nhìn lên Ngữ Xuyên, Ngữ Xuyên cau mày u buồn lộ rõ sự đau lòng dành cho Hà Lê.
Hà Lê hé ra nụ cười yên lòng: “Yên tâm, đều là quá khứ. Trước kia, em chỉ cần nghĩ đến thành tích của mình, sẽ đau lòng, nhưng mà, sau khi gặp anh… Yên tâm, yên tâm… Em không sao…”
Trần Ngữ Xuyên ôm lấy gương mặt Hà Lê, mềm nhẹ in lại dấu hôn.
“Em biết không? Em kể chuyện này, như thể đang kể chuyện của người khác, cho dù có thể chuyện kia rõ ràng phát sinh với em, như thế nào lại không khiến anh vì em mà đau lòng?”
Hà Lê cười nhẹ: “Vẫn chưa đủ khổ sở đâu, đau đớn quả thật ở phía sau.”
Trần Ngữ Xuyên kinh ngạc hơi hơi hé miệng.
Hà Lê cười ôn nhu vươn ngón tay đem đôi môi mềm kia khép lại, rồi rúc vào hõm vai Trần Ngữ Xuyên.
“Sự kiện này xảy ra vào tối ngày hôm sau, em mới trở về chỗ ở cùng hắn, hắn hỏi em cả đêm qua chạy đi đâu, em đáp vì không muốn ảnh hưởng tiến triển của hắn cùng Bối Bối, em sang chỗ bạn học ở nhờ.
Hắn vừa nghe là biết sự việc đã bại lộ, vội vã biện giải nói là Bối Bối quyến rũ hắn.
Em lúc ấy cũng không quản ai quyến rũ ai, giận dỗi nói, sau này nếu hắn cần ở trong phòng tiếp đãi bạn gái xin phiền trước đó thông báo một tiếng.
Bởi em nói kiểu như thế, hắn liền vội vã trấn an, đương nhiên cũng là làm yên lòng trên giường thôi.
Khi đó em đã nghĩ, hắn không vô tình với em, chỉ cần hắn còn theo em cùng một chỗ, em vẫn có thể chịu toàn bộ uất ức, dù sao trong giới đồng tính có thể toàn tâm toàn ý yêu nhau thật sự cũng quá ít. Huống chi trong lòng em luôn luôn rõ ràng, hắn nguyên bản không phải đồng tính, hắn vốn thích con gái, vốn chỉ có hứng thú với phụ nữ, là em cố chấp kéo hắn tiến vào thế giới của mình, cho nên đối với hắn em cũng không phải là không có áy náy lẫn xin lỗi, hơn nữa càng từ lúc cùng hắn liệp diễm thế giới, dù thế nào chăng nữa cuối cùng hắn vẫn trở lại bên cạnh em…
Khi đó bọn em đang ở tuổi chơi, hắn lại kiêu ngạo tự phụ, em chỉ có thể thả trâu ăn cỏ không quản hắn, muốn thuyết phục bản thân như vậy, lòng tham yếu ớt, nhưng em còn có thể thế nào chứ, ai bảo em yêu hắn đến bi thương?
Lên năm hai, khoa bọn em xuất hiện một cô sinh viên mới tên Liên Dư Khiết, vừa vào học chính đã thành tâm điểm toàn bộ giáo viên và học sinh, cô ấy khiến Duẫn Thành chân chính rơi vào võng tình. Sau lại em mới biết, hóa ra Duẫn Thành chẳng bao giờ yêu em, tình yêu hắn cho em, là tình anh em, là tình cảm thanh mai trúc mã, một chút không hơn yêu đương. . .
Hắn bắt đầu gian nan theo đuổi Liên Dư Khiết, cái chiêu gì thức đều đem ra hết. Em khá khó hiểu trước cách làm của hắn, bởi em nghĩ rằng, tựa như lần kết giao với cô gái kia, hắn không cần phí tâm sức làm gì. Kỳ thật ngày đó gặp hắn, anh cũng nhìn thấy ngay? Quả thật diện mạo hắn không tệ lắm, hơn nữa hắn biết dỗ dành cưng chiều con gái, khi đó theo đuổi nữ sinh mọi việc đều thuận lợi. Nhưng Liên Dư Khiết để hắn chịu nhiều đau khổ, Liên Dư Khiết đối với hắn cũng không phải là không có ý, nhưng Duẫn Thành năm hai ở trường thanh danh quá mức hỗn độn. Duẫn Thành cả ngày ở trước mặt em cũng nói chuyện về cô ấy, mỗi ngày thôi miên em, nói cho em hay, hình như hắn đã yêu cái cô bé kia, hỏi em làm sao bây giờ.
