Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*********************
Mùi hoa anh đào lan tỏa trong không khí, nhàn nhạt chứ không nồng.
Sư tử lớn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hương liệu từ từ cháy trong lư hương, ánh mắt hết phức tạp lại kinh ngạc.
Đợi Tiêu Chiến từ trong phòng của Vương Nhất Bác đi ra, 0520 đưa lên cho cậu một ly nước, cậu nhận lấy, sờ sờ đầu 0520.
Uống nước xong Tiêu Chiến trở lại phòng của mình, hôm nay thời tiết rất tốt, chuẩn bị đem linh thực cấp thấp lần trước Dung Tân đưa tới ra ngoài phơi nắng, nhanh chóng bồi dưỡng.
Kho bạc nhỏ bị tiêu xài hoang phí, nếu không kiếm tiền, thật sự sẽ phải cạp đất.
0520 cùng Tiêu Chiến di chuyển mấy cây linh thực ra ngoài thềm gỗ. Cậu tưới nước, kiểm tra mức độ sức khỏe của mỗi cây linh thực, ghi chép xong lần lượt treo biển hiệu cho chúng.
Tổng cộng có hai mươi gốc cây, mười gốc hoa lan, năm gốc tường vi, còn có năm gốc cây trà mao tiêm, từ trái sang phải lần lượt là lan một lan hai lan ba...
Sau khi tưới nước, Tiêu Chiến phóng thích một chút tin tức tố, hương mật đào ngọt ngào tản ra trong không khí, làm cho người ta vui vẻ về thể xác lẫn tinh thần. Hai mươi gốc linh thực cấp thấp phảng phất nhận thấy được cái gì đó, giống như là cùng cậu chào hỏi lắc lắc lá cây của mình.
Linh thực cấp thấp không có linh trí, vui buồn toàn bộ tùy theo bản năng. Chúng nó chỉ cảm thấy tin tức tố rải rác trong không khí đầy thiện ý, làm ấm cơ thể nhỏ bé của chúng nó. Đột nhiên một chậu lan cách Tiêu Chiến gần nhất lay động, mang theo thanh âm rào rào, khiến cho cậu chú ý, ngay khi cậu đưa tay muốn nhìn xem nó làm sao vậy, bỗng nhiên một nụ hoa thơm ngát xuất hiện giữa lá cây của nó, nụ hoa trắng nõn mềm mại đáng yêu ẩn nấp giữa lá cây, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng.
Tiêu Chiến mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới cậu chỉ phóng thích một chút tin tức tố, gốc lan này liền mẫn cảm nở ra hoa.
Không thể không lấy ngón tay của mình nhẹ nhàng vuốt ve lá của nó: "Cảm ơn cậu đã thích tin tức tố của tôi nha."
Linh thực dưới ảnh hưởng tin tức tố của cậu nở ra hoa, chỉ rõ là nó thích cậu, là loại vô cùng vô cùng thích.
Lá cây bị vuốt ve cẩn thận cuốn lên bọc lấy ngón tay cậu, giống như là đang nói không cần khách sáo!
Vì thế Tiêu Chiến cong mắt lên, điều này không thể nghi ngờ cho cậu lòng tin lớn lao, cậu chưa từng dùng tin tức bồi dưỡng linh thực. Cứ như vậy, cậu hẳn là rất nhanh sẽ có thể bổ sung hàng lên kệ, kiếm được khoảng tiền nho nhỏ.
0520 ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm linh thực cấp thấp trước mắt, học theo động tác của cậu vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cây trà trước mặt, cây trà lại không hề phản ứng.
Thấy hành động này của 0520, Tiêu Chiến cười sờ sờ đầu nó: "0520 phải chăm sóc cho chúng thật tốt, như vậy chúng ta rất nhanh sẽ có tiền, không cần ăn đất nữa."
"Vâng, thưa chủ nhân."
Sau khi xác định tin tức tố của mình được những cây linh thực này yêu thích tiếp nhận, Tiêu Chiến liền không do dự trực tiếp đem mười gốc hoa lan toàn bộ bồi dưỡng ra hoa, 0520 phối hợp đem hoa nở rộ thu vào trong giỏ trúc.
