Tản Mạn Câu Chuyện Tình Yêu

Chương 2: Chương 2: Chương 1.2




Đến ngày quan trọng, cuộc thi này là tổ chức trên toàn thành phố, là cơ hội quý giá của ta, để cho tên đáng ghét kia biết ta lợi hại thế nào.

Như dự kiến, phần một của cuộc thi kéo dài cả buổi sáng, và ta hoàn thành nó một cách xuất sắc. Ta chưa bao giờ tự tin đến như vậy, miếng vàng tròn tròn kia, ta định ngươi rồi.

Đến phần thứ hai của cuộc thi là buổi chiều, sau bữa trưa. Bất hạnh thay, ta bị đau bụng. Sao đúng lúc này lại đau chứ, ta chưa đến tháng, vừa tẩy giun xong, buổi trưa ta đã ăn gì mà đau bụng thế này?

Nốc cả lọ becberin cung không khá hơn là bao. Hai tiếng nữa là đến lượt ta, chẳng lẽ …

Người thứ hai đã bắt đầu rồi, là Lệ Hân cùng trường ta. Cô ta, cô ta sao lại nói bài chuẩn bị của ta? Chuyện này là thế nào ?

Ta hoảng hốt và nghĩ lung tung, nhưng cái bụng đay không cho ta nghĩ nhiều. Dương Mộc Cầm, mày phải làm sao đây ? Mày đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc thi này mà.

Lệ Hân, thật quá ngu ngốc, cô tưởng Dương Mộc Cầm này chỉ chuẩn bị duy nhất một lá bài thôi sao ? Ta có đến ba lá bài đấy. Trộm bài của ta, xem ra đánh giá cô quá cao rồi !

Tâm bình tĩnh cũng khiến ta tốt hơn khá nhiều. Ta chậm rãi bước lên bục, cho dù cả nửa thân người bị che lấp đang không ngừng run rẩy nhưng ta vẫn kiểm soát được cơ mặt.

Là tình huống đặc biệt, ta dùng chiêu đánh nhanh thắng nhanh. Đoạn cuối, ta mót đến phát khóc, trong lòng lôi cụ tổ ba đời Lệ Hân cùng cả gia phả người đã chế tạo thuốc becberin kia, công hiệu nhanh quá. Ta lệ nóng tràn mi, miệng vẫn cố gắng lấy hơi nhả từng chữ thật khí thế chốt lại phần thi.

- Đất nước Việt Nam là của người Việt Nam !

Phía dưới hoan hô nông nhiệt. Ta biết mà, ta xứng đáng.

An tọa trên bồn cầu, ta vẫn tiếp tục khóc. Phần vì đau bụng, phần vì … ta biết rằng mình không thể đoạt được huy chương vàng rồi. Chiêu đánh nhanh thắng nhanh tuy có thể hoàn thành bài thi nhưng không đầy đủ chi tiết. Tuy có thể khơi dậy tinh thần của khán giả nhưng không đủ luận cứ thuyết phục giám khảo.

Ta đau lòng muốn chết ! Ôi ! Vàng ơi !

Ừ, ta đoạt huy chương đồng, Lệ Hân huy chương bạc. ‘Vàng’ cuối cùng cũng không thuộc về trường ta. Bye bye nhé, baby.

Và, thật xin lỗi thầy hiệu trưởng.

---

Sau đó, còn một việc khiến ta buồn hơn cả vụ huy chương bạc, chính là Dương Nhạc Cung bỏ thi giữa chừng.

Hắn … bỏ thi ! Chẳng phải là… như thế là … coi thường cuộc thi, coi thường đối thủ, coi thường Dương Mộc Cầm này hay sao ?

Thầy hiệu trưởng và các giáo viên khiển trách hắn rất nặng. Hắn, hắn, thật quá đáng !

Lần đầu tiên thấy Dương Nhạc Cung bị phạt, cớ sao trong lòng ta xót xa còn nhiều hơn cả thoải mái ?

Cái não thiên tài của hắn không dùng có thể cho ta, chứ không phải dùng vào việc phân loại giấy tờ ngu ngốc nhàm chán này.

Ta là xót cho cái não của hắn.

Phẫn nộ giành lấy tập giấy hắn đang cầm.

- Thôi đưa đây, lẫn hết rồi ! Để tôi làm cho nhanh !

Ta tức đến chẳng buồn nhìn hắn.

- Sao lại giành ?

Ta không muốn thừa nhận ta thích cái não của hắn hơn là cái não của ta.

- Tuần sau cũng là chúng ta trực nhật trên lớp, cậu bị phạt cả một tuần thì làm sao có thời gian trực nhật trên lớp, để mình tôi làm chắc ? Chia ra đi, nhanh nào, tôi còn phải về nấu cơm nữa.

- Ừ.

Hừ ! Em trai út yêu quý, cố gắng đợi chị 10 phút thôi. Chị giúp tên này xong sẽ đến trường mẫu giáo đón em ngay.

Xong rồi ! Lại lấp kỉ lục mới rồi. Ba chồng giấy trong mười phút. Xem hắn kìa, còn chưa hết một chồng. Ha ha, mãn nguyện làm sao!

- Cậu làm nốt nhé, tôi về trước đây!

Ta chuồn thật nhanh, đang cười người khác mà bị nhìn thấy thì xấu hổ lắm, cười cũng phải tránh đi mà cười.

- Cảm ơn.

Dương Mộc Cầm đi quá nhanh đã bỏ lời hai chữ này cùng với biểu cảm lúc này của Dương Nhạc Cung. Nụ cười chỉ đơn giản là một cái nhếch môi nhưng có thể ngay lập tức thâu đi trái tim của bao thiếu nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.