Em vẫn cho rằng hắn nói em cười, nhất là khi mới bắt đầu, em nghe hắn nói như vậy trong lòng đương nhiên không thoải mái, nói mãi, em coi như đang nghe chuyện cười mà không thực sự để ý. Đột nhiên có một ngày, Duẫn Thành rất nghiêm túc nói chuyện với em. Hắn nói bọn em từ nhỏ đến lớn chính là anh em tốt, hắn vừa trông thấy Liên Dư Khiết liền yêu cô ta, nói hắn biết đó chính là người con gái duy nhất hắn cần, hắn đối với cô ta là thật tâm, mà em là anh em tốt của hắn, nhất định có thể hiểu hắn, hắn muốn theo đuổi cô ta, không thể cùng em tiếp tục cái loại quan hệ này.
Em nghe xong còn có thể có phản ứng gì đây, đương nhiên là đem quá khứ dồn nén bấy lâu bùng nổ, vừa khóc lại xin hắn, nói em yêu hắn, không thể không có hắn, van hắn đừng bỏ lại em.
Hắn nói hắn không có khả năng bỏ rơi em, bởi vì bọn em là hai anh em tốt. . . Hắn chỉ là không muốn tiếp tục có bất kỳ quan hệ thể xác nào với em. . .
Cứ như vậy, hắn nói một lần, em khóc một lần, hắn mỗi lần nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể dùng thân thể an ủi em, cũng bởi vậy, hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn, quan hệ giữa bọn em càng ngày càng lạnh nhạt càng mong manh.
Tình trạng này kéo dài gần ba tháng. Cuối cùng lần đó, lời hắn nói với em tạo thành tan vỡ, em thề không bao giờ khóc vì Duẫn Thành nữa, sau này cũng không muốn gặp lại hắn. Quyết định từ nay về sau không bao giờ yêu nữa. . .”
Hà Lê nói đến đây liền ngừng lại, gắt gao ôm cổ Trần Ngữ Xuyên, toàn thân run rẩy.
Trời rất nóng, thân thể Hà Lê lạnh như băng khác thường, khiến trong tâm Trần Ngữ Xuyên xẹt qua một tia không đành lòng, anh chỉ thấy những lời Lương Duẫn Thành nói với Hà Lê lực tổn thương nhất định rất lớn.
“Lê, không muốn nói thì đừng nói. Không cần miễn cưỡng bản thân mở lại miệng vết thương kia.”
Hà Lê ngẩng đầu, đem trán áp vào má Ngữ Xuyên, hữu khí vô lực nói: “Em phải nói ra, em phải vượt qua hắn, chỉ có mượn sức của anh để chống đỡ, em mới có thể vượt qua hắn. . .”
Trần Ngữ Xuyên trìu mến liên tục vuốt lưng Hà Lê, tiếp thêm mạnh mẽ cho Hà Lê.
Hà Lê tạm dừng hồi lâu, mới từ từ nói tiếp: “Ngày đó, sắc mặt hắn đông cứng nói cho em biết, nói Liên Dư Khiết đã nhận sự theo đuổi của hắn, hắn cũng không thể có bất kỳ quan hệ thân thể cùng em, hắn nói, hắn muốn trung thành với người yêu, còn nói, tình cảm hắn dành cho em, cũng chỉ có tình anh em, chẳng qua bọn em có thêm tầng quan hệ thể xác. Còn hỏi lại kỳ thật em nói yêu hắn cũng là như vậy đi.
Em đáp em thật sự yêu hắn, em sẽ ghen, sẽ thương tâm, đây không phải chỉ có riêng tình cảm anh em.
Hắn bảo loại chuyện yêu đồng giới này với hắn mà nói là không thể tưởng tượng nổi, nói tình yêu nam nữ làm sao có thể phát sinh trong lúc hắn ở cùng em, còn muốn em đừng nghĩ quá nhiều lắm mà làm lệch lạc bản thân.
Em khi đó vốn sẽ rất khó vượt qua đau đớn, chính là khi nói xong hắn luôn muốn cảnh thái bình giả tạo, hết thảy lời nói mạt sát bọn em khi đó lại khiến em càng nghe càng tức giận, vì thế thốt ra mấy câu: 『 Nếu tôi không yêu anh, làm sao tôi có thể cho anh thượng tôi? Tựa như một cô gái nếu không thích một người đàn ông đến mức nào đó, cô ấy cũng sẽ không nguyện ý hiến thân! 』
Hắn nghe đến câu này liền biết lúc trước nói tất cả lí do uyển chuyển thoái thác chia tay với em hoàn toàn không có sức thuyết phục, bắt đầu không nể mặt, dùng ngữ khí rất lạnh lùng nói: 『 Khi Yêu Liên Dư Khiết, tôi chỉ biết, tôi với cậu trong lúc đó có thể ngay cả anh em bạn bè tốt đều không làm được.
