Editor: tan_hye
Tục ngữ nói, nếu đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, có thứ haithì cũng sẽ có thứ ba!!!
Có ba thì không có bốn nữa, bởi vì Xảo nhi đã trở về!
Thẩm Tử An thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi. Mà Tiếu thư đồng lại buồn bực, nhìn Xảo nhi giống như nhìn kẻ thù. Làm cho Xảo nhi nhìn thấy hắn, thì bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ. Lại hỏi Thẩm Tử An vẫn nằm ở trên giường dưỡng thương nói: "Thiếu phu nhân, cũng không phải là ta đắc tội tiểu thư Đồng, thế nào vừa nhìn hắn, lập tức bị trừng."
"Ngáp. . . . . . Vậy ngươi suy nghĩ một chút rốt cuộc đắc tội hắn chỗ nào. . . . . . Ngáp. . . . . ." Nói xong ngẹo đầu ngủ tiếp.
Xảo nhi định nói tiếp lại phát hiện người đã ngủ, nên bưng trà ra ngoài, phát hiện tiểu thư Đồng vẫn còn đang quét sân. Nàng cảm thấy kỳ lạ, bây giờ tuyết rơi cũng không có lá cây, thế nào lại chịu khó quét viện như vậy.
Nhưng vừa mới dừng lại, lập tức bị tiểu thư Đồng trừng, nàng bị dọa sợ vội vã chạy đi.
"Hôm nay tiểu thiếu gia hẳn là đã trở lại, như thế nào còn chưa thấy thiếu phu nhân. . . . . ."
"À, nàng vừa ngủ thiếp đi, có lẽ là do mấy ngày nay ăn tết quá bận rộn người mệt chết đi!"
Tiếu thư đồng ho sặc sụa, nguyên nhân hắn đương nhiên biết. Còn không phải là bởi vì mới nếm thử tư vị của tình yêu nam nữ, cho nên có chút vô cùng mãnh liệt, nàng mệt mỏi ngược lại rất bình thường, chỉ là trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Thôi, để cho nàng nghỉ ngơi đi, chính mình cũng có rất nhiều chuyện phải bận rộn! Hắn xách theo công cụ trở lại thư viện, chuẩn bị một chút rồi ra khỏi Thượng Thư Phủ.
Mà bên này, tiểu thiếu gia trở lại, hơn nữa còn dẫn theo Nhị thiếu gia Tuần Vũ.
Thẩm Tử An đang ngủ say, thì bị Xảo nhi kéo lên. Nàng mơ mơ màng màng đứng ở trước mặt Nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia, nhận lời chúc tết, sau đó đáp lại một câu chúc mừng năm mới.
Tuần Vũ chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Tử An hết sức rung động, hai má đỏ rực phi thường đáng yêu. Mặt hắn đỏ lên, nhiều ngày không thấy, nhớ mong và vui mừng trong lòng thế nhưng nhất thời không biết nên nói như thế nào.
"Đại tẩu, hôm nay tiểu muội bày tiểu yến ở bên ngoài, không biết có bằng lòng dời bước đi ra ngoài hay không?" Dụng ý Tuần Vũ và tiểu muội an bài, cũng chỉ là muốn Thẩm Tử An đi ra ngoài một chút.
Thẩm Tử An tự nhiên không muốn đồng ý, bây giờ nàng chỉ muốn ngủ.
Đang lúc khó xử thì Tiếu thư đồng đi từ bên ngoài vào, hắn đã sớm biết Tuần Lễ và Tuần Vũ đến, vì vậy vội vã đi tới, thấy Thẩm Tử An giả bộ cả kinh, nói: "Thiếu phu nhân không phải nói không thoải mái phải nghỉ ngơi sao, làm sao lại dậy rồi?"
Thẩm Tử An lập tức mượn bậc thang xuống, nói: "Bởi vì thúc thúc và Lễ nhi tới đây. . . . . ."
"Thì ra là đại tẩu không thoải mái, hôm nay thôi vậy, nhanh đi nghỉ ngơi đi! Ngày khác tốt hơn, lại ra ngoài đi dạo."
"Ừm!" Thẩm Tử An đồng ý một tiếng, giả bộ dáng vẻ nhu nhược để Xảo nhi dìu nàng đi xuống.
Nha đầu Xảo nhi ngốc còn hỏi nói: "Thì ra là thiếu phu nhân không thoải mái, thế nào lại không nói với ta?"
"Khụ. . . . . . Sợ ngươi lo lắng."
"Vậy hay là trở lại trên giường nằm một chút đi!"
"Tốt." Thẩm Tử An phát giác mình và tiểu thư Đồng thật sự càng ngày càng ăn ý rồi!
Vừa trở về phòng đã muốn nằm xuống, thì lại cảm thấy tiếng bước chân truyền đến, cũng không phải Xảo nhi, mà là người càng quen thuộc hơn, tiểu thư Đồng. Mặt nàng lập tức đỏ như lửa đốt, thân thể cũng không giải thích được nóng lên. Đây là uống lộn thuốc gì. . . . . .
Bả vai bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó bị kéo vào trong một lồng ngực.
"Không nên như vậy, Xảo nhi. . . . . ."
"Bị ta đánh ngất xỉu."
". . . . . ." Thẩm Tử An không còn lời nào để nói, hắn thật đúng là đủ cường đại. Tiếp đó, hai người vẫn vụng trộm như cũ, sau đó, Thẩm Tử An cảm thấy cực kỳ giống đôi cẩu nam nữ mà trong sách và ti vi nói. . . . . . Trong lòng không khỏi muốn rời khỏi nơi này, nói: "Lúc nào thì chúng ta rời đi. . . . . ."
