Cá nấu diêu, sườn xào chua ngọt, đậu phụ hoa hồng, chân giò hầm trà, gà nướng mật ong, bánh tart trái cây. Bữa tối nay hình như … hơi quá.
7 giờ rồi, bố mẹ sắp về sao Dương Quang còn chưa về. thằng nhóc này, mới 7 tuổi mà ranh như ma, có đi đá bóng mà có thể gây chuyện được thì hết nói.
Đang chuẩn bị dắt Dương Quảng ra sân bóng gọi nhóc quỷ kia về, chuông cửa reo lên 1 tiếng rồi bỗng im bặt, kế đó bóng đèn phía trên cũng vụt tắt. Ta thần hồn nát thần tính, run run ôm lấy Dương Quảng bé bỏng đứng tại chỗ.
Ngoài cửa phát ra tiếng xẹt xẹt. Cũng may ta còn đủ lý trí nhìn thấy bóng chân từ khe cửa. Ma làm gì có bóng đâu. Mà, chắc không phải là trộm đâu, nhỉ?
Người nhà ta sẽ không bao giờ đứng đợi ở ngoài, nhà ta là thuộc phái hành động, không có chìa khóa cũng phải phá cửa vào nhà.
Ta run run đứng trên cái ghế nhựa thấp nhìn với vào óng nhòm cửa xem tình hình bên ngoài.
Chưa kịp nhìn, cửa đã bị mở ra một cách thô lỗ như mọi lần Dương Quang mở cửa. Ta bất hạnh, ngã từ trên ghế xuống, chân cùng mông đập vào nền nhà đau điếng.
- Chị ơi! Em về rồi!
Dương Quang, người cũng như tên, một đứa trẻ luôn rạng rỡ như mặt trời nhỏ, luôn vui vẻ và tăng động không ngừng nghỉ. Ai cũng cảm thấy cuộc đời nở hoa khi nhìn nụ cười và giọng nói hồn nhiên của nó. Nhưng có lẽ đối với Dương Mộc Cầm, giờ khắc này thì ánh dương kia đang soi nỗi bất hạnh của cô, sự đối lập càng làm cho cô cảm thấy cuộc đời thật xui xẻo hết chỗ nói.
Nhưng ai bảo nó là em cô.
Trời, tay nó cuốn băng kìa !
- Quang Quang, tay sao lại cuốn băng, lại đây chị xem nào !
- Chị, tên Lưu Đông cố tình đá bóng vào đầu em nhưng nó đá dở quá, lại trúng vào tay làm em ngã ra. May có anh Cung Cung này đưa em đi băng bó, lại còn đưa em về nhà nữa đó. Kia kìa, anh ấy còn ở ngoài cửa.
Ta vẫn đang mông lung suy đoán vài chuyện, từ Lưu Đông, đối thủ không độ trời chung với Dương Quang từ thời tã lót đến giờ, cho đến anh Cung Cung là ai.
- Anh Cung Cung, anh mau vào nhà đi. Em phải báo ân anh mới được. Anh vào đi, không cần ngại đâu. Hôm nay chị em nấu nhiều món ngon lắm. Còn có sườn xào chua ngọt nữa đấy. Anh anh thử một miếng thôi là mê luôn…
Dương Mộc Cầm: …
Em trai à, không cần nhiệt tình như vậy đâu…
Mũi thính vãi~
Báo ân nữa à? Ân của mày đâu phải của chị, đồ ăn của chị nấu đạt chuẩn ba sao vàng đấy nhé!
Còn nữa, bớt xem phim kiếm hiệp đi, mọi ân oán đều bắt đầu từ đó mà ra …
- Quang Quang! Bố mẹ về nhà rồi đây! Nhà mình có khách đến chơi à?
- Chào buổi tối hai bác.
Cái giọng này nghe quen quen…xong rất nhanh bị lấn át bởi gia đình nhiệt tình nào đó.
Ôi, cái chân của tôi, chắc bị sai khớp rồi.
- Cầm Cầm, mau dọn cơm đi con, hôm nay nhà ta có khách quý.
Mẹ Dương Mộc Cầm, Tịnh Quý dẫn đầu đi vào nhà. Rồi đến bố Dương Giang, sau là Dương Quang vẫn còn đang tí tớn với anh Cung Cung ân nhân của nó.
Uầy, là Dương Nhạc Cung!
Bất ngờ thật đó ! Trùng hợp quá !
Bất quá, đến nhà là khách, bố ta còn nói là khách quý. Hắn nên cảm ơn ta đã công tư phân minh đi.
- Là cậu à, Dương Nhạc Cung. Cảm ơn đã giúp đỡ em trai mình. Cậu ngồi xuống đi.
Ta có thể thấy mắt của hắn mở to ra một vòng. Đáng ghét, híp mắt lại, mở to như thế cho ai xem.
Ta biết mình thay đổi 90 độ. Bất kì ai bước chân vào nhà ta ta đều đối xử tốt hơn một bậc. Mình là chủ nhà, đã vào trong phạm vi quản lý của mình, còn có thể làm bậy sao ?
Phật dạy: làm người là phải nhân từ độ lượng.
Cũng may chân ta chỉ hơi nhức nhức, kiếm cớ ta chuồn xuống dưới bếp. Nói thật chứ ta chẳng biết nói gì với hắn, vốn dĩ chúng ta cũng chẳng nói gì nhiều nên bây giờ càng chẳng có gì đáng để nói.
May ta đã dọn nhà, mọi thứ đều tươm tất, đồ ăn như nhà hàng, haizzz, phải may mắn lắm mới có thể làm chồng ta đó !
Mọi người ngồi vào bàn ăn, mẹ ta xuýt xoa.
- Cầm Cầm, hôm nay làm nhiều món ngon quá vậy !
- Vốn dĩ hôm nay định ăn…à, mà, hôm nay ngày rằm nên con đặc biệt nấu nhiều một chút.
Mẹ ta nháy mắt với ta với vẻ mặt thấu hiểu, biết rồi, khỏi nói.
Có vẻ như có một sự hiểu nhầm ở đây…
Thật mất mặt khi nghĩ đến mục đích chính của bữa ăn này, vỗn dĩ ta định ăn mừng hôm nay sắp giấy nhanh hơn hắn…
Thôi, cái này không nói còn hơn…