Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
“ Chỉ là Tứ hoàng huynh cũng phải suy nghĩ cho mình nhiều hơn, ta ngược lại không có ý phá hư quan hệ giữa ngươi và Nguyên soái, chính là cảm thấy Nguyên soái là Alpha, lại là Alpha gien cao cấp, tóm lại không giống nhau, Tứ hoàng huynh phải mau chóng mang thai con nối dõi mới tốt, như vậy phụ hoàng cũng có thể an tâm.” Tiêu Tán dường như rốt cục đem lời trong lòng nói xong, hướng Tiêu Chiến cười vẻ mặt vô hại.
“ Không nghĩ tới Ngũ đệ còn chưa kết hôn, cũng đã thông suốt như vậy, điểm này ta ngược lại không bằng ngươi, bất quá ta tin tưởng lựa chọn của mình, Ngũ đệ yên tâm là tốt rồi.”
Không nghĩ tới nghe hắn nói lời này, Tiêu Chiến còn có thể cười ra, Tiêu Tán phảng phất như có một loại cảm giác đập vào bông.
Chung quy là có chút không thể nói được.
“ Thời gian không sớm, ta liền không ở đây quấy rầy Tứ hoàng huynh nữa. “
“ Không đợi Nguyên soái trở về mới đi sao?”
Tiêu Chiến nói tự nhiên lại nhẹ nhàng, bộ dáng vô tình, lại đâm vào ngực Tiêu Tân, làm cho đối phương không khỏi khẩn trương một chút, cho rằng tâm tư nhỏ bé của mình bị nhìn thấu, dù sao cậu ta còn không có ý định cùng Tiêu Chiến đánh bài ngửa nhanh như vậy, mặc dù Tiêu Chiến ở trong mắt cậu ta căn bản không sợ uy hiếp.
“ Ta là đến thăm Tứ hoàng huynh, cũng không phải tới gặp Nguyên soái, Tứ hoàng huynh sao lại nói giỡn như vậy. “
“ Vậy là ta hiểu lầm rồi, ta đưa Ngũ đệ ra ngoài.”
Đưa người ra cửa, Tiêu Chiến theo Tiêu Tán rời đi, trong mắt nổi lên một tia lạnh lẽo.
Từ trong phòng đi ra, Vương Nhất Bác bên cạnh cậu, tiểu Omega quay đầu nhìn về phía hắn, trong biểu tình lộ ra một chút ủy khuất.
“ Chọc em không vui?”
“ Ngũ đệ nhìn chằm chằm vào thịt trong bát của em.”
“Cũng chỉ nhớ thương mà thôi, thịt ở trong bát của em, ai cũng không lấy được. “
“ Làm sao anh chắc chắn thịt sẽ không tự mình chạy đi?”
“ Tôi biết.” Hôn lên mái tóc của tiểu Omega, Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói bên tai cậu, “ Tôi đâu cũng không đi, vĩnh viễn ở lại bên cạnh em, cùng em! “
Hốc mắt Tiêu Chiến đỏ lên, vươn ngón tay út nhỏ xíu ra trước mặt Vương Nhất Bác: “ Ngoéo tay! “
Vương Nhất Bác cười nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn xuống: “ Ngoéo tay! “
Lúc tới Phủ Nguyên soái, Tiêu Tán hoàn toàn không chiếm được tiện nghi ở chỗ Tiêu Chiến, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không có nhìn thấy.
Khi lên xe rời đi, cậu ta đã mất bình tĩnh.
Sau khi trở về, trực tiếp đi đến chỗ Tam điện hạ Tiêu Đỉnh.
Tiêu Đỉnh nhìn đối phương thở phì phò chạy tới, có chút ngoài ý muốn: “ Làm sao vậy, ai chọc ngươi? “
Tiêu Tán đi vào, đặt mông ngồi trên ghế: “ Ngoại trừ tiểu tiện nhân Tiêu Chiến kia còn có thể có ai! “
Dứt lời, tự rót một ly nước hung hăng uống xuống, giống như mới đem hỏa khí cuồn cuộn hạ xuống.
“ Ngươi đi phủ Nguyên soái, có thấy Nguyên soái không? “
“ Thấy cái gì mà thấy, khoảng thời gian này hắn khẳng định đang bận rộn ở quân khu, ta chính là đi qua gặp Tiêu Chiến, cũng không biết tiểu tiện nhân này ngốc thật hay giả ngốc không nghe ra lời nói của ta, tại sao lại không tức giận chút nào chứ! “
“ Nói như vậy ngươi đi gây sự, kết quả ngược lại làm mình tức giận? “
“ Tam hoàng huynh ngươi không giúp ta thì thôi, sao ngươi còn chê cười ta?”
