Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 49: Chương 49




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

********

Buổi sáng lúc Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho cả gian phòng đều nhuộm đầy ánh sáng ấm áp, tràn ngập sức sống.

Duỗi thắt lưng ngồi dậy, chú ý tới đồ vật nằm rải rác trên bàn, trong lòng Tiêu Chiến khẽ run lên, cậu làm sao có thể... ngủ trên giường?

Thỏ con đi đâu rồi?

Trong nháy mắt suy nghĩ đến, thỏ con đột nhiên xuất hiện trong ngực cậu.

Tiểu tử kia hiển nhiên cũng vừa mới tỉnh ngủ, móng vuốt ngắn ngủi dụi mắt, nhìn thấy cậu lắc lư chồi non trên đầu: " Chiu chiu chiu! "

Chào buổi sáng, Chiến Chiến!

Một thân toàn mùi vị Alpha >_<

Tiêu Chiến đỏ mặt, đưa tay chọt chọt gương mặt mềm nhũn của thỏ con: " Ngươi lại chạy đi tìm sư tử lớn? "

" Chiu chiu!"

Thích sư tử lớn, muốn ngủ với sư tử lớn.

Tiêu Chiến: "... Ngươi không thể rụt rè một chút sao? "

Thỏ con hừ một tiếng, giống như chơi xấu lăn lộn trong lòng cậu.

Tiêu Chiến xoa xoa nó rồi xuống giường.

Rửa mặt xong, Tiêu Chiến cầm lấy hương liệu cao cấp trên bàn, một chút cũng không muốn chậm trễ, trực tiếp ra khỏi phòng.

Lúc đi tới trước cửa phòng Vương Nhất Bác mới ý thức được có thể hay không còn quá sớm.

Đang do dự, 0520 mở cửa để lộ đầu to: " Chào buổi sáng, chủ nhân! "

" Chào buổi sáng, 0520, anh ấy tỉnh chưa?"

" Tỉnh rồi, chủ nhân muốn vào sao?"

" Ừm."

0520 lui ra cửa, để cậu tiến vào.

Lúc này Vương Nhất Bác vừa mới rửa mặt xong, trước trán còn mang theo hơi nước, trải qua một khoảng thời gian, tóc đã cắt lại dài hơn một chút, thoạt nhìn càng tự nhiên đẹp mắt.

Vương Nhất Bác nhìn tiểu omega của hắn, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước: " Sớm. "

" Sớm, ngủ được không?" Tiêu Chiến đưa tay về phía hắn cười.

Sáng sớm lại ngọt ngào như vậy, trong lòng Vương Nhất Bác mềm nhũn không chịu nổi, khóe môi kìm lòng không đậu vểnh lên " Cũng được."

" Vậy thì tốt rồi, a, cái này cho anh."

Ánh mắt dừng trên hộp gỗ trong tay Tiêu Chiến, mặc dù đóng nắp, dựa theo ngũ giác của Vương Nhất Bác, vẫn có thể cảm giác rõ ràng bên trong tản mát ra mùi hạt dẻ nhàn nhạt.

" Đây là cái gì?" Vương - biết rõ còn cố hỏi - Nhất Bác giả vờ.

" Hương liệu cao cấp, lần đầu tiên tôi làm đó, anh mau thử xem hiệu quả thế nào." Tiêu Chiến nói xong lại đem cái hộp trong tay đưa tới trước mặt đối phương.

Lúc này Vương Nhất Bác nhận lấy, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi một cái: " Rất thơm, cám ơn em. "

Ngoài hương hạt dẻ, còn có mùi mật đào ngọt ngào.

Tiêu Chiến lắc đầu: " Không cần khách khí, anh thử rồi nói cho tôi biết hiệu quả, chờ anh phản hồi đó. "

" Được."

Nhìn thấy Tiêu Chiến toàn bộ quá trình không nhắc tới bồi dưỡng linh thực, chế tác hương liệu khó khăn cỡ nào, ôn nhu săn sóc không tổn thương một chút lòng tự tôn cùng không mang đến áp lực cho mình.

