Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 11: Chương 11




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Sau tất cả, Tiêu Chiến trở lại phòng, 0520 đã đem tất cả hoa lan cậu muốn dùng trải trên bàn, trong phòng bay ra mùi hoa lan nhàn nhạt dễ ngửi.

"Chủ nhân, tổng cộng 367 đóa, 0520 đã đếm xong rồi."

Không nghĩ tới lại có nhiều như vậy, Tiêu Chiến kinh ngạc đi qua sờ sờ đầu 0520: "0520 thật tuyệt!"

Mười gốc hoa lan hóa ra có thể kết ra nhiều hoa như vậy, đầy một bàn, trông vô cùng xinh đẹp.

Cứ như vậy dịch linh thực mà cậu có thể tạo ra cũng rất nhiều.

Đem bình đựng hương liệu làm bằng thủy tinh trắng đặt trên tủ lấy ra, lúc trước ở hoàng cung vì để không bị người khác phát hiện, cậu đặc biệt đem vỏ ngoài của những bình chứa này biến thành các loại động vật nhỏ, như vậy đặt ở trên tủ càng giống như đồ trang trí.

Thủy tinh trắng ở Đế quốc thuộc loại thủy tinh hạng ba thấp nhất, mà bình thường Omega dùng để chế tác hương liệu, phần lớn đều là thủy tinh hạng hai như thủy tinh hồng, thủy tinh tím. Tiêu Tán trước mắt là Omega duy nhất của hoàng gia, cậu ta sử dụng thủy tinh U Linh hạng nhất. Loại thủy tinh này trong quá trình sinh trưởng, chứa đựng khoáng chất đá bùn xanh, trong thủy tinh hiện ra nhiều kiểu như tụ bảo chậu, thủy thảo, vòng xoáy kim tự tháp, sao đầy trời, ngàn tầng dị tượng, còn được gọi là thủy tinh Khải Tượng. Trong đó nhiều tầng màu xanh lá cây trùng điệp được gọi là thủy tinh U Linh, đương nhiên ngoại trừ màu xanh lá cây còn có màu sắc khác trong thủy tinh U Linh.

Các cấp độ thủy tinh khác nhau tinh chế linh thực cũng khác nhau, cấp độ càng cao khả năng thanh lọc càng tốt, Omega khi lựa chọn bình chứa thiên vị hơn trong việc lựa chọn các bình chứa bằng thủy tinh cấp cao.

Đối với thủy tinh trắng hạng ba, được sử dụng nhiều trong giai đoạn mới bắt đầu chế tạo của Omega.

Cho nên nhiều năm như vậy Tiêu Chiến vụng trộm mua dịch linh thực từ trên mạng để chế tác hương liệu, nguyên nhân không bị người phát hiện cũng ở chỗ này.

Nhẹ nhàng lau chùi bình chứa thủy tinh trắng một lần, Tiêu Chiến ngồi xuống, nhắm mắt, tĩnh tâm lại, hương đào ngọt ngào bay ra, quanh quẩn trên mặt thủy tinh. Mặt thủy tinh phát ra ánh sáng trong suốt, cánh hoa bên trong dưới ảnh hưởng của tin tức tố dần dần hòa tan, cuối cùng biến thành chất lỏng màu trắng sữa mang theo hương thơm nhàn nhạt, lộ ra cảm giác mềm mại trong suốt.

Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn dịch linh thực được chiết xuất thành công trong bình chứa, trong mắt tràn đầy ý cười: "0520 tôi thành công rồi!"

"Tuyệt quá, chủ nhân ^ – ^"

Cẩn thận đổ dịch linh thực vào ống nghiệm thủy tinh dùng để đo độ tinh khiết, sau đó đặt ống nghiệm vào trong nước, Tiêu Chiến vẫn sử dụng tin tức tố làm lực kéo, ánh sáng mềm mại trong suốt lại xuất hiện, chất lỏng màu trắng sữa bên trong chậm rãi biến thành trong suốt như nước...

Cố gắng đè nén kinh ngạc trong lòng, Tiêu Chiến liên tiếp kiểm tra ba lần, mới xác định không phải ảo giác, độ tinh khiết thật sự rất cao. Dựa vào kinh nghiệm mua dịch linh thực của cậu từ trên mạng mà nói, dịch linh thực nào càng có xu hướng trong suốt như nước, chứng minh độ tinh khiết vô cùng cao.

