Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
" Anh đã nhìn thấy chưa?" 0520 âm thanh loli đáng yêu mang theo một chút nghiêm túc.
Không trả lời 0520, Vương Nhất Bác trầm mặt tiến vào, đôi mắt vẫn không rời khỏi người Tiêu Chiến. Bắt đầu từ lúc cậu ngồi ở chỗ này, 0520 liền đem tất cả hành động của cậu phát sóng cho hắn.
" Chủ nhân vì anh rất vất vả, sư tử lớn đối với cậu ấy cũng phải thật tốt nha!". Ngôn Tình Sủng
" Ta đã biết." Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn hương liệu cao cấp đặt trong hộp gỗ, hắn biết tiểu omega đoạn thời gian này vì bồi dưỡng gốc linh thực cao cấp này có bao nhiêu cố gắng cùng vất vả.
Tất cả là để cho hắn được phục hồi sớm hơn.
Hắn hiểu, em ấy rất tốt.
Ánh mắt hung hăng vào thời khắc này trở nên ôn nhu, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy tiểu omega.
Có lẽ Tiêu Chiến cảm giác được thân thể của mình bị ôm lên mà nhíu mày muốn tỉnh lại, sau đó cậu cảm giác được hương vị quen thuộc nên yên tâm mặc kệ.
Thỏ vẫn ngủ trong lòng Tiêu Chiến dùng móng vuốt nhỏ dụi dụi mắt mình, mở ra nhìn Vương Nhất Bác từ đâu xuất hiện.
" Chiu?"
" Suỵt, đừng ầm ĩ."
Thỏ quay đầu nhìn Tiêu Chiến đang ngủ say, gật gật đầu, lại nhảy đến trước mặt Vương Nhất Bác, duỗi móng muốn ôm lấy hắn.
Nghiễm nhiên quên lời Tiêu Chiến nhắc nhở nó không nên tới gần vị Alpha này nữa.
Cẩn thận đặt Tiêu Chiến lên giường, Vương Nhất Bác thuận thế ngồi xổm xuống.
Ôn nhu lại tham lam nhìn đối phương đang say ngủ.
Dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, tiểu omega xinh đẹp và mềm mại.
Làm cho người ta nhịn không được muốn chạm vào.
Đầu ngón tay vươn ra nhẹ nhàng rơi trên môi Tiêu Chiến, nơi mềm mại này có bao nhiêu ngọt ngào, hắn rất rõ ràng.
" A!" Đầu ngón tay đột nhiên bị ngậm lại, đồng tử Vương Nhất Bác co rút lại, sau đó lại tự mình cố gắng khắc chế cảm giác muốn thay thế.
Thần thức sư tử lớn nằm sấp sau lưng Vương Nhất Bác, móng vuốt lớn để trên đầu, một bộ dáng không thấy gì, nhưng cái đuôi lớn vung tới quăng lui phía sau, lại lộ ra tâm tình vui vẻ của nó lúc này.
Màn hình 0520 nhấp nháy, lặng lẽ lùi sang một bên, giả vờ mình đang ở chế độ chờ, nhưng các chấm sáng màu đỏ đáng ngờ chứng minh rằng nó đang bí mật ghi lại.
Đại khái là cảm thấy đồ trong miệng không ngon, tiểu omega khẽ nhíu mày, đưa lưỡi đẩy ngón tay của vị Alpha bên cạnh ra, xoay người vùi vào trong chăn.
Bị bỏ mặc, Vương Nhất Bác ngồi xổm ở đó, ánh mắt dừng lại trên vệt nước trong suốt dính trên ngón tay, vành tai đỏ lên.
Áp chế dục vọng đang muốn bùng phát, Vương Nhất Bác đứng dậy, mặc dù hắn làm bộ không có chuyện gì xảy ra, nhưng đầu ngón tay nóng bỏng mãnh liệt đến mức làm cho đáy lòng hắn phát run.
