Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 50: Chương 50




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**********************

Không khí tản ra mùi hạt dẻ dễ chịu, mang lại cảm giác thoải mái rõ ràng.

Tiêu Chiến đứng ở cửa, thỏ con xuất hiện bên chân cậu, đôi mắt đỏ lẳng lặng nhìn chăm chú vào cửa phòng đóng chặt.

" Chiu." Thỏ con vươn móng vuốt nhỏ ngắn ngủn của mình ra ôm lấy ống quần cậu.

" Anh ấy không sao, đừng lo lắng." Tiêu Chiến ngồi xuống trên thềm gỗ, ôm thỏ con vào lòng.

Hai người lẳng lặng chờ đợi.

Theo thời gian trôi qua, mùi hạt dẻ trở nên nhạt nhẽo.

Hy vọng hương liệu cao cấp do mình chế tạo có thể giúp Vươngn Nhất Bác khôi phục, cho dù không thể lập tức chữa khỏi, cũng hy vọng hắn dần dần tốt lên, giảm bớt một ít thống khổ của hắn cũng tốt.

Cửa phòng đóng chặt sau lưng mở ra, Tiêu Chiến cùng thỏ nhỏ quay đầu nhìn về phía vị Alpha đang đi ra ngoài.

Ánh trăng chiếu lên người Vương Nhất Bác đi ra mang theo một tầng ánh sáng mỏng manh, giống như ngọc bích lạnh lẽo được phủ lên ánh sáng dịu dàng.

Từ trên mặt đất đứng lên, Tiêu Chiến tỉ mỉ đánh giá hắn một phen: " Thế nào, anh... anh thấy khá hơn chưa?"

" Ừm, khôi phục hai phần ba rồi, cám ơn em." Trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Vương Nhất Bác lộ ra ý cười, xoa dịu trái tim đang thấp thỏm của cậu.

" Vậy là tốt rồi." Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Chiến khóe môi lên, " Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi."

" Tiêu Chiến."

" Hửm?" Tiêu Chiến ngẩng đầu, đối diện với hắn, trong mắt mang theo một chút khó hiểu.

" Tôi rất thích... hương liệu của em rất tốt".

Không nghĩ tới đối phương gọi cậu lại là vì nói những lời này, bỗng nhiên nghĩ đến lúc mình tặng hắn hương liệu có nói chờ hắn phản hồi, cho nên đây là khẳng định năng lực của cậu sao?

Độ cong của khóe môi một lần nữa nâng lên: " Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ."

Nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến rời đi, sư tử lớn đi tới nhẹ nhàng cọ cọ chân hắn.

Tinh thần trì phục hồi hai phần ba, tinh thần lực bên trong không hỗn loạn, quyền khống chế phảng phất trong nháy mắt một lần nữa trở về.

Vương Nhất Bác ánh mắt nặng nề, đưa tay xoa đầu sư tử lớn.

Một số chuyện dường như có thể bắt đầu sớm hơn.

Đồ được mua từ trên mạng ngày hôm sau liền giao đến, 0520 ký xong thủ tục, đẩy đến giúp chủ nhân cùng nhau sửa sang lại.

Đem quần áo mua cho Vương Nhất Bác lấy ra, sau khi xếp xong bảo 0520 đưa đến phòng hắn.

Nhìn 0520 tiến vào, trên tay ôm một đống đồ đạc, Vương Nhất Bác đứng dậy nhận lấy: " Đây là gì vậy? "

" Chủ nhân mua quần áo cho anh nha!" 0520 dùng thanh âm loli đáng yêu nói xong, liền mở tủ quần áo của hắn ra, đem áo khoác dài ngắn, áo thun treo lên, lại đem vớ đặt vào ngăn kéo phía dưới, còn lại là hai cái quần lót kích cỡ khác nhau.

Vương Nhất Bác nhìn 0520 cầm lên, trong mắt xuất hiện một chút kinh ngạc.

0520 nắm lấy quần lót mới hỏi hắn: " Hai loại này anh dùng loại nào?"

Đối mặt với màn hình hiển thị 0520, Vương Nhất Bác không trả lời mà hỏi ngược lại: " Có phải em ấy nhờ ngươi hỏi không? "

" 0520 không thể nói." 0520 cho thấy mình là người bảo vệ trung thành của chủ nhân, sẽ không bị sư tử lớn mua chuộc, nhưng bán sư tử lớn nó sẽ không có áp lực lớn như vậy.

