Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 46: Chương 46




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Một tiếng kêu thanh thúy kia, Tiêu Chiến nghĩ rằng chính mình nghe thấy.

Hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.

Thần thức thỏ con với chồi non xanh mướt trên đỉnh đầu đang gọi cậu: " Chiến Chiến."

" Em đã nhìn thấy chúng nó?."

Tiêu Chiến dời ánh mắt từ sư tử lớn và thỏ nhỏ đến bên người Vương Nhất Bác, nhìn vào đôi mắt ấm áp của vị Alpha trước mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu.

" Chúng nó là gì? "

" Thần thức của hai chúng ta."

" Tại sao tôi đột nhiên có thể nhìn thấy, thần thức không phải là chỉ có Alpha, Omega gien cao cấp mới có thể sao?"

Cậu, một Omega có vấn đề về tuyến thể, cũng không có khả năng là một người có gien cao cấp???

Ngay khi Tiêu Chiến nói ra những lời này, thỏ con có chồi non trên đỉnh đầu đột nhiên nhảy tới. Theo bản năng cậu giang tay tiếp lấy nó, thỏ con vừa vào lòng liền thân mật dùng móng vuốt ngắn ngủi nắm lấy quần áo của cậu, mắt đỏ trong suốt xinh đẹp tràn đầy ỷ lại.

Tiêu Chiến cầm vật nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng cũng thấy thân mật, cậu có thể cảm nhận được, thứ nhỏ nhắn đáng yêu này chính là một bộ phận thân thể cậu.

" Em chưa từng đo gien?"

Nhẹ nhàng lắc đầu, từ sau khi bị phán định tổn thương tuyến thể chỉ có thể coi là Beta, hoàng gia liền buông tha, làm sao có thể vì cậu làm xét nghiệm di truyền mà Omega mới cần làm chứ.

Cơ hàm của Vương Nhất Bác đột nhiên căng chặt: " Tuyến thể của em không có vấn đề, phát triển rất tốt, sự xuất hiện của thần thức đại diện cho điều đó. "

Trong lòng hơi ngẩn ra, Tiêu Chiến nhịn không được nghĩ Vương Nhất Bác chắc là không biết được cậu chỉ có phản ứng với tin tức tố của hắn đâu nhỉ?

Gật gật đầu, ra vẻ tự nhiên ôm thỏ con trong ngực, lại nhịn không được nhìn sư tử lớn ngồi xổm bên cạnh Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm thỏ con trong ngực cậu.

" Đó có phải là thần thức của anh không?"

Vương Nhất Bác rũ mắt đảo qua sư tử lớn.

Con sư tử lớn bị Tiêu Chiến điểm danh bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt cậu, đuôi dài phía sau rụt rè lắc lư.

Trong mắt Tiêu Chiến dâng lên kinh ngạc vui sướng.

Sư tử lớn cảm nhận được đến gần cậu, thân mật cọ xát vào chân của cậu.

Không giống như các thực thể thực sự, thần thức chạm vào rất nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến cười rộ lên, đưa tay đặt lên đầu sư tử lớn, tuy rằng cùng thực thể xúc cảm bất đồng, nhưng cũng đủ để cho cậu cảm giác được vui vẻ.

Sư tử lớn vàng rực rỡ quả nhiên uy vũ lại xinh đẹp.

Lúc Tiêu Chiến sờ đầu sư tử lớn, thỏ con nhảy lên đầu nó, vùi trong bờm lăn một cái, hiển nhiên rất hưởng thụ bờm của sư tử lớn.

Tuy rằng xúc cảm không chân thật bằng thực thể, nhưng vẫn khiến cho Tiêu Chiến thoả mãn cơn nghiện sờ bờm sư tử của mình.

Bởi vậy Tiêu Chiến không chú ý thấy Vương Nhất Bác đứng trước mặt cậu nửa híp mắt, vành tai đỏ lên.

Trong nhà đột nhiên có thêm hai thành viên, Tiêu Chiến rất vui vẻ, phủ đệ Nguyên soái vốn vắng vẻ trong nháy mắt trở nên tràn đầy sức sống.

0520 giúp cậu nấu ăn, nói với giọng nói đáng yêu: " Chủ nhân, hôm nay có hạnh phúc không?"

" Bị cậu nhìn ra rồi?"

" Đương nhiên, chủ nhân vẫn luôn cười, là bởi vì sư tử lớn vì chủ nhân đánh bại kẻ xấu sao?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn về phía 0520: " Đêm qua sư tử lớn có xem livestream của tôi đúng không?"