“ Ha ha, thật là ta không có cười.” Tiêu Đỉnh thu hồi tươi cười, nghiêm túc nhìn Tiêu Tán “ Ta nghe nói Nguyên soái hôm nay tan tầm về nhà sớm, ngươi không thấy người, là Tiêu Chiến không cho ngươi gặp đi.”
“ Ý của ngươi là Tiêu Chiến dám đùa giỡn ta?” Tiêu Tán biến sắc, rất có ý muốn trở về tìm Tiêu Chiến đánh nhau.
Tiêu Đỉnh kéo tay áo đối phương lại: “ Ngồi xuống, ngươi hiện tại kích động có ích lợi gì, huống chi chính ngươi cũng nói, mục đích lần này không phải là vì Vương Nhất Bác, là vì khiêu khích Tiêu Chiến kia mà, bất quá hiện tại xem ra, Tiêu Chiến không chỉ không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng có thể hiểu được, trước khi Tiêu Chiến xuất giá, ở trong cung sống ngày tháng gì, bởi vì quan hệ với tiền hậu không tốt đẹp nên phụ hoàng đối với Tứ đệ vẫn không thích, nếu không thông minh, có thể sống đến hôm nay sao? “
“ Tam ca ý của ngươi là nói, Tiêu Chiến yếu đuối có thể khi dễ đều là giả vờ?”
“ Hôm nay ngươi đã được thỉnh giáo, ngươi nghĩ sao? “
“ Tên Tiêu Chiến kia giống như một miếng bông, vô luận ta phát lực thế nào cũng không nhận.”
“ Nghĩ đến Tứ đệ cũng không phải không tức giận, cũng không phải nhìn không rõ mục đích của ngươi, chỉ là tương đối có thể nhịn, Ngũ đệ điểm này ngươi cũng không bằng a ~. “
“ Vậy ta nên làm cái gì bây giờ Tam hoàng huynh, ngươi mau giúp ta nghĩ biện pháp.” Tiêu Tán đưa tay nắm lấy ống tay áo hắn lay động.
“ Đừng nóng vội, biện pháp khẳng định có.” Đối mặt với Tiêu Tán làm nũng, Tiêu Đỉnh vẻ mặt hưởng dụng cười rộ lên, “ Tứ đệ có thể nhịn, nhưng có thể nhịn đến khi nào? Ngươi rảnh rỗi liền đi trước mặt đệ ấy xoát cảm giác tồn tại, tốt nhất là khi Vương Nhất Bác ở đó, ngươi mang theo hương liệu đi, một Omega bị hỏng tuyến thể, so với ngươi thì tính là cái gì? “
“ Tam hoàng huynh, sao ngươi lại thông minh như vậy!” Tiêu Tán nhào tới một tiếng, Tiêu Đỉnh nhất thời cười càng sáng lạn.
( Cá: Ủa tính ra ẻm y chang mẹ ẻm luôn á >_>)
•••52Hz•••
Ryan là Công tước Trùng tộc, có địa vị rất cao trong Trùng tộc, bạn đời của gã lại là một thành viên của Trùng tộc vương tộc.
Lần này gã từ Thú nhân Đế quốc trở về, rất nhiều người đều đang nhìn gã chê cười.
Thời kỳ xao động không chỉ đối với Thú nhân hùng tính mà nói là một tai họa, ở Trùng tộc cũng như vậy.
Bạn đời của gã bởi vì thời kỳ xao động đã nhiều năm không thể duy trì hình người, đã trở thành trò đùa trong giới quý tộc.
Rất nhiều người cảm thấy, sớm muộn gì gã cũng sẽ vứt bỏ người bạn đời của mình, cho dù trong Trùng tộc, hùng tính có địa vị quan trọng, nhưng đó là với hùng tính mạnh.
Đối với Trùng tộc sùng bái vũ lực, vẫn luôn coi trọng sức mạnh.
Bọn họ không cảm thấy Ryan thân là Công tước, sẽ cam tâm tình nguyện ở cùng một chỗ với một hùng tính ngay cả hình người cũng không duy trì được.
Bất cứ khi nào nghe tin đồn như vậy, Ryan muốn trả lời một câu, ngươi biết cái rắm gì!
Chỉ là ngay lập tức, gã không thèm để tâm những lời ngu ngốc đó.
Gã có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Bộ hạ của hắn từ Hắc thành của Thú nhân Đế quốc, bỏ ra giá cao mua được hương liệu của cửa hàng Đào Hoa Viên kia.
Mặc dù nghe nói đều là hương liệu cấp thấp, nhắm vào hùng tính gien cấp thấp, gien cao cấp chưa chắc đã có hiệu quả.
Nhưng đối với gã chờ đợi đã lâu mà nói, đây đã là hy vọng hiếm có. Huống chi Trùng tộc và Thú nhân tộc không giống nhau, ở chỗ bọn họ, không phân biệt gien cao quý thấp tiện.
Có lẽ một viên hương liệu này đối với hùng tính gien cao cấp của Thú nhân tộc không có hiệu quả, vừa vặn có thể chữa khỏi cho bạn tình của gã?