Vương Nhất Bác đã nhận ra được đáp án nhếch khóe môi, đưa tay lấy size lớn từ trong tay nó, bỏ vào trong ngăn kéo, tự nhiên hỏi: " Còn lại có thể trả lại không? "

" 0520 không thể nói."

" A, như vậy nha." Vương Nhất Bác đáp một tiếng rồi nói, " Giúp ta cảm ơn em ấy. "

" Cái này 0520 có thể giúp đỡ!" Dứt lời, nắm trong tay quần lót, bước chân ngắn ra khỏi phòng.

Lúc 0520 trở lại Tiêu Chiến cũng đã thu thập đồ đạc của mình, đang sửa sang lại sợi len mua về.

Nhìn thấy 0520 tiến vào, ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại trên đồ vật trong tay nó, hai má nóng lên nói: " Anh ấy có nói gì không? "

" Sư tử lớn nói cảm ơn chủ nhân, sư tử lớn có hỏi 0520 cái còn lại cái này có thể trả lại hay không, 0520 trả lời không thể nói, không có bại lộ chủ nhân."

Như vậy thì giấu được cái gì chứ???

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng.

Cái gì là lạy ông tôi ở bụi này, chính là đây.

Đưa tay tiếp nhận quần lót cỡ trung 0520 đưa tới, cậu quyết định xem nhẹ vấn đề này.

" Chủ nhân, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?"

" Đừng hỏi, chính là nóng thôi."

" À."

0520 âm thầm hạ thấp hệ thống điều khiển nhiệt độ một lần.

Cầm lấy quần lót nhỏ nóng bỏng thu vào trong ngăn kéo, sau đó Tiêu Chiến vờ tự nhiên hỏi 0520: " Cậu thích màu gì?"

0520 ngồi xổm xuống lấy một ngón tay ngắn chỉ vào sợi len màu hồng: " 0520 thích màu hồng."

Bởi vì đào là màu hồng, chúng cũng đáng yêu như chủ nhân.

Lấy sợi len màu hồng ra đặt sang một bên, Tiêu Chiến chuẩn bị làm một cái mũ cho 0520: " 0520 cảm thấy sư tử lớn sẽ thích màu gì. "

" Chủ nhân chọn, anh ta đều thích."

0520 nói không chút do dự, như thể trong chương trình của nó xác định là vậy.

Mà Tiêu Chiến lại vì những lời này trong lòng căng thẳng: " 0520 bây giờ cậu biết có phải hơi nhiều hay không?"

0520 đầu to nghiêng: " Chủ nhân không thích 0520 như thế này sao? "

" Không, 0520 rất tốt, tôi rất hạnh phúc."

" ^ – ^ 0520 cũng rất hạnh phúc."

Tiêu Chiến tìm đến thước dây, giữ đầu 0520: " Đừng nhúc nhích, để cho tôi đo một chút. "

" Chủ nhân muốn làm cái gì, 0520 có thể hỗ trợ."

" 0520 lần này không cần giúp đỡ."

Đem vòng đầu 0520 đo đạc khéo, Tiêu Chiến mang theo sợi len đi gõ cửa phòng cách vách.

Vị Alpha nào đó mở cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu: " Vào không?" "

Sau khi đi vào đặt sợi len trong ngực lên bàn, Tiêu Chiến vội vàng hỏi: " Anh thích màu gì chọn một cái đi? "

Ánh mắt dừng lại trên sợi len, trong lòng Vương Nhất Bác có chút ngứa ngáy: " Đây là muốn làm cái gì? "

" Trời lạnh, muốn đan áo len, thành viên trong nhà đều có." Đặc biệt nhấn mạnh câu nói cuối cùng, Tiêu Chiến không nhìn Vương Nhất Bác, hiển nhiên trong lòng cậu có chút chột dạ.

Vương Nhất Bác thu biểu cảm nhỏ của cậu vào đáy mắt: " Màu sắc em chọn, tôi đều thích".

Nghe thấy những lời này, 0520 ngửa đầu nhìn về phía chủ nhân.

Cho dù 0520 không lên tiếng, Tiêu Chiến không nhìn nó, cũng biết nó có ý gì: cậu xem tôi nói không sai đi!

Tiêu Chiến xấu hổ: " Vẫn nên chọn một cái đi. "

Nghe vậy, Vương Nhất Bác vậy đi tới, mang theo hương vị lạnh lẽo của mùa đông.

Hắn vừa tới gần, cậu liền nín thở, sống lưng đều có chút tê dại. Hình như càng ngày bản thân càng thêm mẫn cảm với tin tức tố của Vương Nhất Bác thì phải.