" Chủ nhân livestream, sư tử lớn chưa từng bỏ qua ^ – ^."

Trái tim Tiêu Chiến dâng lên: " Cho nên chuyện của An Liệt Ninh cũng là anh ấy giúp đỡ, đúng không? "

" Đúng vậy, chủ nhân. Sư tử lớn vẫn luôn bảo vệ chủ nhân thật tốt, 0520 cũng sẽ bảo vệ chủ nhân, có 0520 cùng sư tử lớn không ai có thể khi dễ chủ nhân."

" Ừm, tôi biết rồi, cám ơn hai người."

" Không cần cảm ơn, sư tử lớn nói hắn cùng 0520 giống nhau đều là vì thích chủ nhân nên mới làm như vậy."

Trong lòng nhẹ nhàng run lên, Tiêu Chiến mím môi lại nhịn không được vểnh lên, sờ sờ đầu 0520: " Tôi cũng sẽ bảo vệ hai người."

Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa bị thần thức sư tử lớn đi theo bên cạnh dùng đầu cọ cọ, nhưng vẫn không đẩy cửa khép hờ trước mặt ra, chỉ nhếch khóe môi, trong mắt lóe ra ánh sáng ấm áp.

Chuyện An Liệt Ninh tước đoạt công sức người khác sáng sớm đã bị đưa đến bàn làm việc của Quốc Vương.

Lúc này Tiêu Chinh đã đi tới biên vực một tuần, thời gian một tuần này đều là Nhị điện hạ Tiêu Khải hỗ trợ quản sự.

Cũng bởi vì có nhiều thời gian ở chung với đứa con trai này, làm cho Quốc Vương phát hiện trên người Tiêu Khải so với Tiêu Chinh nhiều hơn một vài thứ.

Không giống Tiêu Chinh tự phụ, Tiêu Khải khiêm tốn lễ độ đến mức làm cho Quốc Vương có vài phần nhìn với cặp mắt khác xưa, nên cố ý khảo nghiệm xem thử.

Quốc Vương đem văn bản trong tay đẩy tới trước mặt gã: " Chuyện này nếu giao cho ngươi, sẽ giải quyết như thế nào? "

Tiêu Khải đợi suốt một tuần, rốt cục để cho gã chờ được cơ hội, đè nén nội tâm kích động, ra vẻ tự nhiên tiếp nhận mở ra, cẩn thận đem sự kiện trong văn bản nhìn xuống.

" Chuyện An Liệt Ninh thay người khác trở thành hương liệu sư cao cấp, thuộc loại hành vi cưỡng đoạt, phải bị pháp luật trừng phạt, nhưng bởi vì hành động này của hắn coi như là tự thú, có thể xem xét xử nhẹ."

" Cho nên chuyện này, chỉ có thể dựa theo luật pháp xử lý, phải không?"

Trong lòng Tiêu Khải đột nhiên khẩn trương hẳn lên, gã biết này mới là đề thi chân chính.

An gia là một trong tứ đại thế gia, cùng vương thất cùng với các quyền quý khác của Đế quốc đều có quan hệ khắng khít.

Chuyện này, hiện giờ đặt ở chỗ phụ hoàng, chứng tỏ có vài người nhìn An gia không vừa mắt, thế nhưng đồng dạng cũng có người bảo vệ An gia.

Những người đó đang theo dõi thái độ của hoàng thất vào lúc này.

" Phụ hoàng, chuyện thay thế người khác trở thành hương liệu sư cao cấp, con cảm thấy không phải chuyện nhỏ, nếu quên đi chỉ sợ khó có thể bình dân phẫn, con khẩn thiết xin pháp luật trừng phạt để làm gương."

"Ngươi ngược lại là tính tình cương trực công chính." Quốc Vương không có phán xét gã đúng sai, cười một tiếng, tiếp tục nói, " Chuyện này liền dựa theo ý của ngươi mà làm, ý kiến là ngươi đưa ra, biện pháp cũng là ngươi cố ý muốn làm, ngươi gặp phải khó khăn gì cùng chính mình gánh vác, có thể làm được không? "

" Thần nhi nhất định sẽ tận lực làm tốt."

" Ừm, đi đi."

Khi Tiêu Khải rời khỏi thư phòng, khóe môi nhịn không được nhếch lên. Phụ hoàng tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu không phải đồng ý với những gì gã nói, làm sao có thể để cho gã đi làm.

Đã cho phép gã đi làm, cho dù làm không tốt, cũng là gã một mực cố chấp, cùng ông không có nửa điểm quan hệ.

Làm tốt thì có thể giết chết nhuệ khí những thế gia này, để cho bọn họ nhận rõ ai mới là chủ nhân của Đế quốc.

