Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 45: Chương 45




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

***************

Hai tay rời khỏi bàn phím điều hành 0520, trong mắt Vương Nhất Bác không kịp lui đi sắc bén làm cho hắn thoạt nhìn giống như một lưỡi kiếm được mang ra khỏi vỏ.

0520 nhỏ giọng nói với giọng điệu đáng yêu: " Sư tử lớn, anh đã đánh bại kẻ xấu?"

" Ừm." Hắn làm hết thảy đủ để phế bỏ An Liệt Ninh, nhưng chỉ đơn thuần phế bỏ một người như vậy, làm sao đủ, " Bất quá còn phải chờ một chút. "

" Chờ cái gì nha?"

" Để cho bọn họ chết triệt để một chút."

" Sư tử lớn tại sao lại có nhiều người khi dễ chủ nhân như vậy?"

" Bởi vì em ấy quá tốt, bọn họ sẽ nhịn không được ghen tị."

" Ừm, chủ nhân chính là rất tốt, tôi thích chủ nhân, sư tử lớn anh cũng thích chủ nhân sao?"

Vương Nhất Bác gợi lên nụ cười dịu dàng, không chút do dự: " Thích. "

Thích đến nỗi ai khi dễ em ấy, hắn sẽ để cho người đó chết không kịp hối.

Hắn như vậy có chút đáng sợ, hắn biết, cho nên sẽ không để cho tiểu omega phát hiện, vụng trộm giấu kín nội tâm điên cuồng của mình.

Bởi vì nghĩ đến toàn bộ sự việc, Tiêu Chiến lại một lần nữa xem nhẹ Lâm Uyên, làm Lâm Uyên cho rằng lần này rốt cục có thể chờ được Đào Tử gửi tin riêng, ai ngờ vẫn không thấy, tâm tình lần nữa trở nên không tốt.

Đêm đó liền gửi tin tức cho hội trưởng Công hội hương liệu sư, gọi lão hội trưởng từ trên giường xuống, viết thư truy cứu trách nhiệm của An Liệt Ninh.

Có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.

Lý Ân, chủ tịch kỳ cựu Công hội hương liệu sư từ trên giường đi xuống, người bạn đời mơ hồ nhìn ông một cái: " Trễ như vậy ngươi còn làm gì vậy? "

" Lão Lâm tìm ta có việc, ngươi ngủ đi." Nói xong cũng không giải thích nhiều, trực tiếp mang dép ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi tiến vào phòng hương liệu, " Thật sự được 92%, cậu mau gửi liên kết cho tôi, có mẫu hay không, tôi muốn nghiên cứu độ tinh khiết 92%, như thế nào, cậu đã cảm nhận qua? "

" Ừm, tư vị tốt không có gì để nói, tôi vừa mới cướp được năm cái, cậu không biết có mấy giây đâu, may mà tốc độ tay của tôi nhanh."

" Người nghe có phần, người nghe có phần."

" Cậu cho bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không đưa, cậu hết hy vọng đi. Trước tiên xử lý xong An Liệt Ninh kia, tôi tặng cậu một cái cũng được."

" Cứ như vậy nhìn không vừa mắt?"

" Tôi nghĩ rằng tôi đã hành động rất thẳng thắn."

" An gia bên kia..."

" Cậu cứ lo An Liệt Ninh, An gia bên kia để cho bọn họ tự mình sứt mẻ đi."

Lý Ân cười ha hả: " Được, tôi hiểu rồi, chờ tin tức đi. "

Giấy ủy quyền hương liệu sư cao cấp của An Liệt Ninh là do Công hội hương liệu sư của bọn họ cấp, hiện giờ xuất hiện loại chuyện này, tương đương với hung hăng tát bọn họ một cái thật kêu.

Thân là hội trưởng Công hội hương liệu sư, Lý Ân làm sao có thể nhịn.

Cho dù không thể lấy An gia khai đao, xử lý một Omega vẫn có thể.

Về gia tộc của y đã cống hiến gì, xin lỗi, điều này cũng không thuộc về bọn họ quản.

Cùng Lâm Uyên tán gẫu xong, Lý Ân hoàn toàn thanh tỉnh.