Chờ đến lúc Tiêu Chiến dừng lại, trên trán đều là mồ hôi, sắc mặt cũng có chút trắng, một lần bồi dưỡng mười gốc cây đối với cậu hiện tại mà nói có chút quá miễn cưỡng. Nhưng cũng may hiệu quả không tệ, ước chừng có đầy một giỏ hoa lan trắng.
Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ lá cây lan: "Cảm ơn, vất vả rồi."
Những cây hoa lan nhận được lời cảm ơn của Tiêu Chiến lắc lư những chiếc lá của mình.
Lúc này mặt trời đã rút đi một nửa, hoàng hôn nhuộm mây đỏ xinh đẹp làm cho người ta không thể dời mắt.
Bởi vì mệt mỏi nên Tiêu Chiến có chút lười biếng bảo 0520 giúp cậu đem những hoa lan này về phòng, còn mình thì vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Không biết sư tử lớn tiên sinh sau khi hấp thu hương liệu cao cấp có khôi phục chút nào hay không.
Người vừa được nhắc đến lúc này đã tỉnh, Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt ra, xoay người ngồi dậy, con ngươi màu hổ phách rơi về phía lư hương đã cháy hết, nơi đó còn mang theo một chút hương hoa anh đào nhàn nhạt.
Thần thức sư tử lớn đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng cọ xát vào chân hắn, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.
Ngón tay vuốt ve mặt lư hương, Vương Nhất Bác chống mép giường đứng lên, đi một chút lại ngã xuống. Trong đôi mắt nổi lên một chút cô đơn, nhưng rất nhanh đã bị những tia tàn nhẫn thay thế.
Bữa tối Tiêu Chiến làm chả quế chiên ngũ hoa cùng canh đậu phụ cà chua tía tô, chủ yếu vẫn là cơm trắng, cùng 0520 đẩy cửa phòng Vương Nhất Bác. Cậu nhìn thấy đối phương đang vịn tường đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phía chân hắn, lại ngẩng lên, trong con ngươi đen nhánh mang theo kinh hỉ: "Anh có ổn không?"
"Tốt hơn rất nhiều rồi, cám ơn cậu." Tinh thần trì đã khôi phục một phần ba, giải trừ nguy cơ có thể cuồng bạo bất cứ lúc nào. Vương Nhất Bác hiểu được mình có thể khôi phục như vậy đều là bởi vì tiểu omega trước mắt mang đến cho hắn.
"Không cần khách sáo, có thể giúp được là tốt rồi, ăn cơm đi." Tiêu Chiến đi qua tự nhiên đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn, không chú ý tới trong nháy mắt bị cậu đụng chạm, Vương Nhất Bác biểu tình hơi cứng ngắc, vụng trộm đỏ tai.
"Chân của anh đã có thể xuống giường đi bộ được rồi sao?" Đối với năng lực tự chữa bệnh của Alpha hùng tính, cậu phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chỉ cần không phải là vết thương mất mạng, năng lực này quả thực chính là một thân bất tử nha!
"Không có việc gì." Nói xong câu đó, Vương Nhất Bác mím môi dưới, vụng trộm liếc mắt nhìn mái tóc mềm của người đối diện: "Tôi có chừng mực, sẽ không bị thương nữa."
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Chiến nhìn hắn ngồi xuống xong mới buông tay đi đến đối diện hắn ngồi xuống: "Hai ngày nay thời tiết không tệ, anh ở trong phòng sẽ cảm thấy ngột ngạt, tôi ở bên ngoài đặt ghế cho anh, đi phơi nắng hít thở không khí sẽ thoải mái hơn, anh cảm thấy thế nào?"
"Được."
"Cứ quyết định như vậy đi ^ – ^."
Lúc này Vương Nhất Bác đang rũ mắt nhìn cơm trắng trong tay, trái tim như bị lông vũ quét qua, xúc cảm mềm mại lại dịu dàng khiến hắn thấy xa lạ, rồi lại tham lam muốn nhiều hơn nữa.