Mang theo tâm tình kích động lại thấp thỏm, một đường phi nước đại trở lại chỗ ở của hắn.
Để tạo điều kiện cho đối tác của mình không bị quấy rầy bởi âm thanh bên ngoài, Công tước Ryan đã chi rất nhiều tiền để xây dựng một biệt thự khổng lồ cho đối tác của mình, nơi đối tác của hắn có thể sử dụng nguyên hình để hoạt động.
Cánh cửa mở ra, Ryan nhanh chóng bước xuống xe, nghe tùy thị ở một bên tiến lên: “ Carl đại nhân rất hưng phấn khi biết ngài trở về. “
Ryan đã nghe thấy tiếng vỗ cánh của bạn đời của mình, đó là kêu gọi gã.
“ Ta biết rồi, ta hiện tại đi qua, các ngươi không cần đi theo.”
Nói xong câu đó, gã nửa điểm không muốn trì hoãn, nhanh chóng chạy vào.
Trong căn phòng rộng lớn như vậy, một con bọ rùa đen khổng lồ vỗ cánh, phát ra âm thanh ù ù.
Ryan thấy anh trong nháy mắt đỏ hốc mắt, đưa tay sờ lên đầu anh, đầu dán lên, thân mật cọ cọ: “ Nhẫn nại thêm một chút, lập tức sẽ tốt rồi. “
Đáp lại gã, là đối phương dùng xúc tu nhẹ nhàng chạm vào tay.
Dường như đang an ủi gã, bản thân rất tốt, đừng lo lắng.
Ryan mỉm cười và hôn lên vỏ ngoài xinh đẹp của anh: “ Lần này em thực sự tìm thấy vật tốt, anh có lẽ thực sự có thể phục hồi, chúng ta thử đi.”
Ryan mở hộp, cẩn thận lấy hương liệu bên trong ra, đặt vào lư hương đốt cháy.
Khói trắng từ từ bốc lên, hương vị ngọt ngào của hoa tường vi, rải rác trong không khí.
Làm cho hai người an tâm cùng một lúc, cũng có thể nhớ rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Ryan ngồi xuống bên cạnh Carl, một đường chạy về, gã cũng có chút mệt mỏi, đầu tựa vào người đối phương, cùng Carl nói bất cứ chuyện gì gặp phải trong khoảng thời gian này.
Carl nằm sấp trên mặt đất, xúc tu sẽ di chuyển theo giọng nói của Ryan.
Hương liệu tản ra trong không khí, từng chút từng chút bị anh hút vào trong cơ thể, vuốt ve thân thể khô cạn của anh, từng chút từng chút đem cơ bắp mục nát một lần nữa khôi phục sinh cơ.
Nguyên bản mắt trùng màu đỏ, bởi vì những thứ này nhẹ nhàng trấn an, dần dần khép lại.
Ryan lặng lẽ chờ đợi, thời gian như một phiên tòa xét xử.
Đôi mắt của hắn chuyển từ Carl sang hương liệu đang cháy.
Trái tim chìm từng chút một.
Gã lại thất bại nữa à?
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần trải qua, gã dường như sẽ đau một lần.
Bạn càng trải nghiệm, bạn càng đau đớn.
Nhưng những nỗi đau này và nỗi đau mà Carl chịu đựng không thể so sánh.
Gã tự nói với mình, không sao, thất bại gã liền tiếp tục tìm kiếm, sẽ để cho gã tìm được thôi.
Gã sẽ không bao giờ từ bỏ bạn đời của mình.
Hương liệu cháy cạn, khói từ từ bốc lên biến mất, hương hoa tường vi tản ra trong không khí cũng trở nên mỏng manh.
Hy vọng cũng biến mất từng chút một.
Ryan đứng lên, muốn đi như thường lệ, đem lư hương quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị cho nhu cầu lần sau, nhưng khi gã bước ra, có thứ gì đó ôm lấy ống quần của gã.
Ryan quay lại, Carl yếu đuối ngã xuống đất và mỉm cười với hắn: “ Ryan, đừng lo lắng, lần này có vẻ hữu ích.”
Ryan nước mắt rơi xuống, gã đã rất lâu chưa từng gặp qua Carl trong hình người, lúc gã ngồi xổm thậm chí không dám đụng vào anh, anh thoạt nhìn rất suy yếu.
“ Carl.”
“ Đừng khóc, Ryan bây giờ anh rất tốt, chỉ là có chút suy yếu.”
Ryan gật đầu, anh ấy muốn nói cho mình biết, anh rất suy yếu, anh cần bổ sung dinh dưỡng, anh còn phải rèn luyện thân thể thật tốt, những thứ này gã đều hiểu, đưa tay ôm Carl lên, hôn lên sườn mặt của anh...
Hết chap 104.