Vương Nhất Bác thật sự cảm động, một Omega như vậy, làm sao hắn có thể không thích.

Em ấy tốt đẹp như thế nào, hắn đều ghi nhớ tất cả.

Sau này hắn sẽ trả lại gấp bội.

" Vậy tôi đi chuẩn bị điểm tâm sáng." Tiêu Chiến cảm thấy càng ở lại cậu lại muốn đỏ mặt, vội vàng tìm lý do rời đi.

Nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, Vương Nhất Bác lại nở nụ cười, rụt rè mà đẹp mắt.

Sau đó hắn rũ mắt xuống, đối mặt với màn hình hiển thị 0520 ngẩng lên mím môi nói: " Tối qua ngươi đã thấy cái gì?"

0520 giả vờ cúi đầu tự nhiên: " 0520 cũng sẽ đi chuẩn bị bữa sáng."

Nhân tiện, nói với chủ nhân của tôi về sư tử lớn đêm qua....

Thanh âm loli hạ xuống, 0520 bước chân ngắn rời đi.

Vương Nhất Bác buông cái hộp gỗ trong tay xuống, thần thức sư tử lớn đi đến bên cạnh hắn, dùng đầu to cọ cọ, thúc giục hắn nhanh chóng dùng hương liệu của tiểu omega tự tay làm cho hắn.

" Không vội."

Ở phòng bếp, Tiêu Chiến nhìn 0520 đi vào, cười nói: " 0520 chúng ta nấu cơm cuộn nha? "

" Được rồi, chủ nhân." 0520 đi qua, giẫm lên ghế, bổ sung chênh lệch chiều cao, thuận tiện nói, " Chủ nhân, tối hôm qua sư tử lớn có ôm cậu lên giường nha! "

Tiêu Chiến đang vo gạo dừng lại, tuy rằng trong lòng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng chính tai nghe được vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng:" Thì ra là như vậy a!"

" Đúng vậy, 0520 có quay video nhỏ, chủ nhân cậu muốn xem không?"

Lần này Tiêu Chiến không lập tức mở miệng, bởi vì lúc này trong lòng cậu đang đấu tranh, cảm thấy mình sau khi xem qua có thể sẽ càng ngượng ngùng, nhưng nếu không nhìn có lẽ hôm nay tâm trạng sẽ không tốt được.

" Vậy phiền toái 0520 phát cho tôi xem một chút được không?"

" Được, thưa chủ nhân!"

0520 xoay người từ màn hình hiển thị của nó xuất hiện một chùm tia sáng, hình ảnh ba chiều thuộc về đêm qua liền xuất hiện trước mắt chủ nhân.

Tiểu omega nào đó lẳng lặng nhìn hình ảnh ba chiều, từ lúc vị Alpha nào đó đi vào phòng, đến khi đi tới bên cạnh, lại đến lúc ôm lấy mình, bản năng chính mình trong vdieo cử động nhúc nhích.

Thời gian trôi qua, vị Alpha nào đó đặt mình lên giường, ngay sau khi tiểu omega cho rằng đối phương làm xong tất cả sẽ xoay người rời đi thì thật không ngờ vị Alpha nào đó đột nhiên ngồi xổm xuống.

Từ góc độ ghi hình của 0520, nhìn không rõ biểu tình lúc này của đối phương, lại nhìn thấy vị Alpha nào đó vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi của tiểu omega nào đó.

Tiêu Chiến xem đến đoạn này bất thức mím môi, phảng phất trên đó còn lưu lại xúc cảm ấm áp.

Ý thức được mình đã làm gì, cả người đều cảm thấy không tốt lắm, nhưng một giây sau, lông mi đen dài khẽ run lên...

Tiểu Omega nào đó cư nhiên ngậm ngón tay đối phương!

Khi hình ảnh ba chiều kết thúc, Tiêu Chiến lập cập rót cho mình một chén trà thảo dược để giải nhiệt.