Nghĩ đến hương liệu sư chế tạo ra 92% tinh khiết trong miệng lão Lâm, nhân tài ưu tú như vậy sao có thể không kéo vào Công hội đây?

Đêm nay nhất định rất nhiều người không ngủ được, người chịu sào đầu tiên chính là An Liệt Ninh.

Omega đỏ mắt vẻ mặt ủy khuất ngồi trong thư phòng, phụ thân An Hùng của y lúc này đen mặt: " Rốt cuộc là ai lớn mật dám trộm acc quang võng của ngươi rồi làm ra loại sự tình này? Còn có vì sao ngươi không cẩn thận như vậy, đem những thứ kia tồn tại ở trên đó, hả? "

" Con chính là không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, phụ thân hiện tại nên làm cái gì bây giờ, thân phận hương liệu sư cao cấp của con có phải không giữ được nữa hay không?"

" Hừ, bọn họ cướp đi cái này từ trên đầu ngươi cũng phải xem ta có cho hay không." An Hùng mặt âm trầm, nhìn tiểu Omega khóc lóc chỉ cảm thấy phiền lòng, " Được rồi, ngươi nói ngươi đã làm cái gì? "

" Con cũng là muốn tiến thêm một bước nữa, độ tinh khiết 92%. Con muốn trên mặt phụ thân ngài càng có ánh sáng, An gia chúng ta không phải có thể trở thành thế gia đứng đầu sao?"

Nghe thấy độ tinh khiết 92%, An Hùng trong lòng nhảy dựng: " Vậy hương liệu sư kia rốt cuộc có bối cảnh gì?"

" Hiện tại con cũng không rõ ràng lắm, con vốn tưởng rằng hắn là một hương liệu sư tự do, hiện tại xem ra ngay cả Lâm Uyên cũng thay hắn nói chuyện, vậy khẳng định thân phận không đơn giản, bằng không làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy."

Tuy rằng An Liệt Ninh ủy khuất, nhưng lời nói ra cũng có vài phần đạo lý, An Hùng phất phất tay với hắn: " Được, ta biết ngươi trở về đi, mấy ngày nay cái gì cũng đừng làm. "

" Con biết rồi, con sẽ ngoan ngoãn."

Từ trong phòng đi ra, An Liệt Ninh thay đổi ủy khuất trước đó, đầy u oán cắn răng.

Lúc này y chịu đựng trước, lần sau tuyệt đối sẽ giết chết người kia không nương tay.

Người bị hận muốn giết chết hiện tại đang không hay không biết rửa mặt, xong lại chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên hắt hơi một cái. Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa xoa mũi, đem nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút.

Sau khi nằm xuống, cậu nhìn sư tử nhỏ bên giường, nhịn không được ôm ôm vào trong ngực mới an tâm nhắm mắt lại.

Chuyện trong cửa hàng hương liệu được giải quyết thỏa đáng, việc làm ăn cũng tốt hơn trước rất nhiều, tuy rằng có chút trắc trở nhưng cũng coi như là trong họa có phúc.

Ngay khi Tiêu Chiến ngủ không lâu, cửa phòng cách vách mở ra. Vương Nhất Bác xuất hiện, lúc này cuối thu đang đến gần, gió đêm đã có chút lạnh thấu xương của mùa đông.

Hắn đi tới cạnh cửa phòng của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng đứng lại, đôi mắt màu vàng nâu lẳng lặng nhìn chăm chú vào cửa phòng đóng chặt trước mắt.

Ánh trăng mông lung, tinh không lóe lên một tia sáng rồi vụt mất. Vương Nhất Bác đứng ở nơi đó, giữa hơi thở là hương mật đào ngọt ngào như ẩn như hiện.

Sóng đập vào trái tim hắn, từng vòng từng vòng.

Thần thức sư tử lớn xuất hiện bên cạnh, móng vuốt lớn nâng lên vỗ vỗ chân hắn, lại dùng đầu to đâm hắn, tựa như muốn đẩy hắn vào trong phòng.

" Grừ!" Thần thức sư tử lớn sốt ruột phát ra tiếng kêu.

