Editor: tan_hye
Thẩm Tử An khom người, thu tay vào trong tay áo không để cho Thẩm Nguyệt Đan cầm, nói: "Vẫn tốt, còn tỷ tỷ?"
"Rất tốt. . . . . ." Mặt Thẩm Nguyệt Đan đỏ lên, sau đó nói: "Nhị công tử có tốt không?"
Thẩm Tử An nghe vậy rút rút, rút đến nỗi bụng cũng đau chính là cười không nổi. Nếu như bàn về dung mạo, Thẩm Nguyệt Đan trái lại có thể xứng với Nhị thiếu gia, nhưng là cá tính, thật sự là một thiên sứ một tiểu ác ma. Dĩ nhiên, bên nam là thiên sứ còn bên nữ là ác ma.
"Hắn cũng rất tốt, chỉ là tỷ tỷ chuyện này. . . . . ." Nói được nửa câu thì nuốt xuống, phía sau chính ngươi đoán đi.
Dĩ nhiên Thẩm Nguyệt Đan đoán được, mặt càng đỏ. Mà đại phu nhân ở một bên lại cười nói: " Tính tình người tỷ tỷ ngốc này ngươi nên rất rõ ràng, đây là chuyện tình đầu năm. Nha đầu ngốc này liếc mắt nhìn Nhị thiếu gia một cái, liền lưu tâm. Cái này không, mới vừa khỏi một trận ốm nặng. Vì thế, chúng ta phải buông tha thể diện mà đến, không biết An nhi có thể giúp chúng ta chu toàn từ trong hay không."
Không chỉ tim Thẩm Tử An, ngay cả chân cũng rút. Đại phu nhân này rõ ràng là người thông minh, vẻ mặt vừa rồi của công chúa nàng cũng có thể nhìn ra, như nào vẫn da mặt dày liều chết gắng gượng thỉnh cầu. Còn có bệnh của Thẩm Nguyệt Đan. . . . . . Ngay cả vị hôn phu chết cũng không thấy nàng ngã bệnh, huống chi là chỉ vì thấy mặt của Nhị thiếu gia.
Cũng chỉ là nhìn dung mạo người ta rất tuấn tú, lại là người thừa kế Tuần phủ, cho nên hai mẹ con này mới động tâm. Dùng cái chiêu này lừa nàng, ai tin được!
Nàng uống ly trà, sau khi suy tính làm thế nào để cho các nàng hiểu, Thẩm Nguyệt Đan căn bản không xứng với Nhị thiếu gia. Đột nhiên tâm niệm vừa động, nói: "Đại phu nhân cũng biết hoàn cảnh của ta ở nơi này cũng không tốt."
"Nếu như tỷ muội cùng ở đây, nhất định sẽ chiếu cố lẫn nhau."
Chiếu cố cái rắm, đến lúc đó không khắp nơi tìm cơ hội châm chọc nàng mới là lạ. Nhịn xuống nói: "Điều này cũng đúng, mặc dù ta có nói chuyện này cũng không đả động được cái gì, nhưng lại có biện pháp để cho Nhị thiếu gia chủ động đề xuất."
"Biện pháp gì?" Đại phu nhân và Thẩm Nguyệt Đan cùng kêu lên hỏi.
"Nhị thiếu gia đã từng nói qua, hắn muốn tìm một nữ tử cầm sắt hợp minh (vợ chồng hòa hợp) sống chung một đời. Chỉ là, nữ nhi trong thiên hạ có thể được Nhị thiếu gia gọi là cầm sắt hòa minh quá ít."
"Chuyện này. . . . . ." Mẹ con Thẩm gia đồng thời ngẩn ra, sau đó nhìn nhau một chút, lại mở to mắt.
Thẩm Tử An nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa cũng nhớ rất rõ ràng, mặc dù Thẩm Nguyệt Đan xưng là cầm kỳ thư họa mọi thứ đều biết, cũng là mọi thứ đều qua quít, không một cái nào tinh thông.