Tiêu Chiến hoàn toàn không nghĩ tới lại đạt được kết quả như vậy, lồng ngực kích động nhảy nhót, khóe môi nhịn không được vểnh lên cao.

Thủy tinh trắng cũng không phải quá tệ như bên ngoài nói!

Thế là Tiêu Chiến hăng hái mười phần một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, tính toán đem những cánh hoa này toàn bộ tinh chế ra.

Khi đêm đã khuya, cậu nhìn một bình thủy tinh đầy dịch linh thực mà thỏa mãn ngập tràn. Cẩn thận đem bình cất đi sau đó cậu mới rửa mặt nghỉ ngơi, một đêm say giấc không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hôm nay vẫn là một ngày tràn đầy sức sống. Cậu bảo 0520 mang một cái ghế đặt lên thềm gỗ, đợi Vương Nhất Bác tỉnh dậy có thể ra bên ngoài hít thở không khí.

Sau đó cậu quyết định bữa sáng làm món bánh tôm tươi, vừa vặn còn một ít tôm lần trước, lại thêm một chén cháo bí ngô, hoàn mỹ.

Qua một đêm, Vương Nhất Bác tỉnh lại nhìn thấy 0520 đứng bên giường hắn, trên màn hình nhảy lên một đống loạn mã

Vương Nhất Bác: "..."

"Anh tỉnh rồi, chủ nhân đang làm bữa sáng, cậu ấy bảo tôi ở chỗ này chờ anh tỉnh lại nói cho anh biết, hôm nay thời tiết không tệ, bên ngoài đã đặt ghế, anh có thể đi ra ngoài phơi nắng."

Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên một tia ấm áp, không ngờ ngày hôm qua tiểu omega nói, không phải nói suông mà thôi.

"Được." Vương Nhất Bác ngồi dậy, khẽ đáp một tiếng.

0520 hơi lùi chân ra sau nửa bước, đầu xoay chuyển một chút, loạn mã trên màn hình nhảy lên càng lợi hại hơn.

"Cậu ấy... còn nói gì nữa không?" Thấy 0520 không rời đi, trong lòng Vương Nhất Bác nhịn không được trào dâng chờ mong.

"Không còn nữa." 0520 dùng âm thanh loli đáng yêu không chút do dự trả lời: "Nhưng 0520 thì có. "

Vương Nhất Bác vốn nghe thấy câu trả lời có chút thất vọng, dùng ánh mắt màu vàng nâu nhìn 0520 trước mắt chỉ cao hơn đầu gối hắn một chút.

0520 dùng đôi chân ngắn củn đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, lồng ngực mở ra, một con chip cỡ móng tay đưa đến trước mặt hắn: "0520 muốn ở bên cạnh chủ nhân lâu dài, nhưng chương trình 0520 cần phải cập nhật, anh... nguyện ý giúp 0520 thăng cấp không, 0520 có thể..."

Âm thanh loli đáng yêu dừng lại, ánh mắt Vương Nhất Bác từ trên con chip đã xuất hiện vết nứt, rơi xuống một tấm ảnh nhỏ 0520 lấy ra từ trong túi.

Trong ảnh Tiêu Chiến ngồi xổm trước hoa lan nở rộ, ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu, khóe môi tiểu omega giương lên, lông mi dài buông xuống, dưới mí mắt hình thành bóng râm hình vòng cung.

Cổ họng Vương Nhất Bác lăn lên lăn xuống, đưa tay nắm lấy một góc ảnh: "Thành giao.". Truyện Mạt Thế

Loạn mã trên màn hình 0520 đột nhiên biến mất, ổn định xuất hiện "^ – ^": "Anh là một người tốt."

Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng, chưa từng có ai nói hắn là người tốt.

Đem tấm ảnh kia nắm trong lòng bàn tay, nhìn người máy nhỏ trước mắt giống như tiểu omega ngốc nghếch. Chạm vào đầu của 0520: "Yên tâm, tôi sẽ biến đổi cậu."

0520 vươn tay nhỏ bé của mình: "0520 sẵn sàng ghi lại thông tin của anh vào chương trình cùng chủ nhân cạnh nhau."

Vương Nhất Bác nhếch khóe môi lên: "Không vội, chờ sau khi cải tạo xong đã. "

"Được rồi, nhưng bây giờ tôi gọi anh như thế nào đây?"

