Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 51: Chương 51




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

********

Từ lần livestream chế tác hương liệu, nhân khí của Tiẻu Chiến so với trước kia tăng lên một mảng lớn, đã mơ hồ có dấu hiệu phá trăm vạn.

Cậu vừa tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, liền có người tiến vào ——

[ Tiểu Long Quỳ: Chào buổi chiều Tiểu Đào, à, hôm nay tôi là người đầu tiên? ]

[ Ba Ba Nhi: hôm nay Đào Tử livestream cái gì, sợi len, anh sẽ không phải là đan đồ chứ, cái này tôi có xem robot nhà tôi đan qua. ]

[ Đậu Sa Đỏ: Tôi là người mới, cầu quen mắt, hôm nay là đan áo len sao, oa, tôi thích!!! ]

" Chào buổi chiều mọi người, tôi là chủ kênh Đào Tử, sắp vào đông rồi, mọi người đã chuẩn bị quần áo mùa đông chưa? Hôm nay chuẩn bị đan áo len cho các thành viên trong nhà, thích thì cùng làm nào ^ – ^."

Tiêu Chiến cười chào hỏi fan vào livestream xong, bắt đầu cầm kim đan. Họa tiết phức tạp cậu cũng không giỏi lắm, cho nên dự định đan một chiếc áo len đơn giản bằng kim phẳng.

Điều duy nhất có chút rối rắm chính là đan cổ cao hay cổ thấp.

Vì vậy, cậu ném câu hỏi này cho người hâm mộ: " Mọi người mặc áo len thích cổ cao hay cổ thấp?"

[ Điềm Điềm: Áo len của anh có phải muốn tặng ai đó hay không, hì hì, có thể miêu tả đối phương là bộ dáng gì không? ]

[ Cỏ Đuôi Heo: trực giác người trên lầu có tin tức, nhưng tôi cũng muốn biết, ha ha!! ]

[ Hỏa Thiêu Nhi: Đào Tử đều nói là đưa cho người nhà rồi! ]

" Vóc dáng anh ấy cao, khí chất hơi lạnh, ừm, kỳ thật tôi cảm thấy cổ cao cổ thấp đều rất thích hợp." Nói đến đây Tiêu Chiến nhịn không được nhếch khóe môi lên, dù sao giá trị nhan sắc của sư tử lớn tiên sinh cũng đặt ở đó, mặc cái gì cũng đẹp.

[ Ba Ba Nhi: A a, tôi làm sao cảm thấy lúc chủ kênh nói đến lời này, lộ ra một cỗ mùi cơm chó, không có ý làm tổn thương chó!!! ]

[ Điềm Điềm: Mẹ ơi, là đường sao!!!? ]

[ Tiểu Long Quỳ: Nếu là tôi liền đan cả hai, ha ha!! ]

Nhìn thấy bình luận này của Tiểu Long Quỳ, ánh mắt Tiêu Chiến liền sáng lên. Đúng nha, tại sao cậu lại rối rắm, đan xong, dù sao cũng phải thay giặt làm gì có đạo lý đan một món:" Cảm ơn đề nghị của Tiểu Long Quỳ, tôi đã tiếp thu!"

[ Tiểu Long Quỳ: Cư nhiên được Đào Tử lật bài, kích động!!!! ]

[ Cỏ Đuôi Heo: cậu rốt cuộc là vận khí gì nha, tôi chua xót, muốn Tiểu Đào hôn mới có thể tốt. ]

[ Ba Ba Nhi: awsl, tôi ghen tị đến chết!!! ]

Đã quyết định xong, Tiêu Chiến bắt đầu đan áo len, sợi len màu xanh rêu xuyên qua ngón tay trắng nõn của cậu, từng mũi khâu vừa ổn vừa nhanh, cậu không nói lời nào, trong lúc livestream cũng rất yên tĩnh.

Đan một cái áo len, một đám người nhìn chằm chằm, cư nhiên cũng thập phần hài hòa.

