Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 34: Chương 34




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Thông tin cắt đứt, Tiêu Chiến liền quay đầu đi, ra vẻ tự nhiên pha một ly nước cam vàng cho Vương Nhất Bác.

Hai người ai cũng không mở miệng nhắc tới chuyện Tiêu Chinh xin lỗi.

Vương Nhất Bác tiếp nhận nước cam vàng lạnh lẽo, mùi cam dễ ngửi làm cho người ta vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần.

0520 đứng bên cạnh ngửa đầu nhìn hai người: " Chủ nhân, lát nữa chúng ta sẽ làm gì, 0520 bây giờ bắt đầu chuẩn bị."

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, mi mắt cong lên lộ ra một nụ cười dịu dàng: " Anh muốn ăn món gì? "

" Cái gì cũng được."

" Chúng ta gói sủi cảo nhỏ ăn nhé?"

" 0520 sẽ chuẩn bị bột mì!" Âm thanh loli vang lên, 0520 bước chân ngắn đi sang một bên.

Vương Nhất Bác buông ly xuống, động tác tự nhiên xắn tay áo lên: " Tôi đến giúp đỡ nhé. "

Nhìn vị Alpha chủ động xuống bếp này, Tiêu Chiến âm thầm đánh giá, hôm nay Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dưới ánh sáng mặt trời, kết cấu màu trắng tinh khiết có chút chói mắt, lại bất ngờ làm cho hắn luôn mang khí chất trong trẻo lạnh lùng có thêm một phần ôn nhu thuần khiết.

" Được chứ." Không cự tuyệt ý tốt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhận chậu bột mì từ 0520, chuẩn bị nhào bột, " Giúp tôi rửa bắp cải được không? "

Vương Nhất Bác nhìn bắp cải xanh bên cạnh Tiêu Chiến, gật gật đầu: " Được. "

Nước mát mẻ rơi xuống, ngón tay thon dài của Vương Nhất Bác xuyên qua lá xanh, vẻ mặt mang theo nét nghiêm túc, giống như việc đang làm không phải là chuyện đơn giản như rửa rau, mà là đang giải quyết một vấn đề rất khó khăn.

Tiêu Chiến chú ý tới Vương Nhất Bác đem mỗi một chiếc lá rửa sạch sẽ trong suốt, nhếch khóe môi lên, lại thấy tay áo hắn xắn lên một nửa bị rơi xuống, chỗ tay áo bị ướt nước.

" A, tay áo của anh... 0520 cậu giúp anh ấy một tay, tôi dính bột mì trên tay rồi. " Tiêu Chiến nói xong quay đầu nhìn 0520 đứng bên cạnh, từ sau khi Vương Nhất Bác nâng cấp hệ thống cho nó, tốc độ phản ứng nhanh nhạy hơn rất nhiều.

0520 chậm rãi ngẩng đầu: " Chủ nhân, 0520 cần sạc, tạm thời không thể phục vụ."

Nói xong, bước chân ngắn ra khỏi phòng với tốc độ cực nhanh.

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác khẽ nhếch môi hài lòng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, trong ánh mắt mang theo chút chờ mong như có như không.

Bỗng nhiên chỉ còn lại hai người bọn họ ở cùng nhau, Tiêu Chiến có chút khẩn trương.

" Chờ tôi một chút." Cậu ra vẻ tự nhiên kề sát vào Vương Nhất Bác, dùng nước sạch trước mặt hắn rửa tay sạch sẽ nói:" Tôi giúp anh xắn lên một chút."

" Được." Cả người sư tử Vương Nhất Bác đều tản ra hơi thở mềm mại, nghiêng người mặc cho tiểu omega giúp hắn xắn tay áo bị rơi xuống.

Ngón tay rửa qua nước lạnh mang theo sự mát mẻ nhưng nơi vô tình bị đụng chạm lại mang theo một mảnh lửa nóng.

Rõ ràng làm chuyện đơn giản nhất, lại làm cho Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó xử, hai má mất tự nhiên đổi màu hồng phấn, đầu ngón tay lại nổi lên tê dại, hơi có chút không nghe sai khiến.

Liên tiếp làm vài lần mới xắn tay áo rơi xuống đến khuỷu tay, lúc thu tay lại, Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như sắp bốc khói. Cậu nhìn Vương Nhất Bác một cái: " Được rồi. "

" Cám ơn em." Trong lời nói của Vương Nhất Bác mang theo ý cười rõ ràng, giống như bông tuyết rơi xuống trong đêm đông, " Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại. "

Theo thanh âm trong trẻo sạch sẽ của Alpha truyền ra, đầu ngón tay ấm áp chạm lên trán cậu, Tiêu Chiến theo bản năng nhắm mắt lại, lông mi đen dài bất an run rẩy mang theo nhu nhược yếu ớt, vuốt ve trái tim của Vương Nhất Bác.

Xúc cảm nhẹ nhàng trên đầu ngón tay, làm cho người ta không muốn rời đi..