"Chuyện này không đề cập tới, lại nói mấy ngày nữa chính là sinh nhật công chúa, chúng ta đúng lúc đến thăm. Không biết nàng thích những thứ gì, để chúng ta chuẩn bị cho cẩn thận." Đại phu nhân mở rộng đề tài, nàng nhìn ra Thẩm Tử An cũng không phải là có ý muốn giúp các nàng, nên không tự tìm mất mặt nữa.
"Này, chuyện của công chúa ta cũng không rõ ràng lắm." Thẩm Tử An đẩy không còn một mảnh, mới xem bọn họ còn còn muốn lăn qua lăn lại như thế nào.
Chỉ là cũng may, đầu óc đại phu nhân vẫn là tinh tường, vì vậy sau khi Thẩm Tử An cáo từ liền đơn giản trở lại Phong Trần Hiên của mình.
Xảo nhi mới vừa gõ cửa một cái, cửa đã mở ra. Tiếu thư đồng mở cửa, nhưng vẫn là không biết gì nói: "Trở lại."
"Ừm!" Thẩm Tử An khẽ mỉm cười, trong lòng lập tức có cảm giác về đến nhà, hết sức thoải mái.
Lúc nàng đi ngang qua Tiếu thư đồng nhẹ nhàng mà nắm chặt tay của nàng, ý là dùng hành động để an ủi. Chỉ là buổi tối, hai người lại không giải thích được cãi vả. Nguyên nhân là, Thẩm Tử An hỏi ngày sinh nhật công chúa mình nên đưa những thứ gì. Nhưng Tiếu thư đồng lại hi vọng nàng cáo ốm không cần ra mặt!
Thẩm Tử An lại nghĩ là, người nam nhân này rèn luyện mình thời gian dài như vậy không phải là để cho nàng đi sao? Qua một lát, Thẩm Tử An cảm thấy mệt mỏi, nói: "Không đi thì không đi, ta ngủ. . . . . ." Nói đạo lý nàng nói không được, cũng chỉ có thể đi ngủ!
Một bên Tiếu thư đồng khẽ mỉm cười, bộ dạng này của nàng có khác gì tiểu hài tử. Bởi vì lo lắng an nguy của nàng cho nên chính mình mới ngăn cản nàng đi, mà càng giống hài tử. Vốn đã chuẩn bị chu đáo rồi, nhưng nghĩ vẫn là lo lắng.
Yêu thương đỡ bả vai của nàng, ký ức ôn tồn vừa rồi vẫn còn mới mẻ, thế nhưng vẫn là chưa đủ! Nhưng mà bởi vì đối phương tức giận, dương như cũng sẽ không cho hắn thêm cơ hội, đã mệt mỏi đắp chăn đi ngủ, hoàn toàn không để ý tới hắn. Giật giật khóe miệng, nói: "Ngoan ngoãn, qua ngày sinh nhật, chúng ta lập tức có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ." Không cần mỗi lần đều giống như vụng trộm phải đánh Xảo nhi ngất xỉu, hoặc là muốn có càng nhiều thời gian hơn thì phải điểm huyệt của nàng.
Đến ngày hôm sau trở về thì mới động thủ giải huyệt kia cho nàng.
Bất quá, đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
Thẩm Tử An đang giả bộ ngủ, nghe được hắn nói như vậy trong lòng không khỏi ấm áp nói: "Mặc dù không biết ngươi dùng biện pháp gì, nhưng là chính mình cẩn thận đi!"
"Ngươi đang lo lắng ta sao?" Tiếu thư đồng cảm thấy được đối phương có chút buông lỏng ra, không khỏi cẩn thận đi lên, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần nương tử đồng ý lại để cho vi phu hôn một chút, như vậy thì cho dù gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa vi phu cũng sẽ không có chuyện gì."
"Đi tìm chết đi. . . . . ." Thẩm Tử An dùng sức đá Tiếu thư đồng xuống giường, sau đó tức giận ngủ tiếp, khóe miệng lại khẽ nâng lên.
Tiếu thư đồng bất đắc dĩ thở dài, nói: "Nhà có hãn thê (thê tử hung dữ). . . . . ." Sau đó lại lên giường, dựa vào bên cạnh Thẩm Tử An.