Hứa Sam nhìn hình ảnh trước mắt, chỉ cảm thấy có vài người ưu tú đến mức khiến người ta sinh lòng ghen tị.

Đan áo len cả buổi chiều chỉ được hơn phân nửa, vì ngồi lâu thắt lưng có chút đau, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua thời gian, mới phát hiện đã qua rất lâu, số người đang xem livestream, không chỉ không ít đi, ngược lại còn nhiều hơn rất nhiều.

Cậu livestream cả buổi chiều đan áo len, số người xem cư nhiên phá trăm ngàn.

Áo len có hấp dẫn như vậy không?

[ Hỏa Thiêu Nhi: Tiểu Đào sao dừng lại, không dệt sao tiếp sao, tôi còn chưa xem đủ!! ]

[ Phấn Bạch Nhi: Tôi cư nhiên nhìn chằm chằm đan áo len cả buổi chiều, nhưng tay chủ kênh thật đẹp mắt, làm sao có thể có một đôi tay linh hoạt như vậy, hơn nữa tôi nhìn đã hiểu cách làm, đã đặt vật liệu, không biết có thể làm hay không, nếu như được, tôi cũng đan một cái cho lão A nhà tôi! ]

" Thời gian không còn sớm, cảm ơn mọi người đã xem livestream của tôi, lần sau gặp." Rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, Tiêu Chiến đứng lên duỗi thắt lưng, thuận tiện thưởng thức hoàng hôn nửa lui ngoài cửa sổ.

Ngày mai cũng sẽ là một ngày đẹp trời, bởi vì có những đám mây vàng cam.

Thu thập đồ đạc xong, Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra, liền thấy A Nhất A Nhị đã đào xong hố móng, lúc này đang xây dựng nền móng phòng ấm.

Phụ trách giám sát 0520 ngồi trên bục, chân lắc lư rất thoải mái.

Nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt chủ nhân, 0520 dùng âm thanh loli đáng yêu nói: " A Nhất A Nhị rất nghe lời, một mực làm việc chăm chỉ, 0520 cũng có giám sát tốt. "

" Biết rồi, vất vả cho các cậu rồi, bảo A Nhất A Nhị phủ vải chống mưa lên, là có thể nghỉ ngơi."

0520 đứng dậy chạy đi với đôi chân ngắn.

Còn Tiêu Chiến thì đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

••••52Hz••••

Cửa áp suất không khí đóng chặt hiện tại " Phốc" một tiếng bên ngoài mở ra, ánh đèn chiếu vào, làm cho Tiêu Chinh co rúm lại bên tường nheo nheo mắt lại.

Thích Vụ đứng ở cửa, một bộ trang phục màu xám đơn giản: " Ngươi, đi ra. "

Nghe thấy thanh âm, Tiêu Chinh ngước mắt lên nhìn, bởi vì ngược ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt cụ thể của đối phương, trực giác đối phương không phải vị trung tướng trước kia gặp qua.

Gã từ trên mặt đất đứng lên, tay chống tường, mặc dù trong khoảng thời gian này bị nhốt ở chỗ này không có đói, nhưng thời gian dài không có vận động cũng làm cho các phương diện thân thể sinh ra một ít biến hóa.

" Ngươi là ai, muốn dẫn ta đi đâu?"

Vấn đề này làm cho Thích Vụ đứng ở cửa không kiên nhẫn cười nhạo một tiếng: " Nhanh chóng lên, không có thời gian lãng phí với ngươi, người phía trên thấy ngươi biểu hiện không tệ, từ hôm nay đi theo ta làm việc, làm tốt là có thể tiếp tục sinh hoạt ở chỗ này, làm không tốt, lần sau dừng chân, liền ném ngươi đi tinh cầu phế thải, đương nhiên ngươi lựa chọn tiếp tục ở lại chỗ này cũng được. "

Nói xong, Thích Vụ ngậm miệng chờ hắn đưa ra quyết định.

Nhớ tới lời Đồ Lẫm lúc trước, Tiêu Chinh trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng đây không thể nghi ngờ là cơ hội có thể đi ra ngoài.