"Anh không nên lúc nào cũng chỉ ăn cơm, chủ nhân nói, phải cân bằng dinh dưỡng." Đột nhiên 0520 mở miệng, trong âm thanh loli đáng yêu lộ ra một chút nghiêm túc già dặn.
Tiêu Chiến có chút kinh ngạc nhìn về phía 0520, đây là lời trước kia 0520 chưa bao giờ nói, đột nhiên nghe thấy làm cho cậu cảm thấy có chút mới lạ.
Cảm giác được tầm mắt của cậu 0520 quay đầu qua, trên màn hình hiện lên một đống loạn mã nhảy lên: "Chủ nhân, tôi nói đúng không?"
"Cậu nói đúng lắm 0520." Tiêu Chiến cười đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác vẫn đang buồn bực ăn cơm: "Là đồ ăn hôm nay tôi nấu không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải, rất ngon." Vì tỏ vẻ mình không nói dối, hắn liền ăn một miếng thịt lớn.
Thấy vậy Tiêu Chiến cong hai mắt, cười xinh đẹp lại ấm áp, trong lòng Vương Nhất Bác nở ra một đóa hoa mặt trời.
Ăn cơm xong, Tiêu Chiến và 0520 cùng nhau thu dọn bát đũa chuẩn bị rời đi, Vương Nhất Bác bỗng nhiên gọi cậu lại.
Tiêu Chiến quay đầu khó hiểu nhìn hắn.
Chống người đứng lên, Vương Nhất Bác vươn cổ tay đeo thiết bị quang não chạm vào thiết bị quang não của Tiêu Chiến: "Quyền hạn của tôi chia sẻ với cậu."
Nghe được lời này Tiêu Chiến trong lòng nhảy dựng lên, thân là Nguyên soái Đế quốc, quyền hạn của Vương Nhất Bác rất lớn, đột nhiên làm như vậy là bởi vì... nhìn về phía hương liệu cháy cạn, đây đang trả lại nhân tình sao?
Nhếch khóe môi, cậu không từ chối ngược lại cười nói: "Anh hiện tại khôi phục đến đâu rồi?"
"Một phần ba, đã không có việc gì nữa, không cần lo lắng, chính tôi..."
"Dựa vào lời nói của anh, phải cần thật lâu nữa chứ nhỉ?" Tiêu Chiến chống lại đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Vương Nhất Bác, không muốn nghe hắn nói những lời trái lòng.
Cậu đại khái có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, người chưa bao giờ được người ta thật lòng đối đãi, lòng tự trọng cùng nghi ngờ sẽ nhiều hơn người khác một chút.
Vương Nhất Bác mím môi, con ngươi nhẹ nhàng rũ xuống, ngay khi Tiêu Chiến cho rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi thì vị Alpha trước mắt bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía cậu: "Vì sao lại làm như vậy?"
Rõ ràng có thể không làm gì cả.
Mặt Tiêu Chiến nóng lên, ngực hơi căng thẳng: "Bởi vì chúng ta đã kết hôn, nếu anh xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không dễ chịu... À, cái không dễ chịu này chính là theo nghĩa đen, nói như thế nào hai chúng ta hiện tại cũng là quan hệ trói buộc, cho nên anh phải nhanh chóng khỏe lại..."
Cảm thấy lời giải thích này của mình hơi lộn xộn, ngay khi Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác có nghe hiểu hay không, vị Alpha trước mắt bỗng nhiên nhẹ nhàng nhếch khóe môi, đôi mắt màu hổ phách vàng nhạt luôn khiến người ta nhìn không thấu cũng trở nên dịu dàng, cậu nghe thấy hắn nói một chữ: "Được."
Tiêu Chiến mang theo cảm giác hoảng hốt từ trong phòng đi ra, trái tim cứ liên tục đập thình thịch, cậu ấn lại cũng không được.
Khóe môi mím lại, nhếch lên lại hạ xuống, cuối cùng vẫn vểnh lên, đôi mắt đen xinh đẹp cũng lóe ra ánh sáng, sư tử lớn tiên sinh vừa rồi có chút đẹp trai... và rất dịu dàng ^ – ^!
Hết chap 10.