Đành phải giơ tay vỗ vỗ cái đầu to của nó, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vương Nhất Bác lộ ra sự kiềm chế: " Đừng náo loạn."

Sư tử lớn ủy khuất nằm xuống, dùng móng vuốt lớn che đầu, làm ra bộ dáng không nghe, không nghe, ta không nghe.

Cuối cùng Vương Nhất Bác rũ mắt ẩn đi sự điên cuồng, xoay người bước qua sư tử lớn nằm sấp trên mặt đất chơi xấu.

Nhìn theo bóng lưng của hắn trở lại phòng, thần thức sư tử lớn một lần nữa ngồi xổm dậy, như tức giận gầm nhẹ về phía bóng lưng hắn, tựa như nói: Ngu ngốc, anh còn do dự cái gì, đi vào đánh dấu cậu ta mới là việc anh nên làm, sao anh lại sợ hãi như vậy?

Quay đầu lại rơi vào cửa phòng đóng chặt trước mắt, thần thức sư tử lớn đứng dậy, đập mạnh về phía cửa phòng, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.

Khi xuất hiện trở lại, thần thức sư tử lớn đã tiến vào phòng của Tiêu Chiến.

Nhìn tiểu omega đang ngủ say trên giường, thần thức sư tử lớn có chút nôn nóng đi dạo loanh quanh trên mặt đất, tựa hồ đang tuần tra lãnh địa, đem địa phương lớn nhỏ trong phòng đều lưu lại hương vị thuộc về nó, mới hài lòng một lần nữa trở lại bên giường.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến đang ngủ trên giường.

Một lát sau, nó ủy khuất hướng cậu kêu một tiếng, đầu to đặt ở bên giường, tựa như oán giận.

Ngươi tại sao lại nhìn không thấy ta. u u u ~~~

Bỗng nhiên hương mật đào trong phòng trở nên rõ ràng, thần thức sư tử lớn mạnh mẽ ngẩng đầu, mắt thú loé sáng nhìn chằm chằm một phương không chớp mắt.

Một lát sau, một chồi non màu xanh biếc thong dong lộ ra, thần thức sư tử lớn đứng lên, vừa cảnh giác lại vừa tò mò nhìn chằm chằm chồi non đang lắc lư kia.

Lại qua một hồi, một đôi tai dài trắng trắng thò ra, tiếp theo là một đôi mắt đỏ, tò mò nhìn sư tử lớn.

Sư tử lớn không dám di chuyển.

Chậm rãi ngồi xổm ngồi xuống, cái đuôi thật dài cứng đờ giữa không trung, lắc cũng không dám lắc.

Tựa như sợ mình động một cái, có thể dọa thỏ con chạy đi.

Đại khái cảm thấy sư tử lớn ngơ ngác không có uy hiếp, thỏ con trên đầu có chồi non từ phía sau Tiêu Chiến nhảy ra, móng vuốt nhỏ nắm lấy lỗ tai của mình, nghiêng đầu nhỏ, dùng đôi mắt đỏ trong suốt nhìn sư tử lớn.

Cái mũi nhỏ khẽ động, tựa như đang phân biệt hương vị.

Sư tử lớn trong nháy mắt ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng.

Thỏ nhảy đến bên giường, tiến thêm một bước, ngay khi sư tử lớn cứng ngắc đến mức không biết làm sao, đột nhiên hướng sư tử lớn vươn móng vuốt ngắn ngủi.

Làm một tư thế để ôm.

Sư tử lớn thậm chí còn có bờm mềm mại na ~

Móng vuốt lớn cẩn thận nâng lên trước mặt thỏ con, lại không dám thật sự đụng phải.

Mà thỏ con tựa như không biết sư tử lớn khẩn trương, dùng móng vuốt non nớt ôm lấy móng vuốt của sư tử lớn, toàn bộ cả người chôn vào, thoải mái cọ cọ: " Chiu."

Đôi mắt màu hổ phách của sư tử lớn trở nên dịu dàng, cẩn thận đặt thỏ nhỏ trên đầu của thỏ con.