Không do dự nữa, gã đi về phía Thích Vụ.

Tựa hồ đối với phản ứng của đối phương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Thích Vụ trào phúng nhìn gã: " Nghe nói ngươi là bởi vì giả trang hoàng thất Đại điện hạ nên bị bắt? "

Bàn tay Tiêu Chinh buông xuống bên cạnh bỗng nhiên nắm chặt.

Không nhận được phản hồi, Thích Vụ cũng không tức giận, tự mình tiếp tục nói: " Ngươi nghĩ cái gì vậy, giả trang hoàng thất đó chính là trọng tội, bất quá ngươi cũng không ngốc, làm việc chăm chỉ, cuộc sống cũng sẽ không quá khổ sở, nhưng muốn rời đi, đời này chỉ sợ là không có khả năng. Đi thôi, ta nói cho ngươi biết chuyện mỗi ngày phải làm. "

Tiêu Chinh nghe thấy y nói không có khả năng, đáy lòng nổi lên cười lạnh. Gã nhìn như không chú tâm, lại đem toàn bộ lộ tuyến bọn họ đi qua đều ghi nhớ trong đầu.

Mấy ngày nay bị giam cầm chật vật nhưng gã chưa từng tỉnh táo như bây giờ, gã biết mình muốn làm cái gì.

Chiến hạm rất lớn, bọn họ một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng đi tới khoang tàu tầng âm 5 của chiến hạm, Thích Vụ dẫn gã đến phòng nghỉ trước, một gian phòng đơn không tới ba mét vuông, ngoại trừ một cái giường một cái bàn ra thì không còn gì khác. Truyện Cung Đấu

Đầu giường treo một bộ trang phục công nhân màu xám giống như trên người Thích Vụ: " Đó là quần áo của ngươi, lát nữa tắm rửa xong mặc nó, bộ quần áo này của ngươi liền ném đi đi, mùi thật khó ngửi. "

Tiêu Chinh mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn đối phương một cái, đi vào bắt lấy bộ quần áo kia quay đầu hỏi: " Phòng tắm ở đâu? "

" Ngươi theo, ta dẫn ngươi đi qua, hôm nay công việc của ta chính là hướng dẫn cho ngươi biết vài việc, ngươi tốt nhất toàn bộ nhớ kỹ lời ta nói, ta không muốn lặp lại lần thứ hai. À, đúng rồi, ở chỗ này tốt nhất ngươi nên nghe lời ta, bằng không cuộc sống có thể không tốt lắm, ngươi nên biết mỗi chỗ có một quy củ, dù sao ngươi cũng là người giả trang Đại điện hạ, đúng không?"

Thích Vụ dẫn Tiêu Chinh đến phòng tắm công cộng, bởi vì là thời gian làm việc, phòng tắm lớn như vậy không có một người, nhưng bên trong tin tức tố hỗn tạp lại làm cho Tiêu Chinh nổi lên ghê tởm.

" Đi vào đi, ngươi tốt nhất nên nhanh lên, giờ cơm sắp tới, mười phút sau nếu ngươi không đi ra, ta sẽ không đợi ngươi."

Tiêu Chinh khẽ nhíu mày, vẻ mặt kháng cự lại ẩn nhẫn.

Ngay khi Thích Vụ chờ gã phản kháng bộc phát, Tiêu Chinh cất bước đi vào.

Ha, tựa hồ tiến bộ không ít.

Thích Vụ đứng ở cửa, huýt sáo, tiếng huýt sáo hoàn toàn tùy tâm sở dục, nghe có vẻ khiến người ta chỉ muốn đi vệ sinh.

Tiến đến mở vòi hoa sen ra, trong nháy mắt nước lạnh phun xuống khiến cả người Tiêu Chinh phát run. Gã tự nhủ phải nhẫn nại, bởi vì đã lĩnh giáo qua thủ đoạn của những người này, bản thân gã rất rõ ràng kết quả phản kháng rất có thể là lần thứ hai trở lại phòng kín đó, hoặc là đến điểm dừng chân tiếp theo, gã sẽ bị bỏ lại.

Mà Tiêu Chinh không thể bị bỏ lại, ở tại chỗ này mới có thể tìm cơ hội rời đi, mới biết được tột cùng là người nào hại gã!

Sau khi máy móc tắm rửa một cái, Tiêu Chinh mặc vào bộ công nhân màu xám kia, chất vải thô ráp làm cho gã ngứa ran.

Là Đại hoàng tử điện hạ của Đế quốc, gã chưa từng nghèo túng như vậy.

Thích Vụ thấy đối phương đi ra mới ngừng tạo huýt sáo: " A, bây giờ thoạt nhìn cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, bữa cơm này nếu bỏ lỡ, vậy buổi tối ngươi cũng chỉ có thể đói bụng ngủ. "

Ngữ khí đối phương rất thoải mái, nhưng Tiêu Chinh biết y không phải nói giỡn.

Đi tới cửa phòng ăn, lúc này bên trong xếp hàng dài năm hàng, tất cả mọi người đều mặc quần áo giống như bọn họ, hiển nhiên là phạm đủ loại tội lỗi, ở lại chỗ này lao động cải tạo.

Thích Vụ mang theo người mới đi về một hướng, mọi người vừa thấy y nhất thời cung kính nhường đường: " Thích ca. "

" Thích ca, lại mang theo người mới?"

" Đều bớt nói nhảm, chờ cơm của các ngươi đi."

Thích Vụ nói xong một tiếng này, chỉ thấy những người khác nhất thời ngoan ngoãn nhìn thẳng về phía trước, không nói gì nữa.

Tiêu Chinh âm thầm phán đoán địa vị Thích Vụ ở chỗ này.

" 023, ngươi là người mới tới, hôm nay ngươi lấy cơm trước, đây là chúng ta chiếu cố người mới, chỉ một lần này hưởng thụ cho tốt." Thích Vụ nói xong cười vỗ vỗ số trên ngực hắn.

Cúi đầu, ánh mắt Tiêu Chinh đầu đảo qua con số 023 trước ngực mình, nhìn về phía trước ngực những người khác đều có một con số khác nhau, hiển nhiên ở chỗ này những người này không có tên, chỉ có một con số.

" Thích ca lên tiếng, nhanh lên phía trước a, chỉ một ngày này, sau này muốn ăn cơm cũng phải dựa vào bản lĩnh, biết không, người mới!!!!."

Tiếng cười không thân thiện từ bốn phía, Tiêu Chinh không lên tiếng, học bọn họ từ bên cạnh lấy khay cơm đi qua lấy cơm.

Người máy dịch vụ phụ trách nấu ăn sau khi múc một vá cơm cho vào đĩa trước mặt, liền ra hiệu cho người tiếp theo.

Tiêu Chinh nhìn chằm chằm đồ đạc trong khay cơm, cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì mấy ngày nay gã ăn chính là mấy thứ này.

Chỉ là chờ Tiêu Chinh bưng khay cơm xoay người, đột nhiên có người đụng vào gã, khay cơm rời tay mà văng ra, phát ra một tiếng leng keng.

Đám người nhất thời xôn xao.

" Sao lại không cẩn thận như vậy, làm bẩn quần áo của ta, ngươi đi cũng không nhìn đường sao????" Không đợi Tiêu Chinh mở miệng, đối phương ngược lại quát một cái trước.

Mắt thấy khay cơm của mình nằm rải rác trên mặt đất, Tiêu Chinh trầm mặc.

Người máy phục vụ tới thu dọn đồ ăn trên mặt đất sạch sẽ rồi rời đi.

" Thật sự là xui xẻo!" Đối phương thấy gã không lên tiếng, lẩm bẩm một câu rời đi.

Tiêu Chinh cắn răng nhịn xuống không cam lòng, lần thứ hai lấy khay cơm đi tới phía sau đội ngũ xếp hàng.

Thích Vụ đem một màn này thu vào trong mắt, xoay người biến mất sau cánh cửa.

Hết chap 51.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.