Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
******************
Lúc này Tiêu Chinh đã chuẩn bị khởi hành đi tới biên vực, lần này đi chỉ là đánh cờ hiệu tuần tra, nên gã chỉ mang theo bên cạnh một đội cận vệ mười lăm người cùng bốn tùy thị thân cận.
Sau khi đến biên vực sẽ cùng chiến sĩ đóng quân ở đó hội hợp.
Hình ảnh ba chiều về chuyến đi sắp tới của Đại hoàng tử Tiêu Chinh được chiếu lên quang não, phơi bày cho toàn bộ nhân dân Đế quốc biết được.
Trong hình ảnh ngoại trừ nhân vật chính lần này đi biên vực ra, nhân viên tiễn đưa còn có Nhị điện hạ Tiêu Khải, Tam điện hạ Tiêu Đỉnh.
Trước khi đi cũng không quên đem hình ảnh huynh đệ hữu cung* của hoàng thất ra diễn thật tốt.
*Anh em hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau.
.....
[ Lại nói Đại điện hạ lúc này đi tới biên vực người vui vẻ nhất sẽ là ai? ]
[ Đại điện hạ bị phái đến biên vực có phải có nghĩa là hắn chủ động rời khỏi tranh đoạt vương vị hay không? ]
[ Nhị điện hạ lúc này trong lòng đã vỗ tay rồi, người cảm giác vui vẻ nhất chính là hắn! ]
[ Không muốn biết Tam điện hạ nghĩ như thế nào sao? ]
[ Trừ phi Đại điện hạ cùng Nhị điện hạ đồng thời xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không tranh đoạt vương vị không liên quan đến Tam điện hạ!!! ]
[ Tứ điện hạ cùng Ngũ điện hạ vì sao không tới, có phải có mục đích hay không? ]
[ Nói thật tôi thật sự rất muốn nhìn Tứ điện hạ, tuy rằng mấy vị Điện hạ nhan sắc cũng không xấu, nhưng tôi thật sự càng thích nhan sắc của Tứ điện hạ. ]
Sau khi tạm biệt hai vị đệ đệ, Tiêu Chinh xoay người mang theo đội cận vệ cùng tùy thị của gã tiến vào khoang thuyền, thoát ly phạm vi của hình ảnh ba chiều.
Gã một phen kéo nơ màu vàng trên cổ nói: " Tiêu Khải tên khốn này, ta còn chưa đi liền khẩn cấp muốn thủ tiêu ta? Cũng không nhìn xem mình có được hay không! "
" Phòng của Điện hạ đã dựa theo ý ngài thu thập thỏa đáng, hiện tại cần nghỉ ngơi không ạ" Tùy thị trưởng ra vẻ bình tĩnh đi tới, cúi người hỏi, " Hay là ngài muốn uống chút gì trước? "
" Đương nhiên là phải nghỉ ngơi thật tốt, ta không đem thân thể dưỡng tốt, làm sao trở về nhìn mặt mũi thất vọng của bọn họ!" Nói xong gã xoay người trực tiếp đi đến phòng nghỉ.
Mà Tiêu Khải ở quảng trường trên mặt vẫn như cũ treo biểu cảm không nỡ chia ly đối với huynh trưởng sắp đi tới biên vực của mình.
Còn Tiêu Đỉnh thì nhàn nhã buông tay vẫy vẫy nhẹ giọng nói: " Nhị hoàng huynh, Đại hoàng huynh lần này đột nhiên đi tới biên vực, luôn cảm thấy rất nguy hiểm, trong lòng ta không yên tâm, ngươi nói đại hoàng huynh sẽ thuận lợi sao? "
Tiêu Khải nghiêng đầu nhẹ nhàng liếc đối phương một cái, thanh âm không có quá nhiều chân thành nói: " Đại hoàng huynh là vì an nguy của nhân dân toàn Đế quốc, trách nhiệm như thế tự nhiên sẽ được Thần Thú chiếu cố, trở về đi Tam đệ. "
" Ngươi nói đúng, Thần Thú sẽ chiếu cố Đại hoàng huynh."
••••52Hz•••••
Từ trong phòng đi ra, Tiêu Chiến chuẩn bị đi vào phòng bếp làm bữa tối, vừa vặn nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng trên thềm gỗ ngẩng đầu nhìn bầu trời, có lẽ vì nghe tiếng bước chân mới cúi đầu nhìn cậu.
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng nói: " Nghỉ ngơi có tốt không? "
" Rất tốt, còn anh thì sao?"
" Tôi cũng tốt."
Dứt lời hai người nhìn nhau cười.
" Muốn làm cơm tối sao, tôi có thể hỗ trợ." Khi Vương Nhất Bác nói lời này, người đã quay lại, hiển nhiên mục đích rất rõ ràng.
Vì thế Tiêu Chiến không thể từ chối, cũng không muốn từ chối gật đầu, " Được. "
0520 đi theo sau hai người: " 0520 cũng đến để giúp đỡ!" "
Tiêu Chiến cười liếc nó một cái, sau đó quay sang hỏi Vương Nhất Bác: " Buổi tối nấu thịt ba chỉ với cà rốt được không? "
" Tôi sao cũng được hết."
