Tận Thế Ca

Chương 29: Chương 29




Xung quanh xe việt dã cùng xe cứu thương chất đầy thi thể tang thi, hơn phân nửa tang thi còn có thể hành động bị máu của đám người Lưu nhị tử hấp dẫn qua, chúng nó điên cuồng khàn giọng gào thét tranh đoạt... Rốt cuộc không rảnh để ý tới vài người sống đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa.

Đường Dĩnh vẻ mặt tức giận che ở phía trước Tiêu Diệu, tình cảnh này giống hệt mấy ngày trước lúc nàng ngăn cản Tiêu Diệu giết thôn dân... Khi đó, Tiêu Diệu bỗng nhiên đem nàng cùng Đường Dung đá sang bên cạnh, đứng trước mặt các nàng chém chết người.

Từ đó về sau, nàng liền cảm thấy Tiêu Diệu là sát nhân cuồng ma, hơn nữa còn là ma cà rồng biến thái.

Ngô Vũ nguyên bản bị thương rất nặng, sốt cao, miệng vết thương nhiễm trùng, mất máu quá nhiều, vừa rồi dựa vào lo lắng ông nội cùng chú mới miễn cưỡng chống đỡ. Hiện thời nhìn thấy trước mặt có một nữ hài che chắn, hắn bỗng nhiên trầm tĩnh lại, ánh mắt vừa lật phù một tiếng ngã vào trong tuyết.

Đường Dĩnh thấy Ngô vũ té xỉu càng thêm căm tức Tiêu Diệu. Tiêu Diệu thấy nguy hiểm đã giải trừ, lạnh mặt trừng mắt liếc Đường Dĩnh một cái, nàng thu hồi súng lục quay trở về bên cạnh xe của mình, đối với người Đường gia bất mãn bay lên đến cực hạn. Nàng không định cứ thế ngây người tại trấn này, cũng không muốn lại cùng đoàn xe Đường gia đồng hành, tuy rằng đi cùng bọn họ xác thực tiện lợi, nhưng cái loại tâm tính chính nghĩa lỗi thời này của bọn họ thật sự rất đáng ghét! !

Bánh xe Jeep bị vùi trong tuyết hơn phân nửa, Tiêu Diệu mạnh mẽ khởi động, bánh xe ở trong tuyết điên cuồng xoay chuyển, nhưng chỉ đi được nửa mét liền kẹt lại. Tiêu Diệu bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lái, với tình hình giao thông hiện tại, xe bị kẹt trong tuyết trên cơ bản liền biến thành một đống sắt vụn, phương tiện giao thông công nghệ cao hiện đại còn không bằng xe trượt tuyết, xe ngựa nguyên thủy các loại.

Muốn tiếp tục đi tới phải dọn dẹp tuyết đọng trong trấn, đáng tiếc nàng không có thời gian để làm vậy. Hiện tại xem ra chỉ có buông tha cho chiếc xe, đi bộ xuyên qua trấn nhỏ này, Tiêu Diệu nhìn nhìn đồng hồ, quyết định trước nghỉ ngơi hai giờ, khôi phục thể lực, sau đó đi suốt đêm băng qua trấn nhỏ này... Nàng từ trong ba lô tùy thân lấy ra băng gạc băng bó miệng vết thương, lại lần thứ N cầm lấy điện thoại xem xét nơi này có thể thu được tính hiệu không.

Điện thoại vẫn như cũ, không tín hiệu.

Ngô lão hán đã sớm đem Ngô Vũ và Ngô Hiểu Long té xỉu khiêng trở lại nhà của mình, Đường Kim Đống cùng Đường Dung còn đang giết tang thi. Tang thi trong thôn trấn lúc trước bị Ngô Vũ cùng những người sống sót khác giết không ít, hiện thời tang thi tại cửa trấn lại bị huynh muội Đường Kim Đống chém tan tác, người trốn trong hai chiếc xe thấy bốn phía không quá nguy hiểm cũng đều ào ào chạy đến hỗ trợ. Nhóm bọn họ có ba người đã thức tỉnh dị năng, trong đó một nam tử trưởng thành lại là dị năng giả lực lượng có kháng thể xanh lá, bất quá bởi vì huynh muội Đường Kim Đống quá trượng nghĩa, cho nên những người sống sót này đều theo thói quen núp sau lưng bọn họ trốn tránh mạo hiểm, chỉ có Tôn Âm Âm thời điểm gặp phải tang thi liền chủ động hỗ trợ. Đến chạng vạng, tang thi phụ cận rốt cục xử lý hết, Đường Kim Đống mang theo em và con gái cùng với người sống sót đi đến nhà dân gần đó.

Tiêu Diệu ở trên xe ngồi một giờ, liền mở to mắt, thấy trước mắt thanh tịnh, nàng từ trong xe đi xuống, tìm đến một căn nhà thoạt nhìn tương đối sang trọng, hai chân dùng sức nhảy lên đầu tường. Trấn nhỏ này tuy rằng xa xôi, nhưng điện thoại bàn khẳng định là có, trước khi đi nàng phải tìm cái điện thoại cùng người nhà liên hệ một chút.

Bên trong không có người, cũng không có tang thi, Tiêu Diệu nhẹ nhàng nhảy vào sân. Trước cửa không có dấu chân, nàng vốn tưởng rằng bản thân chọn phải căn nhà hoang, không nghĩ tới nàng vừa đi về phía trước ba bước, liền thấy cửa phòng bên trong bị đẩy ra, một bà lão khoảng sáu mươi tuổi ôm một con mèo đen mập mạp, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng. Con mèo đen kia giống như điên dựng thẳng lông, không ngừng nhe răng, tựa hồ tùy thời chuẩn bị xông lên phía trước cắn người...

