Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 52: Chương 52




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

**************

Đồ Lẫm ngồi ở phía sau bàn làm việc, một đôi chân dài chống đẩy trên mép bàn, ghế dựa bởi vậy mà lơ lửng hai chân, còn chân thì chạm đất, bất mãn phát ra thanh âm cót két.

Thích Vụ đẩy cửa tiến vào, kéo nút buộc dưới cổ ra, sau đó từng cái từng cái cởi ra, liền cởi quần áo công nhân màu xám ngay trước mặt Đồ Lẫm, chân trần đi vào phòng tắm bên cạnh.

Truyền đến tiếng nước ào ào.

Đồ Lẫm buông chân xuống đứng lên đi tới trước cửa phòng tắm, đưa tay mở cửa, dựa vào bên cạnh cửa châm một điếu thuốc.

Cảm giác được động tĩnh cũng không xoay chuyển: " Anh muốn hút thuốc không thể ra ngoài hút sao? "

" Không thể." Đồ Lẫm nói xong khiêu khích châm điếu thuốc đút vào miệng, " Thế nào? "

Thích Vụ tẩy sạch bọt xà phòng trên đầu, giả vờ không nghe thấy.

Đồ Lẫm cũng không vội, chờ cậu gội đầu xong, ánh mắt không kiêng nể gì rơi vào trên người cậu: " Em không rửa cổ sao? "

Thích Vụ xoay người dùng đôi mắt đen nhìn hắn: " Tôi không rửa anh có thể giết tôi sao? "

Đồ Lẫm kẹp điếu thuốc trong miệng vào ngón tay: " Có bọt cũng không rửa sao? "

Gân xanh trên trán Thích Vụ nhảy lên, xoay người sờ một cái, quả nhiên trơn trượt, nhưng y cũng sẽ không nói cám ơn.

Tắm rửa xong, Đồ Lẫm thức thời đưa quần áo cho y, mặc xong Thích Vụ liền đi: " Tránh ra. "

Đồ Lẫm lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên người tản ra mùi thuốc lá: " Kỳ phát tình của em sắp đến rồi, muốn giúp đỡ không? "

Thích Vụ cảm thấy nếu trong tay có một khẩu súng năng lượng, y nhất định sẽ giết chết tên này, khắc chế tự nhủ, đây là cấp trên của mình, bình tĩnh, mưa sát sĩ quan là trọng tội: " Tiêu Chinh học cách nhẫn nhịn, điều gã làm một vài chuyện đi. "

Nói xong đẩy Alpha đang ở cửa ra, định rời đi, kết quả lúc đi ngang qua bên cạnh đối phương, bị Đồ Lẫm bắt lấy cổ tay, trở tay đặt y lên tường, cúi đầu vùi vào cổ ngửi một cái.

Chỉ cần một động tác đơn giản, khiến Thích Vụ xù lông: " Mẹ nó! "

" Nói tục không tốt, phải văn minh." Đồ Lẫm dính trên người y, lười biếng giống như động tác mèo lớn sau khi ăn no nghỉ ngơi.

Mẹ nó chứ văn minh!

Thích Vụ giãy giụa một chút, Đồ Lẫm buông tay ra, không nắm lấy cổ tay y, chỉ là cánh tay ôm eo y hết sức có lực.

" Ạnh rốt cuộc muốn làm cái gì!" Thích Vụ bất động, ghé vào tường nghiêng đầu hỏi Alpha dính trên người mình.

" Thời kỳ nhạy cảm, cần Omega của anh giúp anh." Đồ Lẫm đáng thương hề hề.

Thích Vụ trong lòng nhẹ nhàng run lên, sau đó thu liễm cảm xúc trong mắt: " Omega của anh không phải là tôi, buông ra! "

" Nhưng anh khó chịu." Đồ Lẫm không có chút ý buông tay, còn siết chặt tay một phần, khàn giọng, " Giúp anh một chút, tiểu Thích. "

Thích Vụ đỏ hốc mắt, xoay người đưa tay kéo cổ áo Đồ Lẫm: " Mẹ nó anh chính là đồ khốn! "

Dứt lời, kéo áo sơ mi vừa mới mặc xong, lộ ra cổ trắng nõn.

Điều đó có nghĩa là gì rất rõ ràng.

Ánh mắt lạnh lùng của Đồ Lẫm trong nháy mắt trở nên ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ Thích Vụ: " Xin lỗi. "

" Mau cắn!"

" Tuân mệnh!"

••••52Hz•••

Khi An Liệt Ninh nghe được phong thanh An Hùng muốn gả y cho Beta Mục gia, cả người chợt lạnh như băng.

Mặc dù không thể tin được, lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Phụ thân y là người đem lợi ích gia tộc coi trọng hơn cả mạng sống, cũng đem y coi như quân cờ để bồi dưỡng, hiện tại đây là muốn biến y thành con tốt thí sao?

Rất không cam lòng, nhưng lại bất lực.

