Ta tên Dương Mộc Cầm, con gái đầu lòng của giáo sư Dương Giang, một thành viên của gia tộc Dương gia lâu đời.
Ta rất tự hào về điều đó và cũng vô cùng tự tin vào bản thân, cho đến khi ta gặp hắn, một cái tên không chịu dùng não Dương Nhạc Minh.
Ta đau khổ nhận ra hắn với ta cùng một họ Dương nên việc lôi 18 đời tổ tông nhà hắn ra chửi là không thể thực hiện, còn không tình đến hắn và ta là mối quan hệ họ hàng sâu xa tít tắp.
Ta và hắn, năm đó 14 tuổi, làn bạn cùng lớp, ngồi cùng 1 bàn. Hai chúng ta lực học, ừm, ban đầu ta cho là ngang nhau mà ta thì hiếu thắng, luôn cạnh tranh với người khác và gay gắt nhất chính là tên ngồi bên cạnh. Hơn ai hết, ta hiểu hắn kinh khủng cỡ nào, may mà hắn ta không dùng não, chứ nếu não hắn hoạt động, chắc cả thế giới đều bị chấn động.
Mặc dù hắn ta không dùng não, cũng không để ý cạnh tranh điểm chác cùng ta, nhưng, ta hận. Bởi hắn chẳng xem ta ra cái gì. Ta không đáng làm đối thủ của hắn ư? Ta hận hắn có một bộ não thông thái, làm gì cũng rất dễ dàng. Còn ta, ta cực kì cố gắng, vô cùng nỗ lực học tập vẫn chưa bằng hắn ngay cả khi hắn không dùng não. Hắn luôn làm ra vẻ điềm nhiên, lạnh nhạt, chẳng quan tâm tới thứ gì, kể cả việc học tập mà ta xem trọng nhất.
Thứ mình trân quý bị người khác dẫm đạp dưới chân, thử hỏi xem có phẫn nộ không?
Và mỗi ngày của ta lại thêm một cuộc đua nữa, đua để vượt qua hắn. Thêm vào nữa, mỗi ngày của ta đều bắt đầu bằng câu nói:
- Dương Nhạc Cung, hãy đợi đấy!
Mỗi ngày, ta chào hỏi hắn như thế nào?
- Chết tiệt! Dương Nhạc Cung! Lại 100 điểm. Đợi đấy, lần sau ta nhất định sẽ được cao hơn!
Tuy nhiên, những lúc khí thế hừng hực thế này, Lục Phỉ, cô bạn thân đáng yêu của ta, lại dội một gáo nước đá.
- Dương Mộc Cầm, 100 là điểm tối đa rồi, cậu hơn được sao? Cùng lắm là bằng thôi. Mà kể ra cũng hay thật. Hôm qua mình xem sổ điểm của cô, hai người có số thứ tự liên tiếp nhau, một hàng toàn 99, một dãy đầy 100. Lúc nào cậu thử nhìn xem, thật thích mắt. hahaha
- Lục Phỉ ! Cậu có phải là bạn tớ hay không hả ???
- Là bạn, là bạn, không phải địch. Thôi nào, cậu xem, Dương Nhạc Cung lại điểm tuyệt đối, cậu vẫn cứ 99 hoài như vậy. Nào, đến căng tin bổ sung lương thực. Tớ khao, phải bồi bổ cho bạn tôi để có sức chiến đấu. Nhanh nào, hôm nay có 2 tiết thể dục đấy.
- Hừ…nói thế còn nghe được.
Tiết thể dục. À, môn này đặc cách, không so đo. Nam nữ thể chất khác nhau, so đó cái này là quá thiết thòi rồi. Với lại, hắn cao như vậy, chân dài như vậy. Nhìn kìa, chạy kết hợp nhảy rào mà cứ sóc vậy. Nhanh kinh người, còn chưa đến một phút, thầy thể dục còn khoa trương hơn, vui ra mặt kìa. Còn bọn con gái nữa, có gì hay đâu, hò hét đứt luôn dây thanh quản đi cho chừa.
A, đúng rồi, phải thế chứ, thầy hiệu trưởng xuất hiện rồi, như một ác ma thần không biết quỷ không hay bắt gian tại trận. Hoan hô, thầy nói hay lắm, dạy phải lắm, con người có ý thức không được làm ô nhiễm tiếng ồn, phải phạt. Ha ha, ở lại dọn dẹp sạch sẽ nhé các baby, ta phải đi sắp xếp giấy tờ cho giáo viên đây.
---1 chấm (.) 2 chấm (:) và 3 chấm (...)---
Cái gì đây, danh sách dự tuyển tham gia thi đấu? Cái nào cũng có tên Dương Nhạc Cung đứng thứ nhất vậy? Giáo viên cũng quá quá đáng đi, từng này, nhiều như vậy đều bắt hắn đi. Thật khổ thân hắn.
Phi phi, không phải như vậy. Nhỡ may khi thi đấu kích thích não hắn hoạt động thì chẳng phải phòng thầy hiệu trưởng treo toàn huy chương vàng rồi sao? Tiểu Mộc Cầm ta sẽ không ngóc đầu lên được.
Thật tức mà, nhưng cũng không làm gì được. Kệ đi!
May quá, hắn chỉ dự thi một tiết mục lập trình, chỉ là một huy chương vàng thôi, không sao!
Ta cũng được chọn thi môn lịch sử. Huy chương vàng ơi, ta tới đây!