0520 đứng trên một chiếc ghế nhỏ, màn hình hiển thị về phía cậu: " Chủ nhân, khuôn mặt của cậu rất đỏ nha!"

Những lúc khác khả năng Tiêu Chiến trả lời 0520 là rất cao, nhưng lúc này cậu không muốn nói chuyện.

Đến khi Vương Nhất Bác đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Tiêu Chiến mặt đỏ bừng, trong tay cầm chén trà, ánh mắt trầm xuống: " Sao mặt lại đỏ như vậy, sinh bệnh sao? "

Tiêu - vừa mới uống trà thảo dược hạ nhiệt độ, giờ lại tăng lên - Chiến:" Tôi không bị bệnh, thật sự đó."

Vương Nhất Bác nhìn về phía 0520.

Tiêu Chiến cũng theo đó nhìn qua.

0520 nhìn chủ nhân lại nhìn Vương Nhất Bác, từ trên ghế nhỏ đi xuống, cất chân đi tới cửa: " Ừm, chủ nhân không bị bệnh, 0520 muốn đi bổ sung điện, sư tử lớn anh đến giúp chủ nhân đi! "

Nói xong, 0520 liền nhanh chóng di chuyển trên hai cái chân ngắn củn của mình chạy trốn.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chột dạ quay đầu lại: " Bữa sáng ăn cơm cuộn được không? "

" Được." Vương Nhất Bác quyết định không truy hỏi chuyện đỏ mặt của Tiêu Chiến nữa, sau khi rửa tay xong liền nhìn cậu:" Tôi làm gì? "

" Tách hạt ngô để trộn với nước sốt salad."

" Được." Nghe lệnh, Vườn Nhất Bác cầm lấy trái ngô đã được 0520 lột vỏ trước đó, bắt đầu làm việc.

Còn Tiêu Chiến thì đứng bên cạnh nhìn hắn ngượng ngùng: " Đêm qua, cám ơn anh."

" Ừm." Động tác trên tay Vương Nhất Bác vẫn không dừng lại.

Nhưng ngay khi Tiêu Chiến cho rằng chuyện này đã qua, vị Alpha nào đó bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lại, trong đôi mắt mang theo vẻ nghiêm túc:" Vừa rồi chỉ vì chuyện này mà mặt đỏ sao? "

Bàn tay cầm chén trà của Tiểu Omega nào đó nhất thời căng thẳng, trái tim phảng phất như bị điện giật tê dại.

Lung tung gật đầu, Tiêu Chiến xoay người uống sạch trà thảo dược trong chén, ra vẻ tự nhiên tìm ra chà bông và lòng đỏ trứng muối.

Trong mắt Vương Nhất Bác tràn đầy ánh cười, săn sóc không tiếp tục đề tài này, nhưng phản ứng thẹn thùng của Tiêu Chiến cũng đủ để hắn hồi tưởng thật lâu.

Cơm cuộn rất dễ làm, chờ cơm ra khỏi nồi, Vương Nhất Bác tự động đeo găng tay, không để Tiêu Chiến động thủ, chỉ để cậu từ bên cạnh chỉ đạo.

Cơm trắng trải phẳng lên rèm trúc đã đặt sẵn mảng rong biển, sau đó trải lòng đỏ trứng muối nghiền nát, phía trên đặt dưa chuột mát lạnh cắt dọc, cuối cùng rắc chà bông rồi cuộn lại.

Sau khi cuộn xong, cắt làm đôi và đặt nó vào đĩa.

Cùng một ly sữa đậu nành nóng.

Bữa sáng đơn giản và ngon miệng đã sẵn sàng.

Khi hai người ngồi xuống và thưởng thức bữa sáng, bầu không khí đã trở lại sự ấm áp và hài hòa như trước.

0520 thò đầu to nhìn vào bên trong, vụng trộm đem một màn này chụp lại.

Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Chiến chuẩn bị lên mạng mua một ít đồ.

Tạm biệt Vương Nhất Bâc, cậu trở về phòng, dựa theo thói quen mỗi ngày tưới nước cho nhóm linh thực từ thấp đến cao, xong hết thảy mới đăng nhập vào quang võng.