Không lâu sau khi Vương Nhất Bác bỏ chạy, 0520 cũng yên lặng rời đi. Đẩy cửa phòng Vương Nhất Bác ra, màn hình hiển thị đối diện hắn đang nằm trên giường, xoay người trở lại một góc sạc pin.
Thần thức sư tử lớn nằm ngủ trên mặt đất trở mình, thỏ con nằm ngửa trên nó, ngủ đến ngọt ngào.
•••52Hz•••
Đồ Lẫm ăn miếng khoai tây cuối cùng trong đĩa, nghe tiếng cười hi hi ha ha của các thủ hạ, anh đem đĩa rỗng giao cho robot phục vụ, lúc đứng dậy nói với thượng úy ngồi bên cạnh: " Cơm nước xong dẫn bọn họ đi huấn luyện, ai nấy đều có tinh thần như vậy, chính là thao luyện không đủ! "
Một câu nói thành công làm cho bầu không khí vốn náo nhiệt trong nháy mắt giống như đóng băng, đứng yên lại.
Đồ Lẫm rời khỏi phòng ăn trong sự quỷ dị này.
Ngay sau khi anh rời đi, một loạt tiếng than vãn nổ ra.
Đồ Lẫm phảng phất như không nghe thấy, cười khẽ một tiếng.
Thay vì trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi, anh dừng lại trước cửa phòng trống.
A, anh quên mất, gian phòng này đã không tính là phòng trống, sau khi Đại điện hạ Đế quốc đến, gian phòng giam này liền trở thành độc quyền của gã.
Vươn tay phải đảo qua đầu đọc vân tay trên cửa phòng, cửa áp suất không khí nặng nề vang lên một tiếng phốc mở ra.
Khi Đồ Lẫm bước vào, ánh sáng xuất hiện trên hành lang nương theo đó phá vỡ bóng tối trong phòng, đem người cuộn mình ở góc tường bại lộ trước mắt anh.
Cho dù thân là Alpha ngũ giác rất mạnh, ở trong bóng đêm cũng vẫn có thể nhìn rõ vật, nhưng vẫn thích loại cảm giác chân thật này.
Tiêu Chinh đột nhiên bị ánh đèn sáng ngời làm chói mắt, theo bản năng muốn né tránh tia sáng mà gã khát vọng hồi lâu, nhưng lúc này gã hết lần này tới lần khác lại không dám động đậy, cho đến khi cửa áp suất đóng lại một tiếng, trong phòng lại khôi phục thành bóng tối yên tĩnh.
Dựa lưng vào tường, Đồ Lẫm thông thả châm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi: " Suy nghĩ rõ ràng chưa, ngươi đến tột cùng là ai?"
Vấn đề này ném ra, người lui ở nơi đó không có nửa điểm ý tứ đáp lại, cùng mấy ngày trước khi mới đến nơi này bất đồng, khi đó Tiêu Chinh còn có thể kêu gào nhục mạ, trải qua một tuần không ai để ý tới, gã cũng học được dùng im lặng làm chống cự.
Đồ Lẫm đối với việc gã im lặng phản kháng cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn, hoặc là nói không có bất kỳ cảm xúc nào.
Mùi thuốc lá lúc này tản ra trong không khí, làm dịu thần kinh căng thẳng của anh.
" Ngươi không muốn nói cũng có thể, điểm dừng tiếp theo, chúng ta sẽ đem ngươi ném đi tinh cầu phế thải..."
" Vì cái gì, các ngươi đến tột cùng là cái gì, vì sao phải đối với ta như vậy?"
" Chúng ta là quân nhân Đế quốc, giả mạo thành viên hoàng thất là đại tội, chỉ là Đại điện hạ tâm nhân hậu, nói cho ngươi một cơ hội sửa chữa bản thân, chỉ là xem ngươi có muốn thẳng thắn thừa nhân hay không!"