Kiềm chế ham muốn tiếp tục chạm vào da thịt ấy, Vương Nhất Bác khàn giọng nói: " Được rồi, em bị dính bột mì. "

" A, như vậy sao, cám ơn anh." Tiêu Chiến theo bản năng chạm vào chỗ bị Vương Nhất Bác sờ qua, nơi đó lộ ra một mảnh lửa nóng, e lệ bất an mím môi dưới, cố gắng đè nén nhịp tim đập thình thịch của mình.

Vương Nhất Bác kìm nén ánh mắt rơi trên người tiểu omega của mình, đem lực chú ý một lần nữa trở lại bắp cải nhỏ trên mặt nước, vành tai lại lộ ra một tầng đo đỏ mỏng manh, biểu hiện nội tâm hắn cũng không bình tĩnh.

" Rửa sạch rồi, có cần cắt không?"

" Ừm, phải cắt, anh làm được không?" Tiêu Chiến nghe vậy vội vàng ra vẻ tự nhiên gật đầu, nói xong mới hậu tri hậu giác nhớ tới, mình tự nhiên sai khiến Nguyên soái Đế quốc thật sự có ổn không?

Động tác của Vương Nhất Bác thập phần tự nhiên, hắn rút ra một cây dao thừa từ trên kệ ra đánh giá một chút, sau đó biểu diễn đao pháp như nước chảy mây trôi.

Tiêu Chiến nhìn bắp cải xanh bị đối phương cắt đều, hình dạng chỉnh tề, nghĩ đến những thứ mình cắt ra... không có so sánh sẽ không có đau thương.

Đặt bột qua một bên để ủ, Tiêu Chiến lại đem thịt tôm và thịt xay chuẩn bị trước đó đổ cùng một chỗ, cho vào đó ớt hoa, lượng muối vừa đủ và các phụ liệu tương ứng khác rồi trộn đều.

Sau khi trộn kỹ, cậu lấy bột đã ủ ra, cán mỏng bột.

Vương Nhất Bác đưa tay ra nói sau khi cậu lăn xong vỏ bánh đầu tiên: " Để tôi làm. "

" Anh có biết không?"

" Tôi có thể học." Bốn chữ này Vương Nhất Bác nói phi thường tự nhiên.

Tiêu Chiến nhịn không được nhếch khóe môi, "Tôi dạy anh. " Nói rồi cậu đem cây lăn trong tay đưa cho hắn: " Có thể lớn hơn một chút, sau đó cắt thành khối, đúng, chính là như vậy. "

Thật ra Vương Nhất Bác học rất nhanh, thậm chí lần đầu tiên làm ra còn đẹp hơn Tiêu Chiến. Điều này làm cậu tự mình trải nghiệm câu nói "có vài người sinh ra đã khiến người ta hâm mộ".

Không biết vì sao chỉ là lăn vỏ bánh, vị Alpha bên cạnh cũng có thể khiến cậu hài lòng.

Hai người một người lăn vỏ bánh, một người bao sủi cảo, phân công rõ ràng, động tác cũng nhanh.

Rất nhanh sủi cảo hình đĩnh vàng đẹp mắt toàn bộ gói xong, Tiêu Chiến lưu lại một ít, còn lại bỏ vào trong hộp để trong tủ lạnh bảo quản tươi, khi ngẫu nhiên muốn ăn liền có thể lấy ra nấu một ít.

Lúc Tiêu Chiến nấu sủi cảo, Vương Nhất Bác đem chén đĩa ăn bày lên bàn, quay đầu nhìn về phía 0520 trốn ở cửa dò xét: "=. ="

" 0520 sạc điện xong rồi." Thanh âm loli dễ thương truyền tới, cất chân ngắn vào phòng, không để ý Vương Nhất Bác phóng thích không khí lạnh, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, " Chủ nhân, 0520 đến giúp cậu. "

" Tôi đã chuẩn bị xong rồi." Vương Nhất Bác đúng lúc mở miệng, 0520 quay đầu dùng màn hình hiển thị đối diện với hắn, trên màn hình xuất hiện " > _ <"

Tiêu Chiến đang đem sủi cảo từ trong nồi múc ra đựng vào trong chén không biết vì cái gì, bỗng nhiên có một loại cảm giác hai người này đang tranh sủng.

Chắc chắn là ảo giác!

Đúng, chỉ là ảo giác!

" 0520 giúp tôi bưng cái này qua được không, cẩn thận nóng!"

" Được rồi, chủ nhân." Lập tức vui vẻ lên, 0520 bưng sủi cảo, cẩn thận đi đến bàn ăn.

Bát thứ hai, Vương Nhất Bác đưa tay nhận lấy trước: " Để tôi. "

Tiêu Chiến nghe vậy cong hai mắt: " Được, cẩn thận nóng. "

Sủi cảo thơm nồng rất mê người, Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc, xoay người liền thấy Vương Nhất Bác ngồi ở trước bàn chờ cậu dùng bữa.

Thân là Nguyên soái Đế quốc, lại ngoài ý muốn bình dị và săn sóc như vậy.