Đồ muốn mua có chút nhiều, đầu tiên nguyên liệu nấu ăn trong nhà sắp hết, tiếp theo là nguyên liệu làm nhà kính đã đến, phần cơ bản còn lại cậu cần mua là một người máy phụ trách xây dựng.

Tuy rằng phương diện này có thể thuê công ty chuyên nghiệp đến làm, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hẳn là không hy vọng có người ngoài xuất hiện ở nhà, hơn nữa sau này chuyện như thế này chỉ sợ cũng sẽ không ít, cho nên mua hai robot xây dựng cũng tương đối thực dụng.

Cuối cùng chính là phải bổ sung một ít quần áo mùa đông.

Áo bông Alpha cũng không dày, bởi vì Alpha bản thân cũng chịu lạnh rất tốt. Thế nên Tiêu Chiến cũng chủ yếu chọn một ít kiểu dáng đẹp mắt.

Cậu đã xem qua tủ quần áo của Vương Nhất Bác, phần lớn đều là quân phục, rất ít thường phục, nếu có cũng rất cũ.

Kỳ thật có đôi khi cậu cũng không rõ, dựa theo thân phận Nguyên soái Vương Nhất Bác, Đế quốc trợ cấp cũng sẽ không ít, vì sao hắn lại gặp khó khăn như vậy?

Sư tử lớn tiên sinh lớn lên đẹp như vậy, đen, trắng, nâu, lam, làm sao bây giờ?

Cậu cảm thấy ngay cả màu hồng cũng rất thích hợp với hắn.

Áo khoác dáng dài, áo khoác gió, áo khoác ngắn, áo sơ mi, áo thun, v.v. có cùng màu sắc cũng tốt ^ – ^.

Chọn xong những thứ này, Tiêu Chieen lại bổ sung cho Vương Nhất Bác một bộ vớ đủ màu sắc, còn có giày ống cao, giày ngắn, giày da, cùng với dép lê trong nhà cũng mua luôn.

Ánh mắt Tiêu Chiến bỗng dưng rơi vào đồ lót, cậu cảm thấy đồ lót thường xuyên thay đổi cũng là rất cần thiết, hơn nữa lần trước khi 0520 giúp sư tử lớn thay quần áo, còn hủy một cái quần lót của đối phương, hiện tại bồi thường cho hắn cũng là chuyện nên làm.

Bị lý do này thuyết phục, Tiêu Chiến lại mua cho Vương Nhất Bác một ít quần lót, bởi vì không biết size, chỉ dựa vào cảm giác mua size trung bình và size lớn, trong lòng nghĩ nếu hắn không mặc được, cậu còn có thể mặc.

Ý tưởng này làm cho cậu có một chút xấu hổ.

Đem mấy thứ này đóng gói thanh toán, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên tủ quần áo của cửa hàng cư nhiên có sợi len.

Cậu vốn định mua cho Vương Nhất Bác mấy thứ này, bây giờ nhìn thấy những sợi len, cậu cảm thấy không có lễ vật nào tốt hơn mình đan.

Hơn nữa có sợi len cậu còn có thể đan áo len cho các thành viên trong nhà mặc.

Vì vậy, sau khi giải quyết một đống lớn các mặt hàng, một đống len cũng đã được Tiêu Chiến mua.

Cuối cùng thống nhất để lại địa chỉ, chờ giao hàng tận nhà.

Sau khi càng quét hàng trên mạng, nhìn tài khoản giảm đi một nửa Tiêu Chiến cũng không đau lòng, dù sao cậu kiếm tiền chính là phải xài một cách vui vẻ.

Chờ đến khi Tiêu Chiến rời khỏi quang võng, bỗng nhiên ngửi được trong không khí tản ra mùi hạt dẻ thơm ngon, trong lòng căng thẳng.

Đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới trước cửa phòng Vương Nhất Bác.

Mùi hương này có lẽ là...

Hết chap 49.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.