Lời nói bậy từ miệng Đồ Lẫm nói ra giống như thật vậy.
Tiêu Chinh mạnh mẽ đứng lên nhào về phía đối phương, nhưng ngay cả góc áo cũng không đụng được đã bị một cước đá cho nằm bẹp lại trên đất.
Buông chân xuống, đồng phục phẳng phiu sạch sẽ trên người Đồ Lẫm cũng không xuất hiện một chút nếp gấp nào.
Sau khi ánh lửa cháy hết, căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Tiêu Chinh nằm sấp trên mặt đất hơn nửa ngày cũng không có đứng lên.
Trong bóng tối như vậy, năm giác quan được phóng đại, tất cả các chi tiết nhỏ sẽ trở thành tra tấn dành cho Alpha.
Đôi giày ngựa bước đi về phía gã phát ra tiếng lắc lư, phảng phất như đang nhảy múa lên thần kinh của gã.
" Lần cuối cùng, ngươi đến tột cùng là ai?"
Vấn đề này từ ngày đầu tiên Tiêu Chinh tiến vào nơi này đến bây giờ, đã bị hỏi qua vô số lần, gã rất rõ ràng đáp án bọn họ muốn.
Trên chiếc chiến hạm này căn bản không có một " Đại điện hạ" khác, gã không biết là ai cho bọn họ gan lớn như vậy, dám giam cầm thành viên hoàng thất.
Lúc này gã không dám đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người phụ hoàng, bởi vì những người này dám nhốt gã, tự nhiên sẽ có biện pháp giấu trời qua biển.
" Ha ha, ha ha ha!"
Đồ Lẫm nhìn người đương nằm sấp trên mặt đất chật vật không chịu nổi, nghe gã phát ra tiếng cười lạnh.
Trên mặt Tiêu Chinh bình tĩnh vẫn không có biểu tình dư thừa:" Ta nói xong, các ngươi sẽ thả ta sao?"
" Hiển nhiên là không có khả năng, nhưng ai bảo Đại điện hạ tâm nhân hậu, chúng ta sẽ cho ngươi làm việc trên chiến hạm, dùng lao động đổi lấy cơ hội sinh tồn ở chỗ này, đây là nhân từ của Đế quốc, ngươi nên cảm ơn."
" Các ngươi không sợ sao?"
" Sợ cái gì?"
Lần này Tiêu Chinh không trả lời, nhưng trong lòng gã lại mơ hồ thề, sau khi rời khỏi nơi này, nhất định sẽ đem những người này giết chết hết một người cũng không lưu, nỗi thống khổ nhục nhã hôm nay phải, gã toàn bộ đều phải đòi lại gấp trăm nghìn lần.
Nhịn nhất thời, đổi lấy cơ hội lớn hơn, gã không cảm thấy mất mặt.
Sống sót là quan trọng nhất.
" Các ngươi đoán đúng rồi, ta không phải Đại điện hạ, hiện tại có thể để cho ta rời khỏi nơi này sao?"
" Đương nhiên không thể, chúng ta còn phải xác minh, nhưng cảm tạ ngươi đã phối hợp, hưởng thụ thời gian tuyệt vời ở chỗ này thật tốt đi."
Đồ Lẫm bỏ lại những lời này, không có nửa điểm lưu luyến rời khỏi nơi này.
Không nghĩ tới Tiêu Chinh dứt khoát như vậy, gã đứng lên đối diện với cánh cửa nặng nề đóng lại, một trận gào thét tuông ra.
Mặc dù Đồ Lẫm không nghe thấy, cũng biết Tiêu Chinh tuyệt đối lại mắng anh.
Nhưng có biện pháp gì đây?
Anh cũng là nghe lệnh làm việc mà thôi.