" 0520 đến giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."
Sau khi âm thanh loli đáng yêu hạ xuống, 0520 liền cất chân ngắn dẫn đầu đi vào phòng bếp.
Chờ bọn họ tiến vào, 0520 đã chuẩn bị sẵn những thứ Tiêu Chiến muốn dùng trong chốc lát đặt lên bàn.
" Tôi đến rửa rau." Vương Nhất Bác vừa nói vừa xắn tay áo lên, lộ ra cẳng tay mạnh mẽ.
Tiêu Chiến đem gạo trắng vo sạch đặt sang một bên.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hợp tác, nhưng lần này rõ ràng so với lần trước tự nhiên hơn rất nhiều.
Đem thịt ba chỉ đã chuẩn bị xong cắt nhỏ, lúc này rau củ rửa sạch vừa vặn được Vương Nhất Bác đem tới, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến muốn động dao, tự nhiên đưa tay tiếp nhận: " Để tôi cắt. "
Thế là Tiêu Chiến buông tay ra, không tranh giành với vị Alpha nhà cậu, nghĩ đến hình ảnh Vương Nhất Bác lúc thái rau đẹp mắt lần trước, bản thân liền tham lam muốn xem lại một lần nữa.
Thủ pháp cầm dao của Vương Nhất Bác rất tốt, động tác cũng sạch sẽ lưu loát, cắt ra lớn nhỏ nhất quán, thập phần chỉnh tề đẹp mắt.
Dưới ánh mặt trời, khớp xương tay của vị Alpha nhà cậu trở nên rõ ràng, làn da trắng khoẻ bị ánh mặt trời chiếu lên nhìn trong suốt, bởi vì vừa mới dùng nước mát rửa sạch, đầu ngón tay mang theo một chút hồng phấn mê người.
Tiêu Chiến cảm thấy giờ khắc này, nếu chụp lại đăng lên quang não, nhất định sẽ làm cho rất nhiều người thét chói tai.
Cảm giác được ánh mắt tiểu omega rơi trên người mình, Vương Nhất Bác ra vẻ tự nhiên rũ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn nhưng trong lòng lại nổi lên từng trận tê dại, lan đến cả đầu ngón tay.
" A!" Mũi dao sắc bén cắt trúng ngón tay, máu đỏ chảy ra.
Chỉ có một mình Vương Nhất Bác đây là vô ý hay cố tình.
Dưới tình huống này, Tiêu Chiến hoảng sợ, vội vàng đưa tay bắt lấy ngón tay của Vương Nhất Bác, không đợi hắn phản ứng liền kéo tới vòi nước mát xả xuống: " Đau không? "
Thanh âm lo lắng của tiểu omega lộ ra một cỗ mềm mại, làm cho vị Alpha nào đó cõi lòng mềm thành bông.
" Không có việc gì, một hồi là tốt rồi." Thân là Alpha hùng tính có gien 3S, năng lực chữa trị của Vương Nhất Bác phi thường cường đại, tại thời khắc nước chảy xuống, vết thương trên ngón tay bị cắt đã bắt đầu khép lại.
" Ra nhiều máu như vậy, sao lại không đau..." Tiêu Chiến nắm lấy tay đối phương không buông, trong nháy mắt tắt nước lại nhìn ngón tay phát hiện chỗ chảy máu lúc trước chỉ còn lại một đường trắng.
Vết thương vừa bị cắt đã muốn lành.
Tiêu Chiến: "..."
Nhìn đáy mắt cậu tràn ngập kinh ngạc không nói nên lời, Vương Nhất Bác rất muốn ôm người vào trong ngực xoa xoa hôn một cái.
Tận lực khắc chế đè nén xúc động trong lòng, hắn làm tổn thương lòng tự trọng của Tiêu Chiến: " Cám ơn, đã không có việc gì rồi. "
Nghe thấy những lời này, Tiêu Chiến mới chậm rãi buông tay ra, trên mặt nổi lên một tia xấu hổ không tự nhiên: " Tôi quên mất khả năng tự chữa trị của Alpha các người rất tốt. "
Nghĩ đến mình cái gì cũng không nghĩ liền đi nắm tay người ta, nếu không phải sư tử lớn tiên sinh trước mắt lịch sự, chỉ sợ đã sớm đẩy cậu ra rồi.
( Mới là lạ đó >_<)
Nhanh chóng liếc Vương Nhất Bác một cái, chỉ thấy đối phương đang dùng đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhìn cậu.
Bỗng nhiên cảm thấy phòng bếp hôm nay có hơi nóng hơn mọi ngày một chút.
" Lần sau tôi sẽ cẩn thận."
Sẽ không có làm em lo lắng một lần nữa đâu.
Hiểu được ý tứ của đối phương, trong lòng Tiêu Chiến khẽ run lên, bối rối gật gật đầu: " Tôi mới nhớ ra, còn muốn làm khoai tây, tôi đi lấy khoai tây ra. "
Nhìn cậu xoay người lại đưa lưng về phía mình để giấu vẻ mặt lúng túng xấu hổ, khóe môi Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nở nụ cười.