Bổ sung hai ly trà thảo dược lên bàn, Tiêu Chiến kéo ghế ngồi xuống nói với Vương Nhất Bác: " Hôm nay vất vả rồi, chúng ta ăn đi."

" Được."

Sủi cảo mềm mại, vừa có vị của thịt, lại có thịt tôm tươi, hơn nữa bắp cải làm món phụ trung hòa cảm giác béo ngậy, hương vị ngon đến khó cưỡng lại.

Dùng muỗng múc một cái sủi cảo lên, Tiêu Chiến cắn xuống một ngụm liền thích hương vị này, cong mắt lên, bộ dáng thỏa mãn nói: " Ngon quá."

" Ừm." Vương Nhất Bác gật gật đầu, không nhiều lời đưa ra lời khen đơn giản nhất.

Sau bữa ăn, uống thêm một ly trà thảo dược, hưởng thụ sự bình an của buổi chiều, quả thực là thoải mái vô cùng.

0520 nhân lúc hai người ăn cơm, liền đem phòng bếp sửa sang lại, nhìn 0520 bỗng nhiên trở nên càng thêm siêng năng Tiêu Chiến sờ sờ đầu của nó, thưởng cho nó bằng dầu động cơ hương mật đào yêu thích.

Buổi chiều, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế trên thềm gỗ, Tiêu Chiến từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hắn cười đi qua: " Không ngủ một chút sao? "

Vương Nhất Bác nhìn qua: " Không buồn ngủ."

" Vậy cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, thân thể quan trọng hơn."

" Được." Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, thật sự đứng lên, chuẩn bị trở về phòng, chỉ là lúc đẩy cửa lại nhìn qua: " Cậu cũng vậy."

Hiểu được đối phương là bảo cậu cũng phải cam đoan chăn sóc thân thể, Tiêu Chiến cười đáp: " Tôi sẽ nghỉ ngơi, lát nữa gặp. "

" Lát nữa gặp." Vương Nhất Bác thật thích ba chữ này.

Trong quá khứ, không ai nói những lời này với hắn, hắn cũng chưa bao giờ mong chờ gặp lại ai.

0520 quanh quẩn ở cửa một hồi, đẩy cửa tiến vào, màn hình hiển thị hướng về phía Vương Nhất Bác.

" Lại đây."

" 0520 vừa mới thức thời mà bỏ đi, không quấy rầy chủ nhân xắn tay áo cho anh, nhưng sư tử lớn anh không thể tham lam, tước đoạt yêu thích của chủ nhân với 0520." Robot nhỏ vừa bằng bắp chân của hắn ngửa đầu nói với hắn, đừng tước đoạt tình yêu của chủ nhân đối với nó.

Mong muốn chiếm hữu mãnh liệt trong lòng Vương Nhất Bác trào ra, đôi mắt màu vàng nâu bỗng nhiên biến thành mắt thú màu hổ phách trong suốt, con thú hung hăn trong lòng lại bị vây khốn, hắn rất rõ ràng, dục vọng chiếm hữu của hắn sẽ đẩy tiểu omega ra xa.

Vương Nhất Bác chậm rãi lấy lại bình tĩnh: " Ta muốn nhiều hơn là tình yêu."

0520 không rõ ràng nghiêng đầu: " 0520 không hiểu, nhưng anh không được để cho chủ nhân buồn.Nếu không 0520 sẽ nhắm vào anh nha ^ ^"

" Nếu thật sự có ngày đó, chính ta cũng sẽ không tha cho mình." Vương Nhất Bác nói một tiếng, một lần nữa nhìn về phía 0520, " Lấy ra đi. "

" Cái gì?"

" Dầu động cơ."

" Anh muốn giúp 0520 lên dầu hả?"

" Có cần không?"

" Ừm, vậy lần sau 0520 cũng sẽ tiếp tục giúp anh, 0520 chính là công bằng như vậy, có phải rất đẹp trai không ^ – ^"

" Đừng lén lên mạng xem đồ lung tung."

" Cái gì chứ, 0520 không hiểu." 0520 bị bắt quả tang đã chọn giả ngu, sử dụng bàn tay ngắn để nắm lấy vỏ não của nó.

Vương Nhất Bác từ trong tay nó tiếp nhận dầu mật đào, cẩn thận giúp nó bảo dưỡng một lần.

Sau khi kết thúc 0520 thoải mái lấy ra một bức ảnh từ túi của nó: " 0520 trả thù lao cho anh này, đây là chủ nhân lúc 12 tuổi, có phải là rất đẹp không ^ – ^"

Nhìn tấm ảnh nhỏ nằm trên lòng bàn tay, Vương Nhất Bác im lặng ngắm thân ảnh người bên trong. Tiểu omega trong ảnh xinh đẹp tinh xảo, lại mềm mại khiến người ta muốn dành toàn bộ yêu thương cho cậu.

" Cám ơn."

Cám ơn để ta gặp một người tốt như vậy.

" Không cần khách khí^ – ^"

Không biết lần sau đem ảnh sư tử lớn đưa cho chủ nhân, chủ nhân có thể cũng vui vẻ như vậy không ^ ^

Hết chap 34.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.