Lớp 11 hẳn nên trực tiếp để cậu chia tay tôi, thì sẽ không giống như bây giờ đuôi to khó vẫy! Chính là khi đó tôi chỉ nhìn trước mắt. . . Cậu có biết vì sao khi đó có chết tôi cũng không chia tay cậu không? Nói thực ra, khi đó tôi có bạn gái, đám đó đều rất bảo vệ mình, sẽ không dễ dàng theo này sinh quan hệ với tôi, nếu bạn gái không muốn làm tình, tôi đây được ham muốn tình ái của cậu cho ăn còn có thể tìm ai cho tôi giãi bày?
Huống chi, cậu là bạn tốt nhất của tôi, bao dung tôi cũng sẽ không làm hại tôi, hơn nữa lại có phụ thêm gia vị tình ái, khi đó sao để cậu nói đi là đi? Đành phải nói vĩnh viễn chỉ yêu một mình cậu, mà lại nói, là trong tình bạn tri kỷ, với tình yêu không quan hệ. Tôi luôn luôn không muốn mất cậu là người bạn tốt nhất cùng tôi, cho nên tôi mới tận tình khuyên bảo như vậy, chính là cậu không nghe, tôi đây đành phải đem cảm giác của tôi từ đầu chí cuối nói ra.
Tôi yêu cô ấy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng yêu cậu. Tôi nói yêu cậu, chưa bao giờ là loại tình yêu giữa nam nữ! Ngươi thân cũng là bạn bè, thế nhưng một chút cũng không hiểu tôi, không giúp tôi, vậy tôi còn giữ cậu làm bạn để làm gì? Cậu nói cậu yêu tôi, nhưng không nghĩ cho hạnh phúc của tôi, thế này gọi gì là yêu? Thầm nghĩ dùng cách cột lấy tôi, sẽ chỉ làm tôi càng ngày càng chán ghét cậu! Hà Lê, không muốn chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được sao! 』 “
Hà Lê thở ra thật dài một hơi, tựa như dùng hết khí lực toàn thân, cả người tiếp tục vô lực, xụi lơ dựa ở vào ngực Trần Ngữ Xuyên, như thể muốn đem tất cả bản thân giao cho Ngữ Xuyên.
Lặng im đem mình chôn vùi.
Lúc Hà Lê cảm giác ẩm ướt trên gương mặt, cậu mới miễn cưỡng rời khỏi ấm áp bờ vai ấm áp của Ngữ Xuyên, ngẩng lên trông về phía Ngữ Xuyên.
Và rồi Hà Lê bắt đầu bối rối.
Cậu luống cuống tay chân gạt nước mắt trên mặt Trần Ngữ Xuyên, trong lòng không muốn, ngoài miệng lại không buông tha chất vấn: “Em còn chưa khóc, sao anh lại khóc vậy?”
“Lê. . . Không có được hắn, vậy để anh cho em, có được không?” Trần Ngữ Xuyên nhẹ nhàng hỏi.
Hà Lê kinh hoàng. Khi cậu quyết định nói ra tất cả chuyện này với Trần Ngữ Xuyên chính là khi, cậu biết cậu trốn không lối thoát lưới tình người đàn ông này giăng ra. Cậu chỉ là không nghĩ tới, từng lần Trần Ngữ Xuyên nói với cậu, Trần Ngữ Xuyên chính anh có lẽ không để ý, nhưng Hà Lê mỗi lần đều đã có chút rung động. Không phải nói những câu này lời ngon tiếng ngọt đến cỡ nào, mà những câu kia nghe tựa như lời nói đơn giản, biểu lộ rõ tình cảm của Trần Ngữ Xuyên, mà cậu sau cùng có thể khắc sâu cảm nhận một tình yêu mang theo.
Yêu một người phải tới mức độ nào, mới có thể để cho mọi người khắp nơi cảm giác được tình cảm của họ, dụng tâm của họ? Nói vậy, tình yêu kia, đã ngấm sâu vào tận xương tận tủy hòa vào máu, lẫn trong từng hơi thở, dọc theo từng lời nói.