Đem lời thừa nhận của Tiêu Chinh truyền đi, Đồ Lẫm mới xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Tại thủ đô Đế Quốc xa xôi, Quốc Vương nhìn văn kiện trong tay, đầu cũng không ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Khải ngồi ở một bên đang giúp ông quản lý sự vụ: " Tình huống bên biên vực thế nào rồi? "
" Hết thảy thuận lợi, Đại ca nói người an tâm, hắn có thể xử lý tốt."
" Ừm." Quốc Vương nghĩ đến mình phái tâm phúc đi theo, nếu thật sự có chuyện gì thì Tiêu Chinh cũng không dám tự tiện chủ trương, " Chuyện An gia xử lý như thế nào, có khó khăn sao? "
" An gia đang kéo dài thời gian, có thể tính toán chúng ta không có chứng cớ trực tiếp, tuy rằng có chút phiền toái, nhưng con có thể xử lý tốt, phụ hoàng an tâm."
Quốc Vương ngước mắt nhìn con trai của mình một cái, rõ ràng không mang theo tín nhiệm: " Công hội hương liệu sư đang bận cái gì, để cho bọn họ giúp đỡ ngươi đi. "
Tiêu Khải tuy rằng đã sớm muốn làm như vậy, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ mừng rỡ: " Tạ phụ hoàng chỉ điểm. "
Từ thư phòng rời đi, Tiêu Khải nghênh đón tùy thị trưởng của gã.
Đối phương nhìn thấy gã nhẹ nhàng cúi người: " An gia trưởng tộc muốn gặp ngài một lần. "
" Loại thời điểm này gặp ta mục đích quá rõ ràng, để cho lão ta trở về, chuyện này không có đường quay lại." Đây là việc đầu tiên Tiêu Khải được giao cho khi làm việc bên cạnh phụ hoàng, cho nên gã nhất định phải làm tốt.
Tùy thị thở dài gật đầu, không nói nhiều. Chỉ thay gã mở cửa xe bay, chính mình cũng lên xe rời đi.
Đêm đó An Hùng liền nhận được tin Tiêu Khải cự tuyệt gặp mặt, sau khi ném vỡ một tách trà, ông gọi tâm phúc: " Mục gia bên kia có ý gì? "
" Đối phương nói cảm ơn ý tốt của ngài, chỉ là trong nhà không có Alpha thích hợp kết hôn."
" Hừ, không có Alpha thích hợp kết hôn? Đây không phải do sợ bị cản trở sao." Sau khi An Hùng mắng to một tiếng vô sỉ, bình tĩnh lại tâm tình nóng nảy, gần đây tinh thần của ông vẫn không ổn định, mơ hồ có dấu hiệu tiến vào giai đoạn xao động.
Thời kỳ xao động mặc dù là bệnh chung của Alpha gien cấp thấp, nhưng không có nghĩa là Alpha gien cao cấp không có thời kỳ xao động, trên thực tế thời kỳ xao động của Alpha gien cao cấp thậm chí còn đáng sợ hơn.
Nhất là loại Alpha gien cao cấp như An Hùng, không có Omega phù hợp trấn an, một khi bộc phát thời kỳ xao động thống khổ chính là gấp hàng trăm ngàn lần.
Nâng tay ấn huyệt thái dương đang phình to nhảy lên, tứ đại thế gia Đế quốc, ngoại trừ Mục gia ra, Hạ gia cùng Lâm gia là châu chấu trên một sợi dây thừng.
Mục gia lúc này không chịu phối hợp, cũng không muốn chảy xuôi theo dòng nước. Tính tính toán toán, sao không nghĩ nếu An gia bọn họ bại, Mục gia có thể tự lo cho bản thân được sao?
" Nếu họ không có Alpha thích hợp, Beta cũng phải có chứ?"
Tâm phúc không lên tiếng, nhưng đã hiểu được ý tứ của An Hùng.
Sau khi người rời đi, An Hùng một lần nữa ngồi xuống, nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén tinh thần lực sắp bạo động của mình
Phải nghĩ ra cách giải quyết toàn vẹn vấn đề này.
Hết chap 48.