Mẹ con Thẩm gia thật đúng là ở lại, hơn nữa còn thỉnh thoảng cho người tới mời nàng đi ra ngoài. Nhưng Thẩm Tử An lấy cớ thân thể không khỏe từ chối.
Mắt thấy ngày càng gần, bọn họ không lại gửi thư đến nữa.
Mà trong đó, Nhị thiếu gia vẫn tới thăm nàng. Bất quá Tiếu thư đồng bị trực tiếp đẩy ra, lúc ấy Thẩm Tử An núp ở phía sau giá sách, không khỏi đứng thẳng lại.
Tiếu thư đồng cái gì cũng tốt ngay cả sức ghen cũng rất lớn, chỉ cần vừa nghe đến tên tuổi Nhị thiếu gia, thì trở nên vội vã cuống cuồng. Nếu như nàng kiên trì muốn gặp mặt, hắn nhất định phát điên. Thẩm Tử An vì gia đình hòa thuận không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi Nhị thiếu gia rồi. Hơn nữa, nàng không ngốc, tâm tư Nhị thiếu gia từ từ nàng cũng phát hiện được, nhất là sau khi nói chuyện yêu đương, lập tức dễ dàng hiểu ý tứ của hắn.
Thẩm Tử An thấy người đã đi thì ở phía sau giá sách nói: "Thật ra thì Nhị thiếu gia cũng là người rất tốt."
"Ngươi, nghĩ muốn thế nào, ừm!?" Thanh âm lạnh như băng truyền đến, Thẩm Tử An run rẩy cả người cười nói: "Ta có thể muốn thế nào, không phải là chú ý một chút tiểu thư nhà nào vừa đẹp lại có tài thì giới thiệu cho hắn nhận thức."
"Như thế không phải tỷ tỷ của ngươi sao?" Tiếu thư đồng nghe nàng nói qua chuyện của Thẩm Nguyệt Đan.
"Ta nói rồi, tỷ tỷ ta không xứng với Nhị thiếu gia. Hai người bọn họ quả thực là. . . . . . Đối lập giống như Đại Thiếu Gia và Tiên Hạc ở hậu viện."
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Tiếu thư đồng bị sặc bởi nước miếng của chính mình, thật lâu sau mới nói: "Ta bị điều đến Tiền viện, cho nên tạm thời rời đi, ngươi tự chiếu cố chính mình cho tốt."
"Đi đi đi đi. . . . . ." Thẩm Tử An nói lời vòng vo, sau đó trong lòng nói: chờ ta cũng đi ra, thật muốn nhìn thấy bộ dạng thất kinh của ngươi. Nghĩ tới đây nàng lại cảm thấy buồn cười, chưa từng thấy qua vẻ mặt quá mức vui mừng hoặc là quá mức khẩn trương của hắn bao giờ, luôn luôn là bộ mặt than.
Nghĩ tới đây, nhìn tiểu thư Đồng biến mất lập tức chạy thẳng tới hậu viện, thấy Xảo nhi thì cười nói: "Mau thay đổi trang phục cho ta, nhớ phải mặc bộ y phục ngày hôm qua chọn, quá hoa lệ thì không thể mặc."
"Đúng vậy thiếu phu nhân, ta sẽ cho ngươi ăn mặc thật xinh đẹp." Xảo nhi cũng rất ít khi thấy nàng vui vẻ muốn bảy ra một mặt xinh đẹp của chính mình như vậy, vì vậy rất cao hứng vì nàng trang điểm. Chỉ là gần đây, nàng hoàn toàn phát giác thiếu phu nhân rất xinh đẹp. Không chỉ làn da bóng loáng nhẵn nhụi, ngay cả tài năng cũng càng ngày càng tốt.
Mặc y phục trang điểm xong, cũng là có loại cảm giác quyến rũ □. Rất kỳ quái thế nào trong thời gian ngắn nàng lại biến hóa nhiều như vậy, chẳng lẽ đang trổ mã?