Bà lão sắc mặt thật không đẹp mắt, trên một chân cột băng vải nhuốm máu, thoạt nhìn là bị tang thi cắn thương sau đó trốn ở trong phòng chờ chết.

Tiêu Diệu thấy trong phòng có người vốn định lui ra ngoài, nghĩ nghĩ lại cảm thấy phiền toái, nàng tận lực khách khí nói: "Cháu chỉ đến mượn cái điện thoại."

Bà lão thấy Tiêu Diệu chỉ là một nữ hài, nói chuyện lại lễ phép, liền chỉ về phía một cái bàn trong phòng, trên bàn có một cái điện thoại cũ màu đỏ.

Tiêu Diệu cầm lấy điện thoại, nhấn xuống dãy số quen thuộc.

Đây là lần thứ hai trong năm ngày nay nàng liên lạc với người nhà, trong điện thoại tạp âm so với lần trước còn nhiều hơn, Tiêu Diệu cơ hồ nghe không rõ Tiêu Cảnh Dương muốn nói gì, nàng suy nghĩ nửa ngày mới miễn cưỡng minh bạch lời nói của Tiêu Cảnh Dương... Đồng tử của hắn cùng Dương Vân vẫn như cũ không có màu, thân thể cũng không có biến hóa gì đặc biệt. Tiêu Diệu có chút thất vọng, nàng báo bình an, lại gọi đến di động của Tiêu Dương, nhưng vô luận thế nào cũng không thể chuyển được.

Bà lão ôm mèo đen luôn luôn quan sát Tiêu Diệu gọi điện thoại, lúc Tiêu Diệu chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên đứng lên đi theo phía sau Tiêu Diệu.

Tiêu Diệu giật mình nhìn bà lão khập khiễng đi theo mình, lại không biết bà muốn làm gì. Nàng vài bước đi đến trong sân dùng tốc độ nhanh nhất nhảy qua đầu tường, xe Jeep không thể mang đi, Tiêu Diệu đi đến bên cạnh xe đem đồ ăn trong xe thu vào không gian, lại lấy ra thùng rỗng chiết xăng.

Xăng còn chưa chiết xong, Tiêu Diệu liền thấy bà lão vừa rồi đi theo mình dẫn Ngô lão hán cùng Ngô Hiểu Long đi tới, theo phía sau bọn họ còn có Đường Kim Đống vẻ mặt mệt mỏi. Bà lão vừa đi vừa cùng Ngô lão hán khe khẽ nói nhỏ, Ngô lão hán chạy đến trước mặt Tiêu Diệu, nói: "Chúng ta nghe nói ngươi có thuốc giảm nhiệt?"

Ngô Hiểu Long ở bên cạnh bổ sung một câu: "Chất kháng sinh!"

Tiêu Diệu nhíu mày, không rõ bọn họ vì sao lại hỏi như vậy, lập tức nhớ tới vừa rồi nàng cùng cha mẹ gọi điện thoại, Tiêu Cảnh Dương sợ nàng đông lạnh bị cảm liền luôn luôn bảo nàng chú ý giữ ấm. Nàng lúc đó vì để cha mẹ an tâm liền hô to trong điện thoại nói bản thân mình có mang theo thuốc. Nhất định là câu nói kia bị bà lão này nghe được, bất quá chất kháng sinh tạm thời hẳn không phải là vật trân quý, bệnh độc bùng nổ mới được vài ngày, sức chiến đấu của Ngô Hiểu Long cùng Ngô Vũ đều rất mạnh, đi hiệu thuốc, phòng khám trong trấn khẳng định có thể tìm được loại thuốc này...

Ngô Hiểu Long bỗng nhiên nói: "Cháu của ta cùng con thím Lưu đều bị thương cảm nhiễm, thuốc trong trấn hai ngày trước đều bị một đám khốn khiếp cướp đi rồi, vừa rồi bác sĩ trên chiếc xe cứu thương kia nói thuốc của bọn họ cũng đều đã dùng hết ... Nếu ngươi có thuốc, chúng ta lấy lương thực ra đổi với ngươi..."

Tiêu Diệu có thể minh bạch ý tứ của đám người Ngô Hiểu Long, nàng lui về phía sau hai bước nói: "Thuốc ta có, bất quá chỉ có hai bình, là lưu trữ cho chính bản thân, phòng khi sinh bệnh... Quý giá như vậy các ngươi chuẩn bị lấy bao nhiêu lương thực để đổi?"

Vì phòng bị Ngô Hiểu Long cùng Ngô lão hán bỗng nhiên đánh lén, tay phải của nàng thủy chung nắm chặt súng...

Nhưng Ngô Hiểu Long lại không có ý định đánh lén nàng, hắn nổi giận quay đầu nhìn Ngô lão hán, lại nhìn Đường Kim Đống, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nói: "Lương thực của chúng ta mấy ngày hôm trước cũng bị cướp đi không ít, hiện tại nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi mấy túi gạo."

Tiêu Diệu không thiếu gạo, trong không gian của nàng gạo cũng đủ cho người nhà ăn một năm, nhưng nàng lại đối với một thứ khác cảm thấy hứng thú, nàng nói với Ngô lão hán: "Ta không cần gạo, ta muốn máu của cháu ngươi, cũng không cần nhiều lắm, năm trăm ml là đủ!"

Ngô lão hán vừa nghe thấy lời này thiếu chút nữa hộc máu, hắn cho rằng Tiêu Diệu đang muốn đùa giỡn, hắn hầm hừ nói: "Ta cho ngươi máu! ! Cho ngươi cả một lít! !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.