Đưa tay chọn một sợi len màu xanh rêu, Vương Nhất Bác hỏi: " Cái này có được không? "

Tiêu Chiến thấy hắn chọn xong, vội vàng gật gật đầu: " Được, tôi còn muốn đo kích thước. "

Nói xong ngước mắt nhìn hắn một cái, rất nhanh dời đi.

" Cần tôi làm gì? "

" Không cần, đứng là được rồi."

Nói xong cầm thước dây đo chiều rộng vai Vương Nhất Bác trước, sau đó là vòng eo, ngực.

Bởi vì hai nơi này cần vòng qua người, Tiêu Chiến đem thước dây mở ra, xuyên qua cánh tay của vị Alpha trước mặt, nhỏ giọng nói một câu: " Thất lễ rồi. "

Vương Nhất Bác rũ mi, ánh mắt dừng trên tóc tiểu Omega nào đó. Trên tóc mang theo hương mật đào ngọt ngào, dễ ngửi lại mềm mại, muốn ôm người vào trong ngực sờ một cái.

Mỗi lần đo đạc, đều tựa như đang ôm ấp, thật sự là quá gần.

Thật vất vả mới đo hết kích thước, Tiêu Chiến vội vàng lui về phía sau một bước, lại bởi vì quá gấp không chú ý dưới chân, thiếu chút nữa ngã xuống, may mà người đối diện nhanh tay ôm lấy eo cậu.

Cũng bởi vì như vậy, Tiêu Chiến trực tiếp đụng vào trong ngực vị Alpha nào đó.

Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng Tiêu Chiến vẫn nhịn không được mà đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nói một tiếng: " Cám ơn anh."

" Ừm, không có gì." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng buông cánh tay xuống, lui ra một bước, không muốn gây áp lực quá lớn cho tiểu Omega nào đó.

Chỉ đơn giản đem toàn bộ phản ứng của cậu thu vào trong mắt.

Lúc Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra, cả người đều choáng váng. Trên người truyền ra rung động cùng khô nóng, làm cho cậu có chút khó chịu lại ngượng ngùng.

Hương mật đào ngọt ngào tản ra trong không khí, chọc cho linh thực trong phòng nhao nhao vui mừng đong đưa.

Ngồi trên đệm, Tiêu Chiến vùi mặt vào bụng con búp bê sư tử nhỏ, vừa rồi tim sư tử lớn tiên sinh đập cũng rất nhanh!

Sư tử lớn tiên sinh cũng bí mật đỏ tai.

Không phải một mình cậu cảm thấy xấu hổ ^ – ^.

Một lần nữa ngẩng đầu lên, trong lòng mang theo niềm vui và ngọt ngào không thể nói, tìm ra cuộn len màu đen mà Vương Nhất Bác tự mình chọn đặt sang một bên, chuẩn bị đêm nay liền livestream đan áo len là được rồi.

Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vườn Nhất Bác đứng trong phòng một hồi, toàn bộ không gian đều là hương vị mật đào, hắn có chút lo lắng, thời kỳ phát tình của cậu có phải sắp tới hay không.

Có nên nhắc nhở không?

Hay là em ấy đã nhận thấy nó?

Buổi chiều, Tiêu Chiến đem hai con robot xây dựng đã mua thiết lập xong chương trình, chủ yếu là đem bản vẽ thiết kế của cậu nhập vào hệ thống.

Bởi vì là robot có thể xây nhà đào móng nên đầu rất cao, Tiêu Chiến đặt tên cho hai robot này là A Nhất, A Nhị.

A Nhất và A Nhị khác nhau là A Nhất là đầu tròn, A Nhị là đầu vuông.

Hai robot này hoàn toàn dựa theo quy trình thiết lập làm việc, một cái liếc mắt, có vẻ có chút rập khuôn.

Vì thế Tiêu Chiến giao công việc giám sát cho 0520.

" 0520 sẽ mang theo A Nhất, A Nhị làm việc thật tốt, chủ nhân yên tâm đi!"

Tiêu Chiến sờ sờ đầu của 0520, nhìn theo nó mang theo hai robot cỡ lớn cao hơn nó rất nhiều đi vào trong sân, bắt đầu đào nền móng của nhà kính.

Có 0520 phụ trách giám sát, Tiêu Chiến rất yên tâm.

Cậu trở lại phòng, nhặt sợi len màu xanh rêu, một lần nữa quấn thành cuộn len và đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp.

Hết chap 50.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.