Sau đó hắn nhanh chóng cắt thịt ba chỉ, cà rốt, khoai tây.
Lưu loát đến độ mây trôi nước chảy, tựa như người vừa tự cắt trúng tay mình khi nãy không phải là hắn vậy.
Tiêu Chiến mang những thứ này cho vào nồi cơm điện, đổ nước sốt đã điều chế vào trong đó, cuối cùng cho gạo trắng, đậy nắp nấu cơm.
Làm tốt tất cả những chuyện này, không khí trong phòng bếp bỗng nhiên trở nên an tĩnh lại.
Không biết có phải là nguyên nhân do thuốc ức chế không dung nạp hay không, Tiêu Chiến cảm thấy cảm giác tồn tại của Vương Nhất Bác so với ngày xưa còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Trái tim đập thình thịch không sao kiểm soát được.
Vì để cho mình thoạt nhìn tự nhiên, cậu muốn rót hai chén trà thảo dược để hạ thấp cơn nóng trong lòng.
Kết quả cũng không biết có phải vừa mới nấu cơm nên nước rơi xuống đất hay không, dưới chân trơn trượt liền ngã nhào về phía vị Alpha đứng bên cạnh...
" A!"
Chóp mũi đập vào ngực đối phương, nhất thời cảm giác chua xót làm cho mắt Tiêu Chiến chảy ra nước mắt, theo bản năng bịt mũi, tay bất giác nắm lấy quần áo của Vương Nhất Bác chống đỡ thân thể đứng thẳng lại, " Không có việc gì, bất cẩn quá, thật xin lỗi. "
" Đừng nhúc nhích." Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, giọng nói trong trẻo lạnh lùng bất giác mang theo một chút nghiêm túc.
Tiêu Chiến theo bản năng bất động, nâng đôi mắt đen đẫm nước mắt lên nhìn người vừa mới ra lệnh cho mình như muốn tìm tòi lý do.
Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Vương Nhất Bác liền chấn động, khắc chế yết hầu không được tự động lăn, hắn gian nan nói: " Bỏ tay ra. "
" Không có việc gì, một lát liền..." được rồi. Hai chữ phía sau còn chưa kịp tuột ra khỏi miệng, Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác sửa lại sự nghiêm túc trước đó.
Đổi thành một câu nói hết sức nhẹ nhàng: " Ngoan, bỏ tay ra để tôi xem."
Tiêu Chiến nhẹ nghiêng mái đầu, hai mắt chớp chớp khó hiểu, nước mắt sinh lý bởi vì động tác chớp chớp này mà từ từ trượt xuống.
Trong nháy mắt khiến cho Vương Nhất Bác nhấm nháp tư vị trái tim co rút đau đớn, trong ánh mắt dâng ra một tia khẩn trương: " Em rất đau sao? "
" Không, không phải, chỉ là có chút xót." Tiêu Chiến vừa nói vừa đem tay đặt trên mũi xoa xoa.
Chóp mũi nhỏ vốn trắng nõn lúc này đã đỏ lên, cả hốc mắt cũng đỏ bừng, làm cho cậu thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ đang bị hung hăng khi dễ.
Vương Nhất Bác đưa tay sờ lên mặt cậu, Tiêu Chiến bởi vậy không thể không nghiêng đầu né tránh.
Tư thế nửa tựa nữa ôm trong ngực đối phương làm cho trái tim Tiêu Chiến chịu không được mà đập loạn.
Ánh mắt không khống chế được lại chớp chớp, mặt hoàn toàn đỏ ửng xấu hổ.
Hai người đều có thể cảm giác được hơi thở nóng ấm của đối phương, cùng hương vị tin tức tố nhàn nhạt trên người nhau.
Khi đầu ngón tay ấm áp của Vương Nhất Bác rời khỏi mặt Tiêu Chiến, xúc cảm lưu lại mang theo nóng bỏng khó chịu được. Cậu dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng làm cho đại não choáng váng một lần nữa thanh tỉnh.
Quá gần, thực sự là quá gần rồi.
Khoảng cách này chỉ cần cử động nhẹ một chút liền có thể...
" Không có việc gì, chính là mũi có chút đỏ." Sau khi "xem" xong, Vương Nhất Bác báo cáo tình trạng cái mũi cho tiểu omega vừa bị té ngã biết.
" Ừm, cám ơn anh." Nói xong lời cảm ơn, Tiêu Chiến cảm thấy mình nên giải thích, " Vừa rồi trên mặt đất hình như có nước, tôi không đứng vững nên đụng phải anh, ngượng ngùng rồi. "
Vương Nhất Bác nhìn tiểu omega rũ mắt giải thích với hắn, dục vọng chiếm hữu trong mắt trước nay chưa từng có tràn đầy: " Cũng may tôi đứng ở chỗ này. "
Bằng không làm sao có cơ hội để ôm em vào lòng.
Hết chap 39.
Cá: Mợt hai con người này ghê, lôi lên giường chịch chịch chịch đi hu hu hu T_T