"Cậu ấy gọi tôi là gì?"

"Ai, chủ nhân?"

"Ừm."

"Sư tử lớn... tiên sinh? "

Đó là cách cậu ấy gọi hắn sao?

"Ừm, chỉ cần sư tử lớn là được rồi."

"Được rồi, sư tử lớn."

( Cá: Ủa rồi con tui bị bán như vậy đó hả???)

Lúc Tiêu Chiến bưng khay thức ăn đến mở cửa ra, vừa vặn nhìn thấy tay Vương Nhất Bác đặt trên đầu 0520, hơi sửng sốt: "0520 có vấn đề gì sao?"

Nếu không, tại sao biểu hiện của hắn trông nghiêm túc như vậy.

Không nghĩ tới Tiêu Chiến lại đột nhiên tiến vào, Vương Nhất Bác ra vẻ tự nhiên thu tay lại: "Không có, nó rất tốt."

"Chủ nhân đừng lo lắng, 0520 rất tốt, 0520 đến giúp cậu."

Nhìn thức ăn trên bàn, trong lòng Vương Nhất Bác như có một dòng nước ấm chảy qua: "Sau này không cần mang tới, tôi có thể đến phòng ăn."

"Có thể không? Chân của anh..."

"Đi nhiều một chút sẽ khôi phục nhanh hơn."

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Chiến lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Vương Nhất Bác là một Alpha hùng tính bị gãy xương hai chân nhưng dưới hệ thống tự chữa trị vượt trội lại tốt lên, có lẽ đi nhiều quả thật có thể giúp hắn khôi phục.

"Vậy sau này tôi nấu cơm xong, để 0520 gọi anh, bất quá anh không cần miễn cưỡng."

"Được."

Tiêu Chiến lại cười chỉ vào bánh tôm tươi: "Bên trong này có thịt tôm tươi, có thể bổ sung canxi, tôi nghĩ anh có thể cần, ăn nhiều một chút."

Vương Nhất Bác cầm chén mà đáy lòng khẽ run lên, sau đó toát ra một tầng mềm mại. Đôi mắt màu vàng nâu mang theo sự ấm áp: "Ừm."

Nhìn Vương Nhất Bác gắp bánh tôm tươi bỏ vào miệng, Tiêu Chiến cong mắt, muốn hỏi hắn có ngon không, chợt nghe thấy thiết bị quang não trên cổ tay hắn đột nhiên vang lên. Trong lòng cậu căng thẳng, tươi cười trên mặt cũng dần dần biến mất.

Đem sự khẩn trương của tiểu omega thu vào trong mắt, Vương Nhất Bác từ tốn buông đũa mở miệng nói: "Là nội vụ..."

Dứt lời hắn trực tiếp tiếp nhận, rất nhanh bên kia liền truyền đến: "Chào buổi sáng Nguyên soái đại nhân, xin hỏi ngài hiện tại có tiện hay không, bệ hạ muốn gặp ngài."

"Tạm thời không tiện lắm, giúp tôi xin ba ngày sau gọi video."

"Nguyên soái đại nhân, chúc ngài tốt lành, tạm biệt."

Ngồi đối diện Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mở to mắt đen nhánh nhìn hắn đơn giản giải quyết chuyện cậu lo lắng mấy ngày qua: "Như vậy có được không?"

"Ừm, tôi có đặc quyền, tình huống đặc thù có thể từ chối có mặt."

"Như vậy à." Điều này thật tuyệt!

"Ừm, không có việc gì, không cần lo lắng."

"Tôi không lo lắng, anh ăn nhanh đi, một hồi lạnh sẽ không ngon."

Tảng đá lớn treo trong lòng Tiêu Chiến cuối cùng cũng rơi xuống đất, không cần lo lắng hoàng thất đột nhiên triệu kiến Vương Nhất Bác thì làm sao bây giờ nữa. Nhưng mà cho dù hắn có thể xuống giường đi bộ, nhưng rõ ràng còn chưa hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó hắn phải làm sao để không bại lộ dưới mí mắt của nhiều người như vậy?

Hóa ra là có thể từ chối ^ – ^, thực sự quá tốt!

Vương Nhất Bác nhìn bánh tôm tươi mà tiểu omega tự mình gắp cho hắn, đầu lỗ tai vụng trộm đỏ lên: "Cảm ơn."

Hết chap 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.