"Rời đi?"
Nhưng lời này của Tiểu thư Đồng khiến Thẩm Tử An cảm thấy mình bị lừa gạt, nói: "Ngươi chưa từng nghĩ muốn rời khỏi sao?"
Tiếu thư đồng nhận thấy nàng đang tức giận, nói: "Chỉ là ta có biện pháp để cho ngươi và ta có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ."
"Biện pháp gì?" Nhanh tức giận cũng nhanh biến mất.
"Đây là bí mật, ngươi chỉ cần đợi mấy ngày là được." Tiếu thư đồng cực kỳ yêu thích vẻ mặt nàng nghiêm túc, điều này chứng minh rốt cuộc nàng đặt mình ở trong lòng rồi.
Trong lòng hắn đang âm thầm đếm, còn có mấy ngày, thắng bại là ở hành động này. Đột nhiên nghe được có thanh âm dặn dò bên ngoài, hắn biết là Xảo nhi đã tỉnh, giật giật khóe miệng nói: "Ta đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừm!" Thẩm Tử An không hỏi kỹ, có người nói thời điểm người đang yêu trí lực càng ngày sẽ càng thấp, thời điểm nàng ngủ mới hiểu được, thế nhưng không có nửa điểm hoài nghi với hắn, thật là càng ngày càng si mê. Đang si mê, Miêu nhi hỏi: "Muốn trở về sao?"
"Ta suy nghĩ một chút, vẫn là, ở lại đây đi!"
Miêu nhi cười khẽ, nói: "Đã như vậy, nếu có chuyện thì gọi ta. Bây giờ ta đã có thể khôi phục lại chân thân, chỉ là tạm thời không trở về được thời không ban đầu, bây giờ vừa đúng lúc có thể giúp ngươi."
"Ừm!"
Thẩm Tử An tỉnh dậy đã gần buổi trưa, Xảo nhi vừa rồi rời khỏi đây đã trở lại cười nói: "Ai da thiếu phu nhân, nghe nói người nhà mẹ đẻ ngài tới, đại phu nhân muốn ngươi chuẩn bị một chút rồi đi qua."
"Gì. . . . . ." Người nhà mẹ đẻ tới? Thẩm Tử An nghĩ tới Tứ cô nương, trong lòng có chút nhớ, cũng không biết nàng có tới hay không. Vì vậy vội vàng thu thập xong, nói: "Là người nào tới vậy?"
"Cái này ta cũng không biết."
Trang điểm xong xuôi, Thẩm Tử An được Xảo nhi tương dìu đi nhanh ra khỏi Phong Trần Hiên. Đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài, nhưng chỉ lo nghĩ chuyện của Tứ cô nương, cho nên cũng không có để ý tới cái gì khác.
Nhưng đến mới biết, người tới lại Thẩm Thanh Bình, đại phu nhân và Thẩm Nguyệt Đan! Thẩm Thanh Bình là bởi vì có chuyện lên kinh thành, cho nên thuận tiện tới nhà thân gia chúc tết. Điều này vốn không có gì, nhưng mà vào kinh có chuyện vì sao còn phải dẫn theo phu nhân và nữ nhi, vấn đề này Thẩm Tử An không hiểu.
Chỉ là hàn huyên một lát, nàng cũng có chút hiểu. Thì ra là đại phu nhân lại nhìn trúng Nhị công tử Tuần gia, rõ ràng tán dương Thẩm Tử An, nhưng lại ngầm khen đại nữ nhi của mình. Nói gần nói xa ý tứ là, tiểu nữ nhi gả tới quá tịch mịch, lại không có người làm bạn.
Mà Thẩm Tử An và công chúa đều nghe hiểu, đây rõ ràng là nàng tới đòi nhân tình, nói là Thẩm gia gả một nữ nhi thật tốt cho một cái Quỷ Hồn, hi vọng bọn họ nhớ rõ. Tốt nhất tìm cho Thẩm Nguyệt Đan một kết quả tốt, trực tiếp gả cho Nhị công tử nhà bọn họ ngược lại tốt nhất.
Công chúa uống trà không nói, khí thế đè người.
Thẩm Tử An lạnh nhạt uống trà, các ngươi thích đấu thế nào thì đấu thế nào, cái này không liên quan gì tới nàng. Mình trông coi một mẫu ba phân đất của mình (ý nói chỉ bảo cần để ý đến cuộc sống của mình), cuộc sống gia đình của mình tạm ổn, bọn họ thích náo loạn ầm ĩ thế nào thì tùy!
Công chúa nhìn Thẩm Tử An một cái, nói: "Nếu đã đến như vậy rồi thì ở lại chơi vài ngày, đã nhiều ngày chưa gặp Tử An, vẫn là trước nói chuyện tâm sự đi, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, trở về trước."
Công chúa trực tiếp giao chuyện cho Thẩm Tử An, thứ nhất là không muốn nghe đại phu nhân nói như thế nào, thứ hai cũng thử một chút xem người con dâu này rốt cuộc là đứng ở bên nào.
Thẩm Tử An bị đùn đẩy vào cảnh ngộ bất hạnh, sau đó lại nghe Thẩm Nguyệt Đan cười nói: "Mấy ngày nay muội muội có khỏe không?"
Thẩm Tử An nghe nàng gọi hai tiếng muội muội trực tiếp run lẩy bẩy, cái này có chút hung hiểm, sẽ không phải là muốn tính kế nàng đi!