Cùng lúc đó bên Công hội hương liệu sư cũng không nhàn rỗi, trời vừa sáng, trên quang võng liền xuất hiện thông báo——

Công hội hương liệu sư Đế quốc: Đối với sự khai báo của An Liệt Ninh, Công hội hương liệu sư ngay lập tức tước danh hiệu hương liệu sư cao cấp của An Liệt Ninh, và phạt tiền 500 vạn tinh tệ, cũng như Công hội hương liệu sư báo cáo về vấn đề này, cáo buộc An Liệt Ninh với mục đích chiếm hữu bất hợp pháp, lừa dối che giấu sự thật...

[ Hôm nay Công hội hương liệu sư hai mét tám, hiệu suất này cũng quá nhanh, yêu, yêu!!! ]

[ Hội trưởng Lý Ân hay lắm!!!! ]

[ Ủng hộ, ủng hộ mãnh liệt, bất quá 500 vạn tinh tệ có chút quá ít, hương liệu sư cao cấp một năm được hưởng đãi ngộ không chỉ có số tiền này, đề nghị tăng lên! ]

[ Kiện hắn, loại người này không trừng phạt không đủ để bình dân phẫn!!!!! ]

[ Đây coi như là phần tiếp theo đúng không nhỉ!!!!! ]

[ Sáng sớm đã thấy phản kích mạnh mẽ như vậy, vui vẻ, chính nghĩa tuy muộn nhưng cũng sẽ đến!!!!! ]

[ Ngồi chờ vương thất tỏ thái độ!!!! ]

Cùng lúc tin tức xuất hiện trước công chúng, An Liệt Ninh nhận được hai lá thư hầu tòa.

Một lá thư từ Công hội hương liệu sư và một từ Viện kiểm duyệt Hoàng gia.

Cầm hai lá thư, An Liệt Ninh rét run.

Hai lá thư này có nghĩa là bất luận là Công hội hương liệu sư hay Viện kiểm duyệt Hoàng gia đối với chuyện của y đều đã đưa ra thái độ.

Cố gắng làm cho mình tù trong hoảng loạn tỉnh táo lại, hiện tại y còn chưa thể hoảng hốt, An Hùng sẽ không nhìn y gặp chuyện không may.

Bây giờ y chỉ cần giả vờ như không có gì xảy ra, kiên nhẫn chờ đợi là tốt.

Y là omega duy nhất của An gia, An gia sẽ không mặc kệ, cho dù cuối cùng phán định y có tội, cũng sẽ nhẹ nhàng.

Đừng sợ.

Lúc này An Hùng nhận được thư yêu cầu triệu tập từ hai bên dành cho An Liệt Ninh đã ý thức rõ thái độ của một số người đối với chuyện này.

Đứng trước mặt ông, tâm phúc khẽ rũ mắt, im lặng chờ An Hùng ra lệnh.

" Chuyện này, Bệ hạ thật sự toàn quyền giao cho Nhị điện hạ xử lý?"

" Vâng, Viện kiểm duyệt Hoàng gia đã xuống công văn, việc này sẽ do Nhị điện hạ Tiêu Khải giám sát."

" Bệ hạ đây là muốn lấy An gia khai đao!" An Hùng tức giận đấm xuống bàn, sau đó nói, " Đại điện hạ bên kia có liên lạc không? "

" Tạm thời không có!"

Ba vị Điện hạ hoàng thất, có được quyền thừa kế chỉ có Đại điện hạ Tiêu Chinh cùng Nhị điện hạ Tiêu Khải.

Đại điện hạ làm trưởng tử vẫn luôn được chú ý, An gia bọn họ vẫn đứng bên tuyến chiến của Tiêu Chinh, cũng bởi vì như thế, quan hệ với Nhị điện hạ Tiêu Khải cũng không tính là hữu hảo.

Hiện giờ ông hoàn toàn có thể hợp lý hoài nghi, Tiêu Khải thừa dịp trong khoảng thời gian này Tiêu Chinh không ở đây, tính toán chặt bỏ phe cánh của Đại điện hạ, nâng đỡ lực lượng của gã lên.

Thái độ của Quốc Vương ngược lại có chút không rõ ràng.

Bất quá từ trước đến nay Quốc Vương vẫn là một lão hồ ly.

Tiêu Chinh có thể trực tiếp giải quyết chuyện này không có ở đây, hiện tại chỉ có thể cố gắng làm cho Viện kiểm duyệt Hoàng gia bên kia không đủ chứng cớ.

Hết chap 46.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.