Vừa đi lên liền lăn lộn trên đầu sư tử lớn, thỏ con thoải mái chôn mình vào bờm của sư tử lớn.

Sư tử lớn đứng dậy nhảy ra ngoài cửa, trở lại phòng ngủ của Vương Nhất Bác.

Trong nháy mắt khi thần thức sư tử lớn xuất hiện, Vương Nhất Bác liền ngồi dậy kinh ngạc lại khắc chế nhìn thần thức đi về phía hắn.

" Ngao!" Con sư tử lớn gầm nhẹ về phía hắn kêu ngạo.

Vương Nhất Bác không đồng ý nhìn nó, tựa hồ cũng không đồng ý nó đem thần thức của Tiêu Chiến mang về.

Chồi non màu xanh lá cây từ bờm của sư tử lớn xuất hiện, tiếp theo là đôi mắt đỏ cẩn thận khám phá thế giới bên ngoài.

Khi ánh mắt dừng lại trên người Vương Nhất Bác, ánh mắt thỏ con đột nhiên mở to, một giây sau nhảy lên trán sư tử lớn, mở móng vuốt nhỏ về phía hắn: " Chiu chiu chiu chiu. "

Thần thức sư tử lớn đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, đưa thỏ con tới.

Hắn nhịn xuống sự tê dại trong lòng, vươn tay ra.

Thỏ con nhảy vào lòng bàn tay của hắn mà không do dự, và sau đó nhìn hắn với sự hài lòng.

Thần thức là mô phỏng tin tức tố AO ở mức độ cao, sẽ được thông qua tâm trí của chủ nhân, thể hiện thích và không thích của họ trực quan hơn.

" Chiu?" Thỏ nghiêng đầu nhỏ nhìn Vương Nhất Bác, chồi non trên đầu nó theo động tác này cũng nghiêng sang một bên.

Một con thỏ đáng yêu và mềm mại.

Quả nhiên tiểu omega của hắn chính là như vậy.

Đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ nó, thỏ con trong nháy mắt thoải mái nheo mắt lại, nằm sấp trên lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, móng vuốt nhỏ chải lông trên mặt, chỉ chốc lát sau đã lật bụng, giống như đang mời hắn giúp xoa bụng...

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến tỉnh lại còn có chút hoảng hốt, cậu cảm thấy đêm qua mình có một giấc mộng kỳ quái. Chính mình biến thành một con thỏ, đứng trên đầu một con sư tử lớn đi đến gặp Vương Nhất Bác.

Cậu còn nhảy đến trên tay người kia lăn một cái, cuối cùng là xấu hổ lật bụng.

Nghĩ đến mình là thỏ còn ham sắc đẹp của vị Alpha kia, thật sự là... không còn mặt mũi rồi.

Lăn lộn trên giường một lúc điều tiết cảm xúc, Tiêu Chiến mới đứng lên.

Mở cửa phòng ra, vừa vặn Vương Nhất Bác cũng từ cách vách đi ra.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chiến cong hai mắt, đang chuẩn bị nói một tiếng sớm, chỉ thấy một con sư tử lớn màu vàng từ phía sau Vương Nhất Bác đi ra, đón ánh mặt trời, mang theo ánh sáng vàng rực rỡ, uy phong lẫm liệt, cực kỳ xinh đẹp!

Nhưng mà không đợi cậu làm ra biểu tình kinh ngạc, chỉ thấy bờm uy vũ của sư tử lớn bỗng nhiên động đậy, không bao lâu một con thỏ mang chồi non màu xanh lá cây, đột nhiên xoay người mà ra, lại bởi vì trọng tâm bất ổn, từ trên đầu sư tử lớn trượt xuống, trước nguy cơ một khắc, được sư tử lớn nâng móng vuốt vững vàng bắt lấy.

Sau khi thỏ con có chồi non trên đỉnh đầu đứng vững, móng vuốt ngắn nắm lấy đôi tai dài của mình, nhìn cậu với đôi mắt màu đỏ: " Chiu! "

Tiêu Chiến: "..."

Đây là đâu?

Tôi là ai?

Hết chap 45.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.