Hà Lê lúc này còn chưa hiểu, nếu không ngay phải từ đầu Trần Ngữ Xuyên đã khiến trái tim cậu xúc động, coi như chính cậu rơi vào lý trí luôn luôn cự tuyệt của bản thân, thế nhưng cậu vẫn mang chút bất tri bất giác mở lòng mình cho Trần Ngữ Xuyên, nên mới có thể sinh ra cộng hưởng với tình cảm của Trần Ngữ Xuyên, nếu không Trần Ngữ Xuyên chỉ biết giống như mấy người yêu cậu trước đó bị ôn hòa cự tuyệt. Không thể nói tình yêu của bọn họ dành cho Hà Lê là không đủ, có thể nói rằng, Hà Lê chỉ có thể cảm nhận được tiếng lòng rung động của Trần Ngữ Xuyên mà tiến tới cùng nhau rung cảm.
Hà Lê hai tay ôm mặt Trần Ngữ Xuyên, hôn nhẹ chân mày anh, chậm rãi quỳ xuống thẳng người dậy, ôm Trần Ngữ Xuyên vào trong lòng.
“Sau khi rời khỏi hắn, em luôn luôn muốn quên đi đau xót này, nhưng tình cảm em dồn vào sáu năm khiến vết thương này khắc quá sâu, không phải em quên mất hủy đi cái loại mùi vị đau đớn này, em chỉ nương theo một lần lại một lần tiêu hao hết thể lực tinh thần tình ái, đem cái không chịu nổi này ném lại phía sau.
Đến bây giờ, mười năm rồi, em còn nhớ rõ phần tổn thương kia, đối người nọ cũng đã phai nhạt. Không muốn nghĩ đến, đã có thể quên đi, không phải mọi người thường nói, thời gian là liệu pháp tốt nhất sao? Phần tổn thương đó lúc nào cũng nhắc nhở em, yêu càng đậm sẽ bị thương càng sâu, không yêu dĩ nhiên tránh được thương tổn. Cho nên, bị đau, sẽ tự nhiên không muốn cho bất cứ kẻ nào thêm cơ hội làm hại mình, vì thế, tự che giấu bản thân, không hề nói chuyện yêu. Em có thể chịu được một mình một người cô đơn, có khi thậm chí hưởng thụ loại đơn độc này, đến nỗi sự đau đớn như vậy, một lần là đủ rồi, thật sự. . . . Em không đủ kiên cường, không có cách nào tiếp nhận sự đau đớn tan nát cõi lòng này nữa. . .”
Trần Ngữ Xuyên dần dần trở nên cứng ngắc, trái tim bắt đầu ngập tràn băng giá, Lê nói cậu không cách nào chấp nhận loại đau xót này thêm nữa, ngụ ý tỏ vẻ cậu không muốn đồng ý bất cứ người nào nữa sao?
“Cho nên… Kết luận là… Em vẫn muốn… Từ chối anh?” Trần Ngữ Xuyên đau lòng khó khăn tìm ra mấy chữ để hỏi.
Hà Lê kinh ngạc hơi hơi tách người ra, nhìn xuống đôi mắt ẩn sâu thống khổ của Trần Ngữ Xuyên.
“Anh chỉ cầu yêu em, không cầu em yêu anh… Như vậy cũng không được sao?” Trong mắt Trần Ngữ Xuyên ánh lên van xin, tư thế thấp vậy mà nói.
Hà Lê không muốn trong lòng càng thêm nồng đậm, xót xa sợ Trần Ngữ Xuyên phải mất đi bản thân, nhưng cũng dần dần tràn đầy cảm giác được nuông chiều ngọt ngào, Hà Lê khe khẽ bật cười.
“Ai nói em từ chối anh vậy? Em bảo không cách nào có thể đón nhận cảm giác tan nát cõi lòng nữa ý là ám chỉ anh…” Hà Lê dần dần đỏ mắt, “Không cho phép anh để em chịu khổ như thế nữa, anh phải bảo đảm, sẽ đối xử thật tốt với em…”
Vui sướng nhất thời ngập tràn toàn thân Trần Ngữ Xuyên, anh kích động nói không nên lời.
Hà Lê nhìn dáng vẻ không kiềm chế được của Trần Ngữ Xuyên, cùng cười khóc hô to: “Cam đoan ! Xin thề!”
Trần Ngữ Xuyên cũng khụy chân xuống, quỳ gối đối mặt với Hà Lê trên ghế sa lon, ôm lấy gương mặt Hà Lê, thâm tình hôn lên.
“… Chúng ta kết hôn đi, Hà Lê, anh yêu em, xin em hãy gả cho anh.”