Cửa phòng lúc này bị gõ, An Liệt Ninh run rẩy, vội vàng thu thập lại cảm xúc, mở cửa phòng ra, nhìn về phía tùy thị ngoài cửa.

" Đại nhân bảo ngài đến thư phòng."

" Được."

Kiềm chế nắm chặt tay, An Liệt Ninh đi theo tùy thị đến trước cửa thư phòng, chờ đối phương gõ cửa, bên trong đáp một tiếng, y mới đi vào.

An Hùng ngồi sau bàn làm việc, hơi mệt mỏi xoa trán. Nhìn thấy An Liệt Ninh đi vào chỉ cho y ánh mắt ngồi xuống.

An Liệt Ninh dịu dàng đi qua: " Phụ thân, ngài tìm con có chuyện gì? "

" Ngày mai ăn mặc đẹp một chút, người Mục gia muốn gặp ngươi."

Một câu nói, lòng An Liệt Ninh lạnh đi một nửa.

" Phụ thân, không thể cho con một cơ hội sao?"

" Ngươi muốn cả đời không lập gia đình sao?" An Hùng ngước mắt nhìn về phía y, " An Liệt Ninh, Mục - An hai nhà kết thông gia, đối với ngươi, đối với An gia đều là có thêm một tầng bảo vệ, ngươi cũng không muốn đi tù chứ? "

Đồng tử An Liệt Ninh co rút: " Không phải phụ thân nói không có chứng cứ, bọn họ phán đoán không được sao? "

"Đó chỉ là vấn đề thời gian, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng bọn chúng không có cách chứ hả?." Ông đã nhận được tin tức, Nhị điện hạ cùng hội trưởng Công hội Hương liệu sư gặp mặt.

Chuyện gì có thể làm cho bọn họ lúc này gặp mặt, ngoại trừ chuyện của An Liệt Ninh ra An Hùng nghĩ không ra cái gì khác.

An Liệt Ninh sắc mặt tái nhợt ngồi ở chỗ đó, đã biết chuyện này không có đường xoay chuyển, chỉ là: " Đối phương là Alpha sao? "

Lúc này An Hùng không lập tức mở miệng, mà lẳng lặng nhìn y.

Ánh nhìn An Hùng làm cho An Liệt Ninh cảm thấy y là tội nhân đang chờ xét xử, dày vò như lửa đốt.

"Là một Beta ưu tú."

An Liệt Ninh nghe vậy đứng lên: " Con không lấy chồng, người đưa con đi tù đi, con nhận tội!"

Nói xong câu đó, An Liệt Ninh xoay người ra khỏi thư phòng.

Lần đầu tiên làm ra chuyện ngỗ nghịch như vậy, sau khi An Liệt Ninh sảng khoái, lại bắt đầu sợ hãi.

An Hùng không đuổi theo, thậm chí không đem phản kháng của y để ở trong lòng, bởi vì cho dù An Liệt Ninh phản kháng, cũng sẽ không thay đổi được kết quả gì.

Ngày mai y vẫn sẽ phải đi xem Beta ưu tú mà Mục gia đã sắp xếp.

Cùng lúc này tại phủ Nguyên soái bao trùm một mảnh ấm áp.

Áo len Tiêu Chiến đan rất nhanh, nhìn chiếc áo cổ cao màu xanh rêu sau khi đan xong được giặt sạch sẽ, nhịn không được có chút chờ mong.

0520 đứng bên cạnh, thấy chủ nhân nhìn chằm chằm vào chiếc áo len này trong một thời gian dài, không thể không mở miệng hỏi: " Chủ nhân, không đưa áo cho sư tử lớn sao?"

Tiêu Chiến suy suy nghĩ nghĩ: " Đưa. "

" Vậy tôi đi gọi sư tử lớn lại đây?"

" Được."

Một lát sau 0520 trở về, còn mang theo Vương Nhất Bác cùng nhau đi vào phòng.

Thấy hắn tiến vào, Tiêu Chiến đưa áo len đã đan trong tay qua: " Anh thử một chút xem có vừa người hay không."

Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên áo len, trong lòng dâng lên ấm áp.

Vào những ngày mùa đông trong quá khứ, không ai làm những điều này cho hắn.

Hai tay tiếp nhận, xúc cảm trên tay mềm mại nhẵn nhụi, ấm áp, tản ra mùi mật đào dễ ngửi.

Hắn muốn chiếm hữu người này.

" Đây là phía trước."

Dạy đối phương cách nhận diện, chờ Vương Nhất Bác mặc vào, Tiêu Chiến giúp hắn điều chỉnh một chút.

Khí chất hơi lạnh lùng của Vương Nhất Bác, dưới sự phản chiếu của chiếc áo len này có thêm một phần trí thức, lại lộ ra vài phần ôn nhu.

" Anh cảm thấy kích thước thế nào? "

" Rất vừa người."

" Vậy thì tốt rồi, anh mặc cũng rất đẹp."

Thật sự rất đẹp, vị Alpha trước mặt cao lãnh mặc áo len, có vẻ ôn nhuận hơn rất nhiều.

Vương Nhất Bác tự mình chọn màu xanh rêu cũng rất tốt, màu này rất kén người mặc nhưng khoác lên thân hình của hắn lại cực kỳ tôn dáng.

Quả nhiên người lớn lên đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.

" Mùa đông khi anh muốn ra ngoài, bên ngoài có thể thêm áo khoác, quân phục, thường phục đều thích hợp."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, nhưng vành tai len lén đỏ lên, chỉ là lúc này bởi vì tóc có chút dài, đối phương cũng không chú ý tới.

" Tôi sẽ đan thêm một cái cổ thấp để tiện cho anh thay giặt, màu trắng gạo anh thích không?"

" Em chọn đều tốt."

Bốn mắt nhìn nhau, nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

" Vậy thì chọn màu trắng gạo, tôi cảm thấy màu trắng anh mặc cũng sẽ rất đẹp. "

" Đừng quá vất vả."

" Không vất vả, tôi thích làm những việc này."

Hơn nữa cậu cũng hy vọng vị Alpha nào đó có thể càng ngày càng tốt.

Tiểu Omega nào đó ôn nhu nói ra lời này, giống như lông vũ lướt qua trái tim đối phương.

Tê dại quen thuộc lại xuất hiện, Vương Nhất Bác thu liễm cảm xúc trong mắt.

" Đừng chịu đựng quá lâu, nghỉ ngơi sớm một chút. "

" Được, anh cũng vậy."

Nhìn theo bóng lưng rời đi của vị Alpha nào đó, Tiêu Chiến ngây ngốc hồi lâu.

Sao cậu lại có cảm giác Vương Nhất Bác đang buồn?

Đóng cửa phòng lại, Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế, ánh trăng xuyên qua cửa sổ hắt vào, chiếu lên người hắn, giống như được phủ một lớp băng sương lạnh lẽo.

Rũ mắt nhìn áo len trong tay, trên đó phảng phất còn mang theo mùi vị của tiểu Omega nào đó.

Hương mật đào ngọt ngào tản ra trong không khí, hung thú đè nén trong lòng vị Alpha nào đó lại kêu gào chiếm hữu...

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc trên bàn, đăng nhập vào quang võng, chuẩn bị mua sắm một ít đồ nội thất đặt bên trong nhà kính sau khi xây xong.

Đầu tiên là thảm và ghế sofa lười, cũng phải mua một cái lò thịt nướng, chọn loại phiên bản tương đối cổ điển ban đầu, tự mình làm mặc dù có một số rắc rối, nhưng cảm giác trải nghiệm sẽ rất tốt, thêm đồ trang trí trong phòng nữa.

Lúc mua sắm, thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh.

Chờ Tiêu Chiến thống nhất thanh toán điền địa chỉ xong, vẫn cảm thấy hình như thiếu thiếu thứ gì đó.

Gần đây điên cuồng mua sắm, làm cho tài khoản của Tiêu Chiến ào ào giảm bớt, kiểm tra xong số dư tài khoản, cậu nhất thời ý thức được, ngày mai phải bổ sung hàng.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, đều phải kiếm tiền thật tốt.

Bất quá nghĩ đến nhà kính rất nhanh có thể xây dựng xong, cậu liền rất vui vẻ.

Lúc chuẩn bị đăng xuất, lại thuận tiện qua khu tin tức đi dạo xem drama một chút.

Vừa mới đi vào, liền thấy đề tài hot ở phía trên ——

#1 Vương Nhất Nguyện phỏng vấn nói lỡ miệng tiết lộ việc tinh thần trì của Vương Nguyên soái sắp vỡ vụn do bị thương sau trận chiến Tinh Hảii.

[ Nói thật tôi đã sớm cảm thấy, Nguyên soái không bình thường, rốt cục có đúng không? ]

[ Rất rõ ràng đã rồi, Tinh Hải đánh một trận, Nguyên soái một mình sống sót làm sao có thể một chút thương tổn cũng không có, còn nói cái gì chỉ là thương nhẹ, ngay từ đầu tôi cũng không tin, hiện tại rốt cục giấu không được đi? ]

[ Mấu chốt chuyện này vẫn là Vương gia tự mình phơi bày ra ngoài, đừng có buồn cười như vậy được hay không? Vương gia rốt cuộc hận Nguyên soái bao nhiêu!!! ]

[ Nguyên soái tinh thần trì sụp đổ, Đế quốc sẽ làm cái gì, tôi càng tò mò cái này!!!! ]

[ Cảm giác Nguyên soái nguy cơ đã tới, ngẫm lại Nguyên soái vì Đế quốc cống hiến, hy vọng Đế quốc không cần quá tuyệt tình!!!!! ]

[ A a a a làm sao bây giờ tôi đã thay Nguyên soái khẩn trương rồi, hắn giấu diếm loại chuyện này khẳng định có bất đắc dĩ khổ tâm, vì sao luôn có người không muốn hắn dễ chịu! ]

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đề tài này, trực giác cả